“Không có gì, chỉ là đã lâu không nói chuyện với con.” Minh Đình Viễn uống một ngụm trà giải rượu lại hắng giọng nói: “Người khác đều bảo Lang ca nhi giống con, thật ra nếu muốn nói giống thì vẫn giống thằng nhãi Minh Hành kia hơn.”
Dường như Minh Đàn đã hiểu ra chuyện gì cũng không nói tiếp mà rũ mắt nhấp một ngụm trà.
Minh Đình Viễn dừng lại một lúc, ông cảm thấy con gái Minh Đàn là hiểu lòng người nhất, từ trước đến nay chỉ cần ông nói một câu, nàng đã có thể suy ra mà nói tiếp.
Chờ mãi mà không thấy Minh Đàn đáp lời, Minh Đình Viễn đành phải nghiến răng nghiến lợi lòng vòng nói đến miệng khô lưỡi khô, cuối cùng ông không nhịn được hỏi thẳng ra: “A Đàn này, hôn sự của ca ca con cũng không thể kéo dài thêm nữa, hiện giờ nó còn chẳng về nhà, con bảo phải làm thế nào bây giờ?”
Minh Đàn tỏ ra khó hiểu: “Chẳng phải ca ca có người mình thích sao, hơn nữa giờ không trở về nhà cũng không phải chuyện ca ca có thể quyết định. Hiện giờ ca ca nắm giữ chức vụ quan trọng ở Toàn Châu, sao có thể tùy ý hồi kinh?”
“Cô gái đó làm sao mà được!” Minh Đình Viễn không hề nghĩ ngợi liền phất tay nói, “Gia thế như thế, không cần nhắc đến, không cần nhắc đến.”
Lúc trước khi Minh Đình Viễn bị nghi thông đồng với địch phản quốc bị giam vào ngục Đại Lý Tự, Minh Hành cũng bị giam trong huyện nha Bàng Sơn, sau đó còn bị áp giải về kinh. Nhưng về kinh chưa được mấy ngày thì Minh Đình Viễn đã được rửa sạch oan khuất.
Trước kia quan hệ hai cha con căng thẳng, nhưng vì lúc đó gặp nạn nên lại hòa hoãn đi nhiều, nhưng hòa hợp chưa được mấy ngày thì Minh Hành nói muốn cưới tiểu bộ khoái ở huyện nha Bàng Sơn Thanh Hòa, bị Minh Đình Viễn cực lực phản đối.
Tuy Minh Đình Viễn là võ tướng nhưng trong xương cốt rất nặng quy củ thế gia, mẹ đẻ của Minh Đàn Bạch thị, vợ kế hiện giờ là Bùi thị đều là danh môn khuê tú, đoan trang tự tin. Hai đứa con gái Minh Đàn và Minh Sở, hiển nhiên ông càng vừa lòng với phong cách quý nữ của Minh Đàn hơn. Ông không thèm nghĩ ngợi gì, thân là thế tử Hầu phủ Minh Hành, sao có thể cưới tiểu bộ khoái linh tinh không có gia thế gì!
“Cha, nếu người vì gia thế mà không hài lòng với Thanh Hòa cô nương thì thực sự không cần thiết.” Minh Đàn chậm rãi nói, “Lần này buông bỏ binh quyền, cha còn không rõ sao? Phủ Tĩnh An hầu đã có con là Định Bắc vương phi, nếu lại kết thân với nhà huân quý có lẽ không phải là chuyện tốt.”
Minh Đình Viễn trầm mặc: “Đạo lý này đương nhiên cha hiểu, cha cũng không muốn kết thông gia với một nhà như phủ Định Bắc vương nữa, nhưng Hầu phủ chúng ta cẩn thận xem xét cũng không đến mức hạ mình cưới cái loại… thế tử phu nhân như vậy chứ? Như thế thì còn ra thể thống gì!”
