Bùi thị gật đầu: “Mời hai đại phu tới xem rồi, đều nói đúng là vậy…” Bùi thị hơi nói không nên lời, già thế này rồi, lúc trước chẩn trị thế nào cũng bảo không có duyên phận, bà đã sớm nguội lạnh, nhưng vào lúc này không ngờ lại có tin vui, nói ra cũng thấy ngại.
Minh Đàn vẫn chìm trong kinh ngạc, mãi mà không hoàn hồn được.
Bùi thị nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng nhỏ, khóe môi không khỏi cong lên thành một nụ cười dịu dàng: “”Gần đây hơi thích ăn cay, người ta đều bảo trai chua gái cay, ta cũng mong là một cô con gái, nếu giống con khi còn nhỏ thì không còn gì tốt hơn, đáng yêu như ngọc như tuyết, ngoan ngoãn hoạt bát khiến người ta thích vô cùng.”
Theo bản năng Minh Đàn nhìn bụng nhỏ của bà, lại uống ngụm trà cho tỉnh người, cuối cùng cũng có chút cảm giác chân thật.
Nàng bình tĩnh nói: “Là đệ đệ hay muội muội đều tốt, tóm lại là có phúc. Đương nhiên nếu là đệ đệ thì càng tốt, con gái gả cho người ta không thể lúc nào cũng hiếu thuận chu toàn cho cha mẹ được.”
Bùi thị nghe vậy, ý cười càng sâu: “Con nói đúng, tóm lại là đứa bé có phúc, tương lai có ca ca tỷ tỷ có thể cậy vào, nếu thật sự là một đứa nhóc hư thì để đi theo đại ca học hỏi bản lĩnh cho tốt.”
Minh Đàn cười gật đầu, nhấp trà.
Sao nàng không biết, trong lòng Bùi thị ngóng trông sinh được một đứa con trai, nhưng bà e ngại trong phủ đã có huynh trưởng, sợ mong muốn của bản thân sẽ khiến nàng hiểu lầm, ảnh hưởng đến tình cảm mẹ con nên mới nói như vậy.
Thật ra nàng cũng mong cho Bùi thị sinh được con trai, bản lĩnh và tính tình huynh trưởng nàng biết. Tốt bụng, nhân nghĩa, nhưng cũng bảo thủ, cố chấp. Muốn giống như phụ thân tuổi trẻ đã có thể tung hoành ngang dọc để đến giờ cầm quyền một phương là không thể nào.
Phủ Tĩnh An hầu trăm năm sừng sững, cả nhà có nhiều danh tướng, hiện giờ nếu muốn kéo dài phồn vinh thịnh vượng cho mai sau, cần không ngừng sinh ra tướng soái có tài. Cũng vì kế lâu dài, vọng tộc danh môn mới đều ngóng trông có thêm nhiều nhân khẩu.
Nàng uyển chuyển phân trần suy nghĩ của bản thân cho Bùi thị.
Bùi thị nhạy cảm lại coi trọng thanh danh, luôn cho rằng bà không phải mẫu thân ruột của nàng, không muốn để người khác nghĩ bà là mẹ kế mà đi nịnh bợ Vương phủ nên sau khi nàng thành hôn lại không gần gũi với nàng như thời nàng còn con gái nữa.
Nàng vẫn luôn muốn nói chuyện rõ ràng với Bùi thị, nhưng lại không tìm được thời cơ thích hợp để mở miệng. Hiện giờ đã có chuyện để nói, nàng bèn nắm lấy tay Bùi thị, thuận thế nói: “Sau khi A Đàn gả chồng, mẫu thân lại càng thêm cẩn thận. Người ta thường nói, ơn sinh không bằng ơn dưỡng, A Đàn cũng nghĩ như vậy. Người chính là mẫu thân của A Đàn, chuyện qua lại thân thiết là rất bình thường, sao phải lo người khác bàn luận xen vào?”
Bùi thị cũng nắm lại tay nàng, môi ngập ngừng, ánh mắt chớp chớp, bỗng nhiên trong lòng vô cùng xúc động.
