Bình thường Giang Tự không thượng triều, nhưng đại triều hội không thể so với ngày thường, không tiện vắng mặt, vì thế mới tới canh năm hắn đã tỉnh.
Minh Đàn cũng đứng dậy, nàng giúp Giang Tự mặc triều phục cho ổn thỏa còn không quên cột thêm bao đầu gối trên ống quần hắn rồi lải nhải: “Thiếp nghe phụ thân nói đại triều hội vào mồng một có nhiều lễ tiết vô cùng phức tạp, quỳ tới quỳ lui, phu quân không thường hành đại lễ, vẫn phải buộc vào mới được.”
Giang Tự không lên tiếng, để kệ nàng làm gì thì làm.
Giúp Giang Tự mặc đồ chỉnh tề xong, Minh Đàn cũng choàng thêm áo choàng đưa hắn đến cửa Khải An Đường, sắc trời xám xịt, còn chưa sáng.
Nàng nhón chân lên hôn trên mặt hắn một cái, cũng không để hắn kịp phản ứng đã đẩy hắn ra ngoài: “Phu quân mau đi sớm đi, chậm trễ không tốt đâu.”
Giang Tự nhìn gương mặt hơi hơi phiếm hồng của nàng, nhẹ nhàng đáp “Ừ” rồi ngay sau đó xoay người đi ra ngoài phủ.
Trên nền tuyết dần dần xuất hiện một hàng dấu giày càng lúc càng xa, ở nơi Minh Đàn không thấy, hắn cong nhẹ khóe môi rất khó nhận ra.
Thật ra đối với Minh Đàn mà nói, việc ngày mồng một Tết cũng không tính là nhiều, đi từ đường dâng hương cung phụng cha mẹ chồng chưa từng gặp mặt, nhận một đống thiếp có quen có không quen, lại cũng sai người tặng một đống thiếp cho người quen và không quen, sau đó cũng không có chuyện gì khác.
Ngày mồng hai mới là bận, là ngày về nhà ngoại thăm cha mẹ, sáng sớm nàng rời giường rửa mặt chải đầu, kéo Giang Tự đi tế Thần Tài, đến lúc ra cửa vẫn chưa kịp ăn sáng, chỉ bảo Tố Tâm bọc vội vàng một chút điểm tâm để ăn.
Ra khỏi phủ ngựa xe trên đường đông đúc ồn ào, tắc nghẽn cả đường, vì trên xe có chuẩn bị lễ vật nên cũng không thể nửa đường bỏ xe cưỡi ngựa, đoạn đường không xa mà cũng đi hết gần nửa canh giờ.
Khi hai người đến phủ Tĩnh An hầu, vợ chồng Thẩm Họa cũng về nhà thăm cha mẹ đã tới rồi. Thẩm Họa có vẻ mượt mà hơn chút so với lần trước gặp, bụng bầu cũng đã lộ ra ngoài.
Chuyện về nhà thăm cha mẹ thế này, nam nhân đàm luận chuyện triều chính, hai người các nàng và Bùi thị ngồi tám chuyện cũng rất vui.
Nhưng hôm nay Giang Tự còn phải vào cung một chuyến nên không thể ở lâu, hắn chỉ ngồi một lát rồi dặn Minh Đàn bao giờ xong hắn tới đón nàng, sau đó rời đi trước bữa trưa.
Không ngờ sau khi Giang Tự rời đi không bao lâu, Minh Sở và phu quân nàng Phùng tam lang cũng cố ý chạy từ Hòa Châu về kinh thành thăm cha mẹ.
Đây là lần đầu tiên sau khi Minh Sở xuất giá trở lại phủ Tĩnh An hầu, nàng búi búi tóc của phụ nữ đã có chồng, đầu cắm trâm thoa xa xỉ, trên người mặc áo bông mới màu đỏ son, cũng là kiểu dáng thịnh hành một thời trong kinh thành, nhìn sắc mặt rất tốt. Có thể thấy Phùng gia cũng không vì dụ lệnh lần trước của Minh Đàn mà khắt khe với nàng ta.
Cũng không biết là do lúc trước đã bị dạy dỗ không dám làm bừa, hay là do mong muốn biểu hiện tốt trước mặt cha để vớt vát tình cảm cha con gần như không còn mấy, hôm nay Minh Sở gặp Minh Đàn và Thẩm Họa lại có vẻ an phận khác thường.
Nàng ta không gây sự, Minh Đàn cũng chẳng thèm so đo, chỉ coi như nàng ta không tồn tại. Thẩm Họa cũng vậy.
