Khi Bạch Mẫn Mẫn và Chu Tĩnh Uyển dầm mưa tiến đến, Tố Tâm vừa mới hâm nóng cháo xong đang định mang vào trong phòng.
Bạch Mẫn Mẫn thuận tay tiếp: “Để ta mang vào.”
Tố Tâm gật đầu, nhẹ nhàng hành lễ với hai nàng rồi lại nhìn mấy người phía sau hai nàng.
Chương thế tử, Lục điện soái, Thư nhị công tử đều tới đủ hết.
Tố Tâm định nói, nam tử vào phòng không hợp quy củ, nhưng lại nghĩ ở trong hoa lâu mấy ngày nay đã là chuyện không hợp quy củ nhất rồi, hơn nữa còn có Tĩnh Uyển tiểu thư ở đây cho nên cũng không nói thêm gì nữa.
Bạch Mẫn Mẫn cẩn thận bưng cháo dẫn mọi người vào phòng, nàng bước nhỏ tới bên giường ngồi xuống, đặt chén cháo trong tay xuống, nước mắt rưng rưng nhìn về phía Minh Đàn: “A Đàn, muội chịu tội rồi!”
Lông mi Minh Đàn run run yếu ớt nói: “Muội không sao, sao giờ này mọi người lại tới đây?”
“Suốt thời gian qua đêm nào cũng không ngủ được, nghe nói muội tỉnh rồi, tỷ sao có thể ngồi yên!” Nàng cầm chặt tay Minh Đàn, “Còn đau không? Chắc là rất đau nhỉ, tỷ bảo người của Chương Hoài Ngọc đi tìm thuốc lạ ở Tây Vực, nhất định có thể làm mờ hết vết sẹo của muội không còn dấu vết gì để lại, muội yên tâm!”
Minh Đàn cong môi cười rất nhẹ: “Vẫn là tỷ hiểu muội nhất.”
“Đương nhiên rồi —” Bạch Mẫn Mẫn vẫn cứ nói mãi không ngừng, Chu Tĩnh Uyển nhẹ nhàng kéo nàng, ánh mắt dán chặt trên một mảng sẫm lớn thấm ra trên gối gấm.
“A Đàn, trên vai muội có thương tích, không nên gối đầu cao như vậy đâu, đổi gối đi.”
Giọng nói của Chu Tĩnh Uyển mềm mại nhẹ nhàng, động tác cũng rất cẩn thận, nàng đỡ lấy Minh Đàn, ý bảo Bạch Mẫn Mẫn đổi gối.
Bạch Mẫn Mẫn không rõ nguyên do làm theo, xong mới phát hiện hóa ra gối gấm kia bị ướt. Nàng giật mình, lại càng đau lòng hơn.
Nhưng thật ra Minh Đàn có vẻ lại rất bình tĩnh, chủ động bảo Bạch Mẫn Mẫn đút cháo cho nàng ăn. Bạch Mẫn Mẫn gật đầu vội vàng bưng chén cháo lên múc từng thìa một cẩn thận thổi thổi mới đưa vào trong miệng Minh Đàn.
Trong phòng thật yên tĩnh, bọn Thư Cảnh Nhiên vào phòng, cũng không dám tiến lên, chỉ đứng xa xa như vậy.
Chờ Bạch Mẫn Mẫn đút cháo xong xuôi, tỷ muội ba người nói hết lời tâm sự, Chu Tĩnh Uyển mới cực kỳ lạnh nhạt dẫn lời, cũng không thèm nhìn người ta: “Không phải có chuyện muốn nói sao, nói ngắn gọn đi, A Đàn còn cần nghỉ ngơi.”
Lục Đình nghe vậy, dẫn đầu mở miệng. Rốt cuộc A Uyển đã lạnh nhạt với hắn nhiều ngày rồi, nếu tối nay không phải vì đưa nàng tới gặp Vương phi, chắc nàng còn có thể tiếp tục lạnh nhạt nữa.
Đáng tiếc hắn không biết ăn nói, nói cũng không nhắc đến chỗ quan trọng: “… Ngục Đại Lý Tự dù sao cũng là thiên lao, mặc dù điện hạ đã dặn dò rồi nhưng dù sao điều kiện sống ở đó cũng là điều kiện của thiên lao, chắc chắn Hầu gia đã phải chịu chút đau khổ, nhưng Vương phi yên tâm, tính mạng của Hầu gia không bị ảnh hưởng.”
Thư Cảnh Nhiên nghe xong thực sự muốn đỡ trán, không thể không tiếp nhận câu chuyện giải thích: “Ý Lục Đình ý là, Hầu gia không có gì đáng ngại, không phải chịu nỗi đau da thịt, nhưng thiên lao ẩm ướt, đồ ăn đơn giản, đã nhiều ngày nay khiến Hầu gia chịu khổ.”