Minh Đàn lại nói: “Mẹ và con gái tất nhiên phải càng ngày càng thân, nào có chuyện càng ngày càng xa lạ, mẫu thân vì không muốn để người khác bàn tán lại cố tình không tới Vương phủ thăm A Đàn.”
“Ta sợ con bận…”
“Con có gì mà bận, hơn nữa, cho dù có bận thì kiểu gì cũng có thể rút thời gian ngồi nói chuyện với mẫu thân một lúc.” Minh Đàn chặn lời nói của bà.
Bùi thị cong môi, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng: “Về sau rảnh rỗi thì ta sẽ tới, nếu con không có việc gì thì cũng cứ về Hầu phủ.”
“Đương nhiên rồi ạ. Đúng rồi, người vừa mới nói mấy ngày gần đây cha hay có tâm sự nặng nề lại không chịu nói với người, ước chừng bắt đầu từ khi nào?” Minh Đàn nhớ tới chuyện gì đó, lại hỏi.
Bùi thị nghĩ nghĩ, nghiêm mặt nói: “Cũng chính là mấy ngày gần đây, sau khi về nhà sau hội săn mùa thu. Chủ yếu cũng là vì thường ngày cha con có việc thì sẽ đều chủ động bàn bạc với ta, nhưng lúc này cho dù ta hỏi, ông ấy cũng chối nói không có việc gì, cho nên hôm nay ta mới muốn tới đây hỏi thăm từ con xem sao.”
“Để lát nữa con hỏi phu quân một chút.”
“Đừng.” Bùi thị vội cản, “Nếu là chính sự, phụ nữ có hỏi nhiều cũng vô ích, chớ vì chuyện này mà mâu thuẫn với phu quân của con.”
Minh Đàn vốn định nói phu quân đã cho phép nàng hỏi chính sự từ lâu, nhưng Bùi thị lại nói: “Cũng là vì ta mang thai nên mới buồn lo vô cớ, nếu có chuyện lớn gì chắc chắn điện hạ sẽ chủ động nói cho con nghe, chưa nói với con thì chắc cũng không cần con phải nhọc lòng.”
Điều này cũng đúng. Minh Đàn gật đầu, không nghĩ nhiều nữa.
Tuy không nghĩ nhiều nhưng Minh Đàn vẫn định hỏi Giang Tự một chút, hỏi một chút thì cũng không phải việc gì to tát, chỉ là gần đây Giang Tự bận đến tối tăm mặt mũi, đến gặp cũng khó, hơn nữa nàng cũng có rất nhiều việc.
Thẩm Họa bình an sinh cho Lý phủ một đích trưởng tôn, trên dưới cả nhà đều vui mừng phấn khởi. Lý tế tửu bình thường khiêm tốn không khoe khoang nên cũng hiếm khi có dịp để người nhà tổ chức một yến tiệc lớn mừng trăm ngày của đứa nhỏ.
Chân trước Minh Đàn tham gia yến tiệc trăm ngày của con trai Thẩm Họa xong, chân sau lại vội vàng thêm đồ hồi môn cho Bạch Mẫn Mẫn —
Chuyện vui cuối năm diễn ra liên tục hết chuyện này đến chuyện khác, náo nhiệt nhất phải tính đến lễ cưới của phủ Bình quốc công và phủ Xương quốc công.
Hai phủ đều là gia tộc quyền quý, hai người lại là trai tài gái sắc hai bên đều có tình, quả nhiên là mối duyên trời định người người ca ngợi.
Ngày thành hôn ấy, đội ngũ đón dâu mênh mông cuồn cuộn, hồng trang mười dặm trải dài một hàng rất xa, Hoàng hậu hiếm khi ra khỏi cung cấm, đặc biệt làm chủ hôn cho đôi vợ chồng trẻ.
Bạch Mẫn Mẫn và Chương Hoài Ngọc cũng coi như không phải oan gia thì không thành đôi.