Ông càng nói càng nghĩ không ra: “Thượng Kinh thiếu gì nhà? Con gái của Viện sư tiên sinh của Lộc Tung thư viện, còn có gì nhỉ… muội muội của Nghiêm biên tu viện Hàn Lâm, đây đều là thư hương thế gia, ai mà chẳng tốt hơn nữ bộ khoái ở huyện nhỏ kia?”
“Các nàng rất tốt, nhưng ca ca đều không thích.” Minh Đàn đặt chung trà xuống, “Cha cũng biết, khi phủ Tĩnh An hầu gặp nạn, ca ca bị áp giải nhập kinh, Thanh Hòa cô nương không màng gia đình ngăn cấm cũng nhất định phải theo tới kinh thành đúng không?”
Minh Đình Viễn không nói.
“Trước đó nàng ấy cũng không biết thân phận ca ca, càng không biết cha, nhưng chỉ vì nàng kính trọng yêu thương ca ca nên nguyện tin tưởng phụ thân của ca ca sẽ tuyệt đối không phải tội phạm thông đồng với địch phản quốc. Kể cả toàn bộ phủ Tĩnh An hầu bị liên lụy, ca ca bị chém đầu bêu phố, nàng cũng kiên trì tới đưa đoạn đường cuối cùng này. Tình nghĩa như thế thật hiếm có, sao ca ca có thể phụ lòng?”
“Dù ca ca chưa tòng quân nhưng tính tình rất quật cường, cha cũng biết rồi đó, dù thế nào huynh ấy cũng không thay lòng đổi dạ, không bằng cha thuận theo ý của ca ca, như vậy còn có thể vớt vát chút tình cảm cha con. Gia thế Thanh Hòa cô nương không mạnh nhưng ít ra trong sạch, đối với Hầu phủ mà nói thì như vậy đã đủ rồi.”
Minh Đình Viễn trầm mặc, nhưng nhìn mặt ông thì rõ ràng đã hơi xuôi xuôi.
Minh Đàn còn muốn khuyên thêm một chút, Minh Đình Viễn lại vẫy vẫy tay: “Thôi tạm thời không nói tới nó nữa, nói về con đi.”
Minh Đàn hơi giật mình.
“Mẫu thân con vẫn luôn lo lắng sợ con và Vương gia mâu thuẫn quá mức đến nỗi không còn tình cảm, hôm nay cha thấy hắn vẫn còn để ý tới con, cha cũng yên tâm. Chuyện lúc trước vốn dĩ cũng không thể đổ lên đầu hắn, tục ngữ đã nói, vua muốn thần chết, thần không thể không chết. Hoàng thượng nể mặt phu quân con nên mới nương tay với phủ Tĩnh An hầu.”
“Con cũng không mâu thuẫn với chàng…” Minh Đàn hơi chột dạ giải thích, nhấp một ngụm trà, nàng lại nói sang chuyện khác, “Cha, có chuyện này con vẫn luôn không hiểu.”
“Chuyện gì?”
“Nếu Hoàng thượng đề phòng thần tử tay nắm quyền cao như thế, tại sao lại tin tưởng phu quân như vậy?”
Giang Tự nắm năm mươi vạn Định Bắc quân trong tay, chiếm một nửa binh lực của Đại Hiện, còn nuôi một lượng lớn cao thủ Tân Vân Vệ, tính uy hiếp vượt xa Minh Đình Viễn, không chỉ có một mình Minh Đàn có nghi vấn này.
Minh Đình Viễn rơi vào suy tư: “Hai người bọn họ có tình cảm lớn lên bên nhau từ nhỏ, các hoàng tử đều tranh nhau ngôi vị Hoàng đế, quan hệ của đường huynh đệ thân cận hơn cũng bình thường. Huống hồ nhiều lần Hoàng thượng rơi vào hiểm nguy, đều là Khải Chi ra tay cứu giúp, đây chẳng phải là ân tình cả đời sao.”