Lục Đình nhấp môi gật đầu.
Thấy Minh Đàn không hề phản ứng lại, Thư Cảnh Nhiên lại tiếp tục nói: “Thật ra Khải Chi không muốn giấu Vương phi, nhưng trong kinh cũng có mật thám của Bắc Kha và Khương Ngu, nếu rút dây động rừng thì tình báo giả lúc trước mà Hầu gia làm sẽ hoàn toàn trở thành phế thải, dù sao ngay cả phủ Định Bắc vương cũng có mật thám của Túc thái hậu ẩn nấp nhiều năm mà đúng không?” Hắn dừng một chút, “Hơn nữa việc này, ngoại trừ Bệ hạ, Khải Chi, còn có Hầu gia và Lục Đình, những người khác đều không hiểu được, Vương phi cũng biết, không thể trái quân mệnh.”
Nói lời này thì có tác dụng gì? Chương Hoài Ngọc không khỏi liếc hắn một cái.
Nhưng Thư nhị không nhanh không chậm tiến dần lên nói: “Ngày hạ chiếu ấy, vốn dĩ chuyện lớn đã thành công được một nửa rồi, Khải Chi muốn về phủ ngay lập tức để Vương phi yên tâm, nhưng nửa đường hắn đột nhiên bị dư nghiệt Túc đảng phục kích.”
Đầu ngón tay Minh Đàn khẽ nhúc nhích.
“Túc thái hậu tự giam mình trong Thọ Khang Cung, có ý muốn sau khi chết sẽ được an nghỉ trong hoàng lăng được cung phụng hương khói. Nhưng bà ta thấy Khải Chi và Bệ hạ cũng không muốn cho bà ta cơ hội này, cho nên dứt khoát kéo người khác chôn cùng. Bà ta kéo được ai thì kéo, một bên phục kích Khải Chi, một bên không tiếc bắt đầu dùng mật thám che giấu nhiều năm trong Vương phủ để ly gián tình cảm phu thê của hai người.”
“Đêm đó ở Biệt Ngọc Lâu, vốn dĩ Khải Chi đang đợi cung thủ của Túc thái hậu, đột nhiên Vương phi xuất hiện, hắn không thể đoán trước được bao giờ đối phương động thủ, muốn đưa người về Vương phủ, cũng sợ Vương phi ở lại thì sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đáng tiếc, chuyện ngoài ý muốn này vẫn phát sinh.”
Những việc này Minh Đàn ít nhiều cũng hiểu rõ, những cũng chưa phản ứng lại mấy.
Đáy lòng Chương Hoài Ngọc bồn chồn, hoài nghi Thư Cảnh Nhiên lần thứ một vạn, rốt chuộc có làm được không đây.
“Đương nhiên, ta biết Vương phi để ý nhất cũng không phải những chuyện này.” Thư Cảnh Nhiên đột nhiên nói, “Không biết Vương phi còn nhớ rõ trận hỏa hoạn lớn trên sông hồi xuôi nam tới Linh Châu không? Vương phi hôn mê một ngày một đêm, hắn cũng không ngủ không nghỉ một ngày một đêm trông coi bên cạnh. Ta bảo hắn đi nghỉ thay đổi luân phiên với tỳ nữ, hắn nói không cần. Cuộc đời lần đầu tiên có nữ tử vì cứu hắn mà lao vào biển lửa, hắn hỏi ta, vậy có phải vì thích hắn hay không? Ta hỏi lại, nếu là thích thì hắn định đối xử thế nào? Hắn đáp — nếu thích, thì không thể phụ lòng.”
Minh Đàn không khỏi nắm lấy chăn gấm.
“Tuy rằng cưới Vương phi không phải ý của hắn, nhưng khi ý chỉ hạ xuống hắn cũng từng nói, đã cưới Vương phi thì sẽ bảo vệ người cả đời bình an. Thật ra hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đối phó với Hầu gia, ngược lại, hắn vẫn luôn đánh giá cao Hầu gia,” Hắn ngừng lại, có ý ám chỉ, “Nếu không phải vì có Khải Chi, có lẽ giờ này phủ Tĩnh An hầu và phủ Lệnh quốc công đã là thông gia cùng chung hoạn nạn.”
Chương Hoài Ngọc không khỏi lác mắt, vì Giang Khải Chi mà Thư nhị còn đem Bệ hạ ra để ám chỉ đó… Lời này tiến lên từng tầng từng tầng, thật không hổ là Thám Hoa lang.