Nhà người khác thành hôn, cô dâu mới đều ngóng trông chú rể tới sớm đón dâu, hơn nữa còn dặn dò bạn bè thân thích của mình đừng làm ầm ĩ gây khó dễ cho chú rể quá.
Nhưng đến lượt Bạch Mẫn Mẫn thì lại tự mình ra trận bày mưu tính kế, lúc thì nói thơ này đơn giản quá, rồi lại nói cảm thấy nơi giấu giày không đủ hiểm, còn không quên dặn dò lứa trẻ trong nhà khi cản trở tân lang ở ngoài cửa thì nhớ rõ phải xin lì xì thật dày thật nhiều vào, nhất định phải khiến hắn hộc máu mới hả giận.
Nhìn cái vẻ đấu trí đấu dũng của nàng, thật sự rất giống như nàng không muốn gả chồng.
Chương Hoài Ngọc cũng là người không yên phận, vất vả lắm mới ôm được cô dâu ra cửa, nhưng khi người ngoài không chú ý lại trộm vén khăn voan lên nhìn, còn không nhịn được mỉa mai nói: “Trên mặt trát nhiều phấn như vậy, trát thành cái tường thành à? Hay là bị hủy dung rồi nên mới ăn vạ mối này?”
“Chàng mới hủy dung ấy! Thả ta xuống dưới!”
“Không thả.”
“Chàng có thả hay không?!”
Thấy hai người ra đến cửa rồi còn muốn đánh nhau tới nơi, bọn nha hoàn và bà mối vội vàng tiến lên đẩy tân lang bế người vào trong kiệu hỉ.
Cô dâu lấy chồng, ngày thứ ba lại mặt, khi ăn tiệc lại mặt Minh Đàn thấy sắc mặt Bạch Mẫn Mẫn hồng hào rạng rỡ, người như tỏa sáng, nên cũng trêu ghẹo nàng ấy chuyện riêng tư sau bữa tiệc. Bạch Mẫn Mẫn dù sao cũng là cô dâu mới, nói đến chuyện phòng the thì vẫn còn xấu hổ ngại ngùng, lúc nào cũng đổi chủ đề nói sang chuyện khác.
“Đúng rồi, sao hôm nay điện hạ nhà muội lại không tới? Ngày thành hôn hắn cũng chỉ lộ cái mặt, còn không đi cùng muội tới nữa.”
“Gần đây chàng rất bận, suốt ngày ở bên ngoài, về phủ xong cũng đi tới thư phòng luôn. Ngày tỷ và Chương thế tử thành hôn đó, sáng sớm chàng mới từ Thanh Châu chạy về gấp mà cũng chỉ vừa kịp lộ mặt.”
Bạch Mẫn Mẫn gật đầu, thấy bốn bề vắng lặng, hiếm khi nói đến chính sự: “Có phải sắp có chiến tranh ở phương bắc không? Tỷ thấy gần đây phụ thân cũng rất bận. Lúc trong phủ đang bận rộn chuẩn bị cho đám cưới của tỷ, ngoại viện cũng ngày ngày có môn khách tới.”
Minh Đàn không cho ý kiến, chỉ là khi nghe được hai chữ “Môn khách”, có một ý nghĩ rất nhỏ chợt lóe lên trong đầu nàng, nhất thời nàng chưa kịp bắt lấy, thậm chí còn không biết tại sao lại có cảm giác kỳ quái hiện lên trong chớp mắt ấy.
Ngày tháng thong thả trôi qua, chẳng mấy chốc lại gần đến Đông Chí trong năm.
Một đêm nọ Minh Đàn đã hỏi Giang Tự có phải cha nàng có chuyện gì không. Giang Tự khựng lại, chỉ đáp ngắn gọn “Yên tâm”, nàng cũng không hỏi tiếp nữa. Nhưng đến khi hỏi có phải lại sắp có chiến tranh ở phương bắc không, Giang Tự trầm mặc một lát thấp giọng nói: “Sắp tới sẽ có mưa gió ở phương bắc, muộn nhất qua năm mới sẽ bắt đầu cuộc chiến.”