Nhưng sự an phận của Minh Sở cũng chỉ được một chốc một lát, lúc dùng cơm trưa, bỗng nhiên nàng ta nhìn về phía Thẩm Họa thân thiết hỏi: “Nghe nói Họa biểu tỷ có thai?”
Thẩm Họa ngừng lại, lịch sự gật đầu.
Minh Sở lại hỏi: “Không biết khi có thai thì phải ăn kiêng cái gì? Muội mù tịt không biết rõ cái gì với cái gì trong chuyện này hết.”
Lời vừa nói ra, mọi người trên bàn chợt yên lặng.
“Con nói thế là sao, con cũng có thai hả?” Minh Đình Viễn gác đũa hỏi.
Minh Sở cúi đầu cười nói: “Vâng, con gái đã có thai một tháng.”
Phùng tam lang cũng vội vàng bổ sung: “Sở Sở có thai được khoảng một tháng, con rể vốn nghĩ trên đường xóc nảy, nàng không nên đi ra ngoài. Nhưng sau khi Sở Sở gả chồng còn chưa về Hầu phủ nên vô cùng nhớ thương nhạc phụ đại nhân, hơn nữa còn muốn tự mình nói chuyện có tin vui cho cha mẹ. Con rể không lay chuyển được mới đành đưa Sở Sở vào kinh chúc Tết.”
Minh Đình Viễn hơi gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Minh Sở cũng vui mừng hòa ái hơn nhiều.
“Hóa ra là tam muội muội cũng có tin vui.” Thẩm Họa cười dịu dàng, giọng nói ôn hòa trả lời, “Người có thai phải ăn kiêng nhiều lắm, với đầu óc của tỷ cũng không nhớ được hết, nhưng mẹ chồng ta đã dặn dò người dưới từ lâu, tất cả đồ cần phải kiêng thì đều không nấu ăn hàng ngày.”
Nói đến đây, nàng lại tò mò hỏi: “Tam muội muội, muội cũng có thai một tháng rồi, không mời đại phu đến cẩn thận liệt kê những món phải kiêng giao cho đầu bếp trong nhà sao? Sao lại mù tịt không biết rõ?”
Minh Sở: “……”
Nàng nói như vậy cũng chỉ vì muốn ám chỉ dẫn ra chuyện có thai, để châm chọc người nào đó còn chưa có gì thôi, Thẩm Họa này nói chuyện vậy mà cũng không quên gài bẫy nàng!
Minh Sở không mắc bẫy nhưng nào ngờ phu quân Phùng tam lang của nàng sợ bị người nhà vợ hiểu lầm nhà mình bắt nạt nàng, vội vàng giải thích nói: “Đương nhiên là có mời, đại phu liệt kê khoảng ba trang danh sách đồ ăn phải kiêng, mấy ngày nay trên dưới trong phủ cũng đều không nấu đồ phải kiêng nữa.”
Dưới bàn Minh Sở đá hắn một cái, hắn mới nhận ra lời giải thích này không khớp với lời của nàng lúc trước, vì thế lại trúc trắc nói bổ sung: “Sở… Sở Sở cũng giống biểu tỷ, vì, vì bản thân không nhớ được mấy, ra ngoài không biết có thể ăn cái gì, không thể ăn cái gì.”
Thẩm Họa nghe vậy liếc mắt nhìn Minh Đàn, nhưng Minh Đàn không có phản ứng gì, chỉ thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho Minh Đình Viễn với Bùi thị.
Minh Sở không cam lòng nhìn cái dáng vẻ không để tâm của nàng, nhịn hồi lâu lại không nén được chủ động nói: “Mấy ngày gần đây tứ muội muội thế nào, thân thể có gì khác không?”
“Không biết tam tỷ tỷ nói cái gì khác là cái gì?” Minh Đàn chớp chớp mắt.
“Tứ muội muội đừng giả vờ nghe không hiểu. Muội thành hôn với Vương gia cũng đã lâu, chẳng lẽ không có chút dấu hiệu mang thai nào sao? Chuyện sinh con nối dõi là chuyện lớn, tứ muội muội cần phải để tâm mới phải. Nếu mình không sinh được thì để di nương trong phủ sinh, rồi tự mình nuôi đứa bé cũng như nhau, ơn sinh không bằng ơn dưỡng mà.”
Rốt cuộc Minh Sở không kìm nén nữa, nói cho sướng miệng hả hê nhìn người khác ăn khổ.