Nói đến đây, Thư Cảnh Nhiên ngừng lại một lát, ngay sau đó lại chậm rãi nói: “Có rất nhiều chuyện, là thật tình hay giả ý, trong lòng Vương phi chắc chắn cũng có phán đoán. Chuyện lần này tuy là tình thế bức bách, không phải mong muốn của hắn, nhưng khi Vương phi hôn mê bất tỉnh, hắn nói hắn sai rồi — “khiến thê tử của ta bị thương, là sai lầm lớn nhất của ta.””
Bạch Mẫn Mẫn cùng Chu Tĩnh Uyển đều không khỏi xúc động.
Người như Định Bắc vương điện hạ mà có thể nói ra lời như vậy… Nếu không phải tin tưởng vào nhân phẩm của Thư nhị công tử, Bạch Mẫn Mẫn thực sự hoài nghi có phải hắn tự bịa lung tung ra hay không.
“Điều gì cần nói Thư mỗ đã nói xong hết, Khải Chi trời sinh tính tình như vậy, không muốn nói nhiều, thật ra tính hắn bây giờ đã tốt hơn trước nhiều rồi, trước kia hắn làm gì cũng đều không thèm giải thích với đồng bạn, có khi sau một hai năm người ta mới bừng tỉnh hiểu ra.”
“Tối nay mạo muội đến đây, cũng chẳng qua vì Thư mỗ biết Khải Chi để ý Vương phi. Lần này đi Tây Bắc nhiều hung hiểm gian khó, nếu có thể được một câu thông cảm của Vương phi, chắc khi hắn ra trận giết địch sẽ càng biết yêu quý thân thể mình hơn, như vậy, Thư mỗ còn có thể thấy hắn giữ được cái mạng mà về.”
Hắn hành lễ từ xa: “Thư mỗ quấy rầy, còn xin Vương phi thứ lỗi.”
Lục Đình vốn định phụ họa mấy câu, nhưng Thư Cảnh Nhiên lẳng lặng nhìn hắn một cái, hắn há miệng thở dốc, lại tiếp tục duy trì im miệng không nói.
So sánh ra thì Chương Hoài Ngọc thức thời hơn nhiều, Thư Cảnh Nhiên nói đủ thì dừng, nói thêm thì thành bán thảm mà nói ít đi thì lại thiếu ý, căn bản hắn không định nhiều lời nữa, chỉ vứt cho Bạch Mẫn Mẫn ánh mắt “Đi trước đã” mà thôi.
Bạch Mẫn Mẫn hiểu ý, liếc Chu Tĩnh Uyển, nhẹ giọng nói: “A Đàn, giờ cũng không còn sớm, muội nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tỷ lại đến thăm muội cùng với Tĩnh Uyển.”
Mấy người nhẹ tay nhẹ chân lui ra bên ngoài, còn nhẹ nhàng đóng cửa.
Ra khỏi Biệt Ngọc Lâu, Lục Đình đi cạnh Chu Tĩnh Uyển thấp giọng hỏi hôm nay nàng có vừa lòng với biểu hiện của hắn không.
Chu Tĩnh Uyển không nhìn hắn, chỉ nhìn về phía xe ngựa cách đó không xa, nhẹ giọng nói: “Lời đều là Thư nhị công tử nói, kể cả A Đàn có nghĩ lại thì cũng chẳng liên quan gì tới chàng.”
Lục Đình còn muốn nói thêm gì đó, phía sau bỗng vang lên tiếng của Lục Ngạc gọi: “Mẫn Mẫn tiểu thư, Tĩnh Uyển tiểu thư, xin dừng bước!”
Lục Ngạc xách váy đuổi theo, vô cùng nôn nóng: “Tiểu thư! Vương phi! Tiểu thư người……”
“Nói từ từ, A Đàn làm sao vậy?” Chu Tĩnh Uyển hỏi.
Lục Ngạc toát cả mồ hôi: “Cũng không biết tiểu thư bị làm sao, vừa nãy nô tỳ đi vào, cứ nhất định bắt nô tỳ đi tìm người chuẩn bị ngựa, nói là muốn ra khỏi thành!”
Bạch Mẫn Mẫn trợn tròn cả mắt: “Ra khỏi thành? Chẳng lẽ muội ấy muốn đuổi theo Vương gia à? Muội ấy đã bị thương đến như vậy rồi, có bị điên không!”
“Thế này, thế này thực sự không cần thiết, viết thư là được.” Thư Cảnh Nhiên cũng có cảm giác kinh ngạc, khéo quá hóa dở rồi.
“Nhưng tiểu thư đã giãy giụa ngồi dậy, còn nói nhất định hôm nay người phải ra khỏi thành, nếu nô tỳ không tìm được người đưa tiểu thư đi, người sẽ tự đi, xem ai dám cản.”
Cản thì chắc chắn không dám cản, đi thì nàng cũng đi được. Chỉ là nếu lại ngất trước khi xuống lầu thì tội này không ai gánh nổi.