“Muộn nhất là qua năm mới?”
Minh Đàn ngạc nhiên. Nàng đã đoán được từ lâu sắp bắt đầu có chiến tranh, nhưng lại không ngờ nó gần ngay trước mắt.
“Vậy, vậy phu quân…”
“Chắc là không thể cùng nàng trải qua đêm Trừ Tịch được.”
Tin tức này tới quá đột ngột, Minh Đàn ngơ ngẩn không biết nên nói gì.
Bởi vì đi ngủ nên đã tắt nến từ sớm, đêm nay mây dày không trăng, trong phòng dường như chỉ còn bóng tối vô tận, sự im lặng chậm rãi lan tràn trong bóng đêm ấy.
Giang Tự cho rằng nàng không muốn mình ra chiến trường, sau một lúc lâu hắn lên tiếng giải thích: “Bổn vương là Định Bắc vương của Đại Hiện, ra trận giết địch, bảo vệ quốc gia là chức trách của bổn vương. Hơn nữa mười ba châu của Đại Hiện chỉ còn lại Vinh Châu rơi rụng bên ngoài, thu phục Vinh Châu, xây dựng lại ngàn dặm biên cương phòng địch sẽ bảo đảm trong vòng trăm năm trới triều ta sẽ không bị Man tộc phương bắc quấy nhiễu nữa, sau chiến dịch này mấy năm tới sẽ không có chiến loạn ở vùng biên cương.”
“A Đàn biết, chỉ, chỉ là có chút đột ngột, thiếp còn chưa chuẩn bị sẵn sàng…”
Giang Tự ôm nàng vào trong lòng, gác cằm lên đầu nàng.
Thật lâu sau, Minh Đàn lại hỏi: “Trận này có nguy hiểm lắm không? Có hoàn toàn chắc thắng không?”
“Chiến trường thay đổi trong nháy mắt, chưa bao giờ có gì là chắc chắn.”
Biết rõ là như thế nhưng vẫn muốn hỏi.
Minh Đàn mím môi, không lên tiếng.
–
Đến ngày tế lễ Đông Chí, theo thường lệ Giang Tự đi theo Thánh giá đến bái tế Thái Miếu.
Ngày đi ra ngoài đó, Minh Đàn đặc biệt dậy sớm đưa tiễn, thời tiết này sáng sớm rất lạnh, Giang Tự bọc bàn tay lạnh ngắt của nàng bên trong áo choàng, không biết sao bỗng nhiêu hắn lại dặn dò một câu: “Đoạn thời gian này bổn vương không ở nhà, bất kể phát sinh chuyện gì thì đều chờ bổn vương trở về rồi nói.”
Minh Đàn tưởng chỉ là lời dặn dò bình thường, đang muốn gật đầu thì Giang Tự lại từ tốn nói: “Tin tưởng bổn vương.”
Nàng bỗng ngẩn ra, cảm thấy lời này rất kỳ quái nên ngập ngừng hỏi: “Phu quân… sắp có chuyện gì à?”
Giang Tự không đáp, chỉ xoa đầu nàng.
Chuyến bái tế này mất ba ngày mới xong, nhưng Giang Tự lại không trở về theo kế hoạch, ám vệ hồi phủ truyền tin nói, Vương gia có việc phải ra ngoài nên phải mấy ngày nữa mới về kinh.
Không đi tới phương bắc luôn là được, Minh Đàn thoáng an tâm.
Nhưng nàng còn chưa kịp an tâm được ba ngày, phủ Tĩnh An hầu đã xảy ra chuyện lớn —
Cấm quân Điện Tiều Tư không hề báo trước đã bao vây phủ Tĩnh An hầu, Điện tiền phó đô chỉ huy sứ Lục Đình tự mình dẫn binh điều tra, lục soát được một số phong thư liên hệ với Bắc Kha trong phòng kín trong thư phòng, nghi ngờ thông đồng với địch phản quốc!
Tĩnh An hầu Minh Đình Viễn lập tức bị giải vào ngục Đại Lý Tự, tất cả mọi người trên dưới trong phủ đều bị bắt giữ, thế tử Tĩnh An hầu chuẩn bị lên chức còn chưa tới Đồng Cảng làm việc cũng bị giam ở Bàng Sơn, đợi điều tra rõ ràng ở đó xong sẽ áp giải về kinh.
Tĩnh An hầu qua lại với Bắc Kha, nghi thông đồng với địch phản quốc. Chuyện này không khác gì sét đánh ngang tai!
Minh Đàn ở phủ Định Bắc vương nghe được tin thì suýt nữa cũng không đứng vững. Trong đầu trống rỗng một lúc lâu mới tỉnh ra, ý nghĩ đầu tiên của nàng là — không thể nào.
Sao cha có thể thông đồng với địch phản quốc, điên rồi hay sao? Trong chuyện này nhất định có chỗ nào sai, thư tín không chừng cũng là do bị người khác vu oan hãm hại!
Minh Đàn ngay lập tức muốn ra ngoài đi tìm Lục Đình, người tới phủ bắt giam là Lục Đình, hắn nhất định biết chuyện gì đó.
Nhưng nàng vừa định ra cửa thì bị binh tướng bên ngoài ngăn cản. Tuy nói tội trạng không liên quan đến con gái đã đi lấy chồng, nhưng người Minh Đàn lấy là Định Bắc vương. Định Bắc vương cũng là người nắm quân đội trong tay, tội lớn như thông đồng với địch phản quốc này khó mà đảm bảo cha vợ con rể không có liên kết gì, vì thế dù chưa bắt người ở phủ Định Bắc vương, nhưng cả phủ cũng bị binh tướng bao vây.
Minh Đàn hoảng loạn.
Trực giác nói cho nàng rằng khi phu quân ra cửa dặn dò “tin tưởng” hẳn là ám chỉ việc hôm nay, chắc là phu quân đã biết từ lâu cha sẽ bị bắt giữ.
Nhưng hôm nay phủ Định Bắc vương cũng bị phong tỏa, rất khó để nàng không lo lắng, lúc phu quân tính toán liệu có phải đã quên mình cũng có khả năng bị tính kế không?
Nếu là như vậy, lời “tin tưởng” của hắn cũng vô dụng, bởi vì hiện giờ có khả năng cao bản thân hắn cũng khó mà an toàn được.
Đương nhiên, đây chỉ là kết quả xấu nhất.
Minh Đàn không được ra ngoài nên chỉ có thể quay lại Khải An Đường, ép buộc chính mình bình tĩnh lại rồi tự suy ngẫm.
Nàng run rẩy uống cạn một tách trà, khó khăn lắm mới nhớ tới chiến tranh ở phương bắc sắp diễn ra.
Đúng, chiến tranh phía bắc, giành lại Vinh Châu… Vậy sẽ không có khả năng xảy ra kết quả xấu nhất liên lụy đến phu quân!
Hiện giờ Đại Hiện không thể không cần phu quân, kể cả Thánh thượng muốn trừ khử chàng thì cũng sẽ không làm vậy trong tình huống hiện nay. Giành lại được Vinh Châu đã mất có nghĩa là hoàn thành việc thu hồi mười ba châu cho triều đình, trăm năm sau trong sử sách chính là công tích vĩ đại đáng giá được nhắc tới nhất trong triều đại Thánh thượng cầm quyền. Thánh thượng sao có thể chỉ vì muốn trừ bỏ một quyền thần mà bỏ qua việc được lưu danh muôn đời?
Minh Đàn thở hắt ra, nhưng ngay sau đó, bàn tay đang khảy nắp trà của nàng đột nhiên dừng lại.
Sẽ không liên lụy đến phu quân, cho nên phu quân đã tính trước việc này, vì vậy cho dù hắn đã biết rõ có chuyện xảy ra nhưng vẫn cố ý không về kinh đúng không?