Không biết ông nghĩ gì lại khẽ thở dài, nói rất chậm: “Huống hồ Khải Chi khác cha con, con cảm thấy với thế lực hiện giờ của Định Bắc quân, ngoại trừ tín nhiệm vô điều kiện với hắn thì Hoàng thượng còn có thể làm gì khác chứ? Thật ra cũng không phải bây giờ mới thế, từ lâu trước kia đã vậy rồi.”
Minh Đàn nghe vậy, trố mắt một lúc lâu, mãi không nói gì.
Khi ra khỏi phủ Tĩnh An hầu trời đã gần tối, Giang Tự bế nàng lên xe ngựa, thuận tay lấy gối mềm bên chỗ mình ra kê sau thắt lưng nàng.
Im lặng một lát, Minh Đàn không nhịn được hỏi: “Chàng không tò mò cha tìm thiếp nói gì à?”
Giang Tự khựng lại, bèn hỏi nàng: “Vậy nhạc phụ đại nhân nói với nàng chuyện gì?”
“Cũng không có gì, chỉ là nói chuyện hôn sự của ca ca thiếp.” Nàng chống cằm, ánh mắt dời đến mặt Giang Tự, “còn bảo thiếp không được mâu thuẫn với chàng, tránh để chàng ghét bỏ thiếp… Rồi sau đó lại bỏ thiếp đuổi về Hầu phủ, hoặc là lại nạp thêm mấy vị trắc phi mỹ thiếp.”
“Hắt xì!”
Minh Đình Viễn ở trong phủ không hề nói câu nào như vậy vô thức hắt xì.
Nhưng cũng khó trách Minh Đàn lôi chuyện này ra để làm khó, sau khi từ Tây Bắc về kinh tới nay, một số vương thất ở đất phong gần nước láng giềng vào kinh làm việc, dâng rất nhiều người vào trong hậu cung, mà người muốn dâng người vào phủ Định Bắc vương cũng không ít.
Cũng may Giang Tự đã có bài học ở Linh Châu trước đó, nên giờ xử lý mấy chuyện này rất dứt khoát sạch sẽ, Minh Đàn cũng chỉ nghe được vài câu tin đồn nhảm nhí, không có ai dâng người lên trước mặt nàng để nàng khó chịu, trong phủ hiện giờ thực sự thanh tịnh, đến Vân Y cũng dọn ra ngoài.
Nghĩ vậy, Minh Đàn hỏi thêm một câu: “Đúng rồi, Vân Y hiện giờ đi đâu? Lần trước gửi thư nói ở Đồng Cảng, thoáng cái đã qua một thời gian dài rồi.”
“Không biết, nhưng với võ công của Vân Y thì nàng cũng không cần quan tâm, khi nào muốn về thì sẽ tự về.”
Minh Đàn nghe vậy gật đầu, hơi thẫn thờ.
Vân Y rời kinh là vì Thư Cảnh Nhiên. Chuyện của hai người họ Minh Đàn cũng không rõ lắm, chỉ biết gần nửa năm qua, phu nhân hữu tể tướng xem mắt rất nhiều nhà có địa vị cao cho Thư Cảnh Nhiên. Thư Cảnh Nhiên vì xông pha làm hai việc là xây cảng ở Toàn Châu và giải quyết tốt hậu quả ở Linh Châu mà hiện giờ rất được Hoàng thượng coi trọng tín nhiệm.
Khi rời đi Vân Y từng nói: “Huynh ấy có tương lai xán lạn, cũng có hoài bão lớn lao, cũng không phải thuộc hạ cảm thấy mình không xứng với huynh ấy, chỉ là không muốn bởi vì thuộc hạ mà trì hoãn chuyện huynh ấy thực hiện hoài bão của mình. Huống hồ thuộc hạ cũng có chuyện mình muốn làm, chu du bốn phương, cầm kiếm đi khắp thế gian chẳng phải rất tốt sao?”
Khi nàng nói lời này, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh như thường ngày. Khi rời đi cũng rất sảng khoái, chỉ vác theo một cái tay nải nho nhỏ, vẫy vẫy tay, cũng không ngoảnh đầu lại mà hòa vào bóng đêm vô tận.
Sau khi Vân Y rời kinh, dường như Thư Cảnh Nhiên cũng không khác gì lúc trước, nhưng có vẻ trầm tĩnh thành thục hơn trước nhiều, trên triều đình hắn thường xuyên thẳng thắn can gián, Thành Khang đế lại càng thêm tín nhiệm.
Sau khi hữu tướng cáo lão về hưu, phụ thân Chu Tĩnh Uyển Chu chưởng viện của viện Hàn Lâm lên thay làm hữu tể tướng, Thư Cảnh Nhiên còn trẻ mà đã có chức quan tam phẩm, có khả năng thay phụ thân hắn trở thành phụ tá đắc lực của Thành Khang đế.
Hắn chưa bao giờ chủ động mở miệng nhắc đến Vân Y, cũng không biết vì sao những nhà mà phu nhân hữu tướng thu xếp xem mắt từ lâu lại lặng yên không tiếng động, không còn tiến triển gì về sau nữa.
Mãi sau này, quý nữ ở Thượng Kinh thường nghị luận, vị Thư đại nhân được Hoàng thượng trọng dụng kia vì sao còn chưa thành hôn? Rõ ràng từng là công tử phong lưu nhẹ nhàng như ngọc đệ nhất Thượng Kinh, lại cô đơn lẻ bóng đến giờ, còn không có thị thiếp, chẳng nhẽ người có bệnh kín hay là không thích nữ sắc?
Các loại suy đoán ồn ào, thậm chí có người còn dâng vào trong phủ hắn tiểu quan nam viện, đều bị hắn đuổi thẳng cổ.
Cho đến mùa xuân năm ấy, Thư Cảnh Nhiên đã thăng chức nhị phẩm trở thành thượng thư trẻ nhất Đại Hiện, chỉ cách vị trí cao nhất một bước, ở phương nam xa xôi có một bức thư gửi về kinh, kẹp trong đó là cành tơ liễu bay bay, trên thư chỉ viết một câu xiêu xiêu vẹo vẹo: “Gà nướng lá trà Linh Châu vẫn giữ nguyên hương vị ấy, nếu Thư nhị công tử muốn ăn, ta mua một con về cho huynh.”
Thư Cảnh Nhiên mở thư đọc vài lần, chợt mỉm cười.
Chuyện này về sau mới nói, trước mắt chuyện náo nhiệt nhất trong kinh phải kể đến phó thống lĩnh Định Bắc quân Vân Huy tướng quân Thẩm Ngọc sắp sửa cưới Lục công chúa Nam Luật làm vợ.
Trước kia Thẩm Ngọc tránh còn không kịp vị Lục công chúa Nam Luật này, nhưng không biết vì sao sau một chuyến hộ tống quà tặng về Nam Luật với đoàn sứ thần mà hắn lại ngỏ ý muốn cưới Lục công chúa làm vợ ngay trong yến tiệc tiếp đón của Nam Luật vương. Lúc ấy Lục công chúa đã có người được chọn làm phò mã nên Nam Luật vương không trả lời ngay.
Sau đó chiến sự nổ ra ở Tây Bắc, hắn hứa hẹn rồi quay đầu chạy thẳng tới Tây Bắc. Sau khi đoạt lại Vinh Châu, trong tiệc khao quân hắn bèn xin đổi quân công hiển hách lấy thư tay của Thành Khang đế.
Có lòng đến mức này, bản thân Lục công chúa lại vô cùng sẵn lòng, Nam Luật vương luôn muốn giữ quan hệ tốt với Đại Hiện nên không có lý do gì không đáp ứng.
Các cô nương trong kinh đều cực kỳ hâm mộ Lục công chúa, người ta rõ là được yêu chiều, vừa mới có tin trả lời từ Nam Luật một cái là Thẩm tướng quân đã đích thân chạy vội tới Nam Luật đón công chúa đi.