Phùng tam lang thấy không ổn, muốn ngăn mà không được.
Minh Đàn cười khẽ, cũng không ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ nhẹ nhàng đốp lại bằng chuyện xảy ra ở sân khấu kịch hồi đi Vĩnh Xuân Viên —
“… Vị Thục nghi nương nương kia ỷ vào chuyện có thai, chỉ trỏ chuyện nhà của phủ Định Bắc vương, mọi người đoán xem kết quả thế nào? Dưới cơn giận dữ Thánh thượng cấm túc nàng ta, còn giáng chức vị nữa.”
Thục nghi được sủng ái trong cung có thai còn vì lắm mồm mà bị giáng chức, chưa nói đến những người khác. Phùng tam lang nghe vậy thì mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng, vội giữ Minh Sở lại không cho nàng ta nói bậy.
Minh Sở trừng hắn một cái.
Trong lòng Phùng tam lang kêu khổ không thôi, thật sự cảm thấy vợ mình không biết trời cao đất dày, còn tưởng đang cạnh tranh đấu đá với tỷ muội trong khuê phòng sao, hiện giờ người ta là Định Bắc vương phi ở tít trên cao, thân phận cách biệt một trời một vực, rốt cuộc nàng ta lấy lá gan ở đâu ra mà nói năng bừa bãi tùy tiện như vậy!
Minh Sở cũng chỉ khoe khoang ngoài mặt thế thôi, nghe lời nói dõng dạc của Minh Đàn rằng tỷ nên “tự giữ mình đi”, trong lòng nàng ta thực ra cũng cực kỳ chột dạ, không dám nói thêm nửa chữ.
Về nhà thăm cha mẹ mà lại có chuyện như vậy, tuy thể hiện trước mặt Minh Sở rằng Minh Đàn không có gì khác thường, nhưng trên đường hồi phủ nàng vẫn không khỏi phiền muộn, vì sao cả Minh Sở cũng đã có thai mà nàng còn chưa có?
Tuy rằng nàng cũng chưa nghĩ nhiều đến chuyện sinh con đẻ cái, nhưng chuyện nàng muốn có hay không và chuyện nàng có thể có hay không là hai chuyện khác nhau. Năm lần bảy lượt bị người khác nhắc tới, trong lòng nàng khó tránh không để ý đến.
Sau khi về nhà thăm cha mẹ ngày mồng hai là tới lúc chúc Tết qua lại với bạn bè thân thích.
Giang Tự mặc kệ hết mọi chuyện không quan tâm, nên chủ mẫu đương gia* như Minh Đàn phải lo hết việc chúc Tết và tiếp khách. Đương nhiên, khách khứa tới lui vốn dĩ cũng đều là người quen của nàng. Tới phủ chúc Tết Giang Tự chỉ có ba người Chương Hoài Ngọc, Lục Đình, và Thư Cảnh Nhiên.
*Đương gia chủ mẫu: người phụ nữ đứng đầu quản lý mọi việc trong gia đình, thường là vợ cả của gia chủ, hoặc cũng có thể là bà/mẹ của gia chủ.
Ba người bọn họ tới vào buổi trưa, tuy rằng đã rất quen thân nhưng vẫn chuẩn bị nhiều quà cáp.
Trùng hợp là mấy người đó vừa ngồi xuống không lâu, mới bưng chén trà lên thì đã có người tới truyền lời nói tiểu thư phủ Xương quốc công và tiểu thư Chu gia tới.
Chương Hoài Ngọc và Lục Đình nghe vậy thì đều chợt sững người lại.
Ngày Tết khách đến nhà cũng không quan trọng chuyện tách biệt nam nữ, Minh Đàn mời các nàng cùng vào, không ngờ nói là có hai người tới, vào phòng lại chỉ có một.
Minh Đàn còn chưa hỏi Lục Đình đã hỏi trước: “Tiểu thư Chu gia đâu?”
“Bẩm Lục điện soái, trong nhà tiểu thư Chu gia có việc, gần đến ngoài phủ bỗng nhiên lại quay về.” Hạ nhân đáp.
Bạch Mẫn Mẫn liếc hắn một cái: “Còn không phải vì ở ngoài nghe nói người nào có cũng tới, mà Tĩnh Uyển là người quy củ nhất, gần đến ngày thành hôn rồi đằng trai đằng gái không thể gặp nhau ở ngoài, thế mà cũng phải hỏi!”