Bạch Mẫn Mẫn và Chu Tĩnh Uyển đang muốn đi cùng Lục Ngạc vào để khuyên, đã thấy Minh Đàn run run vịn cửa sổ nhìn xuống.
“A Đàn!” Bạch Mẫn Mẫn và Chu Tĩnh Uyển lo lắng kêu lên.
Cũng không biết cọng dây thần kinh nào của Lục Đình bị chập, thấy mọi người đều nôn nóng muốn lên lầu khuyên nàng, hắn bất thình lình nói một câu: “Để ta đưa Vương phi đi.”
Chu Tĩnh Uyển: “…?”
Từ Thượng Kinh tới Dương Tây Lộ cần đi từ cửa thành phía tây ra, nhưng Biệt Ngọc Lâu ở phía đông thành nên một đoàn binh mã phi nhanh hơn một canh giờ mới ra khỏi cửa thành.
Vừa ra khỏi cửa thành thì trời mưa, đêm đông gió thổi buốt xương, mưa bụi lạnh căm căm, có tướng lĩnh ghìm cương đề nghị: “Vương gia, không bằng tối nay hạ trại tạm nghỉ ở đây, đợi mưa tạnh lại đi vào núi tiếp?”
Giang Tự thít chặt dây cương, quay đầu lại nhìn tường thành cách đó không xa, trầm giọng phát lệnh: “Dừng lại, tối nay tạm nghỉ tại đây.”
Lều bạt đơn giản được dựng lên rất nhanh, dùng một ít củi đốt lên một đống lửa nho nhỏ, mọi người vây quanh sưởi ấm, tìm bừa một chỗ nằm rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Giang Tự cũng ngồi bên đống lửa, củi đốt một lúc lại phát ra ra âm thanh lách tách, tia lửa thỉnh thoảng bắn ra bên ngoài.
Đã nhiều ngày nay hắn luôn trông Minh Đàn, cũng không nghỉ ngơi được mấy, nhưng lúc này không ở bên nàng, hình như cũng không thể đi vào giấc ngủ.
Thật ra nếu biết sớm là có mưa, có lẽ hắn sẽ ở lại một đêm, nhưng nghĩ lại thì thấy, có ở lại hay không hình như cũng không khác nhau mấy, tóm lại nàng không muốn gặp hắn.
Tĩnh tọa một đêm.
Canh năm khi trời tờ mờ sáng, mọi người đã tỉnh, thu dọn chia thức ăn theo định mức, chuẩn bị lên đường.
Giang Tự nắm lấy dây cương, nhìn một lần cuối về phía sau, tường thành đang dần dần hiện rõ dưới ánh sáng nhạt nhòa của tia nắng ban mai, rồi hắn không hề lưu luyến mà ra lệnh nói: “Xuất phát.”
“Giang Khải Chi!”
“Vút!”
“Vút!”
“Giang Khải Chi!”
Thiên lý mã dưới thân hí vang phi nhanh, một người phi đến bên cạnh Giang Tự, chợt có tướng lĩnh lớn tiếng nhắc nhở: “Vương gia! Hình như đằng sau có ai đó gọi ngài!”
Giang Tự hơi giảm tốc độ, thật ra hắn cũng nghe thấy, nhưng âm thanh kia mỏng manh lại quen thuộc, hắn tưởng hắn xuất hiện ảo giác.
Cả đội đều giảm tốc độ, tiếng vó ngựa yên tĩnh lại, âm thanh gọi tên tự của hắn ở đằng sau tuy xa nhưng lại rõ ràng hơn trước nhiều.
“Giang Khải Chi! Nếu chàng không về, ta vĩnh viễn cũng không tha thứ cho chàng!”
Giang Tự chậm rãi quay đầu ngựa lại nhìn về phía bóng dáng cực nhỏ đứng trên tường thành nơi xa kia.
“Là Vương phi?”
“Hình như vậy…”
Có người đánh bạo kiến nghị với Giang Tự: “Vương gia, ngài có muốn trở về nói mấy câu với Vương phi không? Dù sao cũng chỉ một hai canh giờ, sau đó chúng ta nghỉ ngơi ít đi một chút chắc là có thể đuổi kịp đại quân.”
“Không cần.”
Giang Tự ngóng nhìn bóng dáng kia, rõ ràng cách rất xa, nhưng dường như nàng và hắn đang nhìn nhau.
Một lúc sau, hắn giơ tay, ánh mắt sắc bén kiên định: “Thu phục Vinh Châu, chiến sự cấp bách, xuất phát!”
Roi ngựa giương lên, thân ngựa quay ngoắt lại, gót sắt đạp tung bụi đất, dần dần biến mất trong núi rừng xa xôi bên ngoài Thượng Kinh.