Chương Hoài Ngọc đột nhiên gấp quạt lại, nhướng mày nói móc nói mỉa: “Thế thì xem ra Bạch đại tiểu thư lại chưa học hỏi được chút nào từ tiểu thư Chu gia rồi, biết rõ bổn thế tử ở đây mà còn le te đi vào.”
“Huynh!”
Mặt Bạch Mẫn Mẫn đỏ lên, thẹn quá hóa giận.
Nhưng nàng nhanh chóng hít một hơi thật sâu, tức giận cười nói phản bác lại: “Chương thế tử cũng biết dát vàng lên mặt mình nhỉ, ai đến đây vì huynh chứ, ta nghe nói Thư nhị công tử ở đây —” nói đến đây, nàng cười tủm tỉm nhìn về phía Thư Cảnh Nhiên, nhún người hành lễ, giọng điệu trở nên ôn hòa hơn mấy phần nói, “Thư nhị công tử, đã lâu không gặp.”
Thư Cảnh Nhiên tê cả da đầu, cười gượng mấy tiếng, vội vàng gật đầu đáp lễ nói: “Bạch tiểu thư đa lễ.”
Chương Hoài Ngọc mất bình tĩnh, trừng mắt nhìn Thư Cảnh Nhiên một lát rồi lại nhìn về phía Bạch Mẫn Mẫn, gõ gõ quạt lên tay: “Sao nàng lại như vậy?”
“Ta như vậy là như thế nào?” Bạch Mẫn Mẫn rất tự tin.
“Nàng là cô nương sắp đính hôn mà vẫn còn tơ tưởng đến người khác, không biết xấu hổ.”
“Ai nói ta là cô nương sắp đính hôn? Chương thế tử, cơm có thể ăn linh tinh, lời thì lại không thể nói bậy, huynh thích nói nhăng nói quậy thì kệ huynh nhưng đừng có tổn hại sự trong sạch của ta.”
……
Hai người này cũng là oan gia, lúc trước không quen nhau, gặp mặt cũng không nói chuyện, giờ thì hay rồi, bất kể gặp nhau ở đâu cũng chỉ nghe thấy hai người cãi nhau qua lại không ai nhường ai.
Vất vả lắm Minh Đàn mới nói chen vào được một câu, hỏi mấy người muốn ăn gì để nàng bảo người dưới làm bữa tối từ sớm.
Nhưng hôm nay mấy người này đụng mặt nhau, không có khả năng cùng nhau ăn tối.
Biết Chu Tĩnh Uyển đã tới lại đi, Lục Đình đã không muốn ngồi lại từ lâu, một lúc đã tìm cớ rời đi trước.
Chương Hoài Ngọc và Bạch Mẫn Mẫn đấu võ mồm với nhau một lúc lâu xong cũng không biết vì sao bỗng nhiên bầu không khí lại dịu đi, Chương Hoài Ngọc nói có đoàn xiếc nào đó trong tháng giêng có người Hồ tới biểu diễn đặc biệt xuất sắc, thế là dường như linh hồn bé nhỏ của Bạch Mẫn Mẫn đã bị câu đi rồi, vội thúc giục hắn đưa nàng đi xem.
Đến cuối cùng, chỉ có một mình Thư Cảnh Nhiên ở lại dùng bữa.
Sau bữa tối, Giang Tự đưa Thư Cảnh Nhiên cùng tới thư phòng nghị sự.
Minh Đàn không tới quấy rầy, từ sau năm ngoái phu quân liên tiếp vào cung, liên tục nghị sự với người khác, thỉnh thoảng nàng tới thư phòng còn có thể nhìn thấy bản đồ Vinh Châu. Nàng mơ hồ có dự cảm, chuyện thu hồi châu quận cuối cùng trong số mười ba châu phía bắc là Vinh Châu chắc hẳn phải rục rịch bắt đầu.
Hai người đốt đèn bàn bạc đến đêm khuya, Minh Đàn xót xa bữa tối phu quân nàng không ăn nhiều lắm, chuẩn bị đồ ăn khuya mang tới thư phòng ở Vạn Quyển Trai.
Bóng đêm thăm thẳm, còn chưa đến Vạn Quyển Trai từ xa nàng đã thấy một bóng người lặng yên đi từ cửa hông ra, hướng tới cửa sau của Vương phủ.
Minh Đàn thoáng dừng bước, bóng người kia chắc chắn không phải là ám vệ, nhìn hơi xa lạ, lại hơi quen mắt, hình như nàng đã gặp ở đâu rồi… Nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra.