• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra lúc trước khi ở Bàng Sơn trong đầu Minh Đàn cũng từng đột nhiên hiện lên ý nghĩ nào đó, nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng lướt qua nên rốt cuộc nàng cũng không nghĩ tới nữa, nàng đã ném ngọc bài nhỏ đeo hông của mình ra khỏi đầu từ lâu.

Nhưng hôm nay xem ra ——

Nàng cụp mắt, cất đồ đeo hông vào trong hộp, vừa cẩn thận nghĩ lại sự việc phát sinh trong chùa Hàn Yên năm ấy.

Trong sương phòng có máu, hỏa hoạn thiêu cháy chùa Hàn Yên, còn có những chuyện bất thường sau đó liên tiếp xảy ra trong kinh… Nàng bình tĩnh sắp xếp lại hồi ức trong đầu.

Khi trở lại phủ Định Bắc vương trong lòng Minh Đàn đã sắp xếp lại suy nghĩ để tổng kết ra một khả năng. Chỉ là nàng không biết suy đoán của nàng thực ra cũng không khác chân tướng sự việc là mấy.

Hôm nay trong quân có việc, Giang Tự sai người về phủ thông báo một tiếng hôm nay không về nhà ăn tối.

Minh Đàn đang định hỏi hắn trong bữa tối, cuối cùng thì hay rồi, chuẩn bị một bàn đồ ăn. Trong lòng nàng có chuyện nên không thiết tha ăn uống lắm, chỉ ăn một bát canh còn lại đều để cho hạ nhân chia nhau.

Sau khi tắm gội buổi tối xong, Minh Đàn đi tới đi lui trong phòng.

Nàng đã xem lại đồ trong túi Giang Tự để ở nhà, thứ đó không ở trong đó, đoán là hắn mang theo bên người.

Cũng không biết nàng nghĩ gì, vừa đi vòng vòng trong phòng, vừa cúi đầu khẽ cắn ngón tay như đang suy tính chuyện nghiêm túc gì đó.

Rốt cuộc bên ngoài viện vang lên tiếng động.

Minh Đàn quay người vội vàng đi ra ngoài đón.

Nhưng vừa đi đến gian ngoài, bước chân Minh Đàn lại hơi khựng lại, nàng trở về, bối rối quáng quàng vội ngồi trở lại trên ghế êm trong phòng ngủ, tiện tay cầm một quyển sách, cúi đầu giả bộ đang đọc.

Chỉ chốc lát sau, Giang Tự vào nhà.

“Phu quân, chàng về rồi à.” Minh Đàn buông sách, mặt lộ vẻ hơi kinh ngạc.

Vừa mới tắm xong, mái tóc đen của nàng còn phủ khăn, mặc một chiếc váy đỏ khiến da thịt nàng trắng trong như sương tuyết, vì đang ở trong phòng nên nàng chỉ đi một đôi guốc mộc, khi cuộn tròn trên đệm thì hở bàn chân ra ngoài, ngón chân trắng nõn đều tăm tắp cuộn lại không ngừng.

Giang Tự vừa cởi dây đai thắt cổ tay áo, vừa liếc mắt nhìn nàng.

Nàng cố gắng duy trì bình tĩnh, lê đôi guốc mộc, mặt không đỏ tim không loạn đi đến trước mặt Giang Tự, dịu dàng tỉ mỉ như ngày thường nói: “Phu quân hôm nay có mệt không, thiếp bảo người chuẩn bị nước, phu quân tắm gội nghỉ ngơi trước, sau khi tắm xong có thể ăn bữa khuya, thức ăn trong quân doanh không ngon, hiện giờ thời tiết ban đêm cũng lạnh, thiếp cố tình hầm cháo gà băm gừng mịn, có thể làm ấm bụng đuổi lạnh, phu quân đợi lát nữa ăn nhiều chút nha.”

Nàng vừa nói vừa lẳng lặng giúp Giang Tự thay quần áo.

Dường như Giang Tự chưa nhận ra, nói “Ừ” cực nhẹ, cụp mắt lẳng lặng nhìn nàng: “Vương phi chu đáo.”

Minh Đàn nghe vậy thì hơi chột da, động tác tay hơi khựng lại, tiếp tục căng da đầu cởi áo tháo thắt lưng cho hắn.

Bọn tỳ nữ đưa nước ấm vào nhà rất nhanh, trong phòng tắm sương mù lượn lờ bốc lên.

Nhìn thấy Giang Tự xuống nước, rốt cuộc Minh Đàn cũng yên lòng, khẽ khàng rời khỏi phòng tắm, thuận tiện lấy túi giấu trong quần áo hắn ra.

Nàng vừa tìm đồ vừa về phòng ngủ, nàng nhanh chóng lôi cái ngọc bài nhỏ màu đen từ trong túi ra, rồi bước nhanh vội vàng đi đến trước bàn gương cầm đồ đeo hông hôm nay mang về lên.

Đồ đeo hông nặng trĩu, ngọc bài nhẹ hơn nhiều.

Tim nàng đập rất nhanh, tay cũng hơi run.

Nàng chậm rãi cầm ngọc bài nhét vào chỗ hổng trên đồ đeo hông, đồng tử bỗng nhiên co lại —

Vừa khít!

Cái lỗ trên ngọc bài vừa khít với chỗ trống trên đồ đeo hông. Nói cách khác, ngọc Ô Hằng của phu quân là của nàng, nàng đoán không sai!

Minh Đàn vội xoay người, còn chưa bước được một bước nàng đã đâm sầm vào một lồng ngực rắn chắc ấm áp.

Không biết từ khi nào, Giang Tự khoác áo ngủ yên lặng không tiếng động đứng sau nàng, bọt nước trên người còn chưa lau khô.

Nàng chợt ngây người, theo bản năng giấu cái ngọc bài nhỏ ra đằng sau lưng, trái tim suýt nữa vọt lên cổ họng.

Nhưng Giang Tự chỉ nhàn nhạt nhìn cái túi của hắn đặt trên bàn trang điểm của nàng.

Minh Đàn nhìn theo ánh mắt của hắn, trong lòng thấy chán nản, nàng ủ rũ cụp đuôi buông tay, đưa ngọc bài nhỏ ra.

Giang Tự đang muốn nhận, nhưng Minh Đàn bỗng nhiên nhớ ra —

Khoan, sao nàng phải rầu rĩ, sao lại có cảm giác có tật giật mình chứ? Khối ngọc Ô Hằng này là của nàng, nên người nào đó phải giải thích cho rõ tại sao khối ngọc Ô Hằng này lại bị hắn chiếm làm của riêng mới đúng chứ.

Nghĩ vậy đột nhiên Minh Đàn thấy tự tin hẳn, nàng giơ tay lên, Giang Tự vươn tay chỉ túm được không khí, ánh mắt sững sờ trong giây lát.

Ngay sau đó, nàng ngẩng đầu lên cầm khối ngọc bài nhỏ chọc chọc vào ngực hắn, vô cùng chính đáng hỏi: “Phu quân, chuyện tới giờ, có phải chàng nên giải thích rõ cho thiếp nghe nguồn gốc khối ngọc Ô Hằng này không, rõ ràng khối ngọc này là của thiếp, chàng biết lâu rồi đúng không?”

Giang Tự trầm mặc, hỏi: “Nàng lén lút là vì việc này?”

“Ai, ai lén lút!”

“Ừm, cũng không biết là ai biết rõ bổn vương trở về mà còn muốn giả vờ tỏ ra không biết.” Giang Tự nhìn nàng vô cùng lạnh lùng.

Ngay tại lúc trước khi vào nhà, ở ngoài hắn đã nhìn thấy bóng dáng Minh Đàn luống cuống trước ánh nến, nhìn dáng vẻ kia thì rõ ràng là muốn ra cửa đón hắn, cuối cùng không biết làm sao mà lại chạy vào chui tọt lên sập.

Vào phòng thấy nàng cuộn tròn trên đệm, hắn còn tưởng tiểu vương phi tối nay có việc gì xin hắn nên định lấy sắc dụ dỗ hắn. Vốn dĩ hắn đã định sẽ cố gắng nhận vậy, hiện giờ xem ra là hắn nghĩ nhiều rồi.

Minh Đàn bị một lời của hắn vạch trần nên không khỏi khó chịu xấu hổ.

“Nàng muốn biết cái gì thì hỏi thẳng bổn vương là được, không cần mất công như thế này.”

“Vốn dĩ thiếp cũng muốn hỏi thẳng phu quân, nhưng chỉ sợ là tưởng bở lại làm ra chuyện gì mất mặt… Muốn xác nhận trước một chút xem có phải đây là ngọc của thiếp không.” Minh Đàn không nhịn được lầm bà lầm bầm.

Trước mặt phu quân nàng đã bao nhiêu lần xấu mặt rồi, bây giờ mà không xác nhận lại lo mình tự bổ não ra cái kịch hay gì, cuối cùng khối ngọc này không phải của nàng, chẳng phải là nhầm to rồi sao. Hơn nữa phu quân nói ngọc này đã cứu mạng hắn, tự nhiên vội vàng nhận bừa làm ân nhân cứu mạng, nếu bung bét ra phu quân không cười nàng thì nàng cũng phải tìm cái lỗ nẻ mà chui vào!

Giang Tự nghe xong lại trầm mặc, không nhịn được xoa cái đầu nhỏ của nàng, còn vuốt tóc của nàng nữa: “Không phải chuyện gì xấu hổ cả, Vương phi thực sự là ân nhân cứu mạng của bổn vương.”

Minh Đàn ngẩng đầu.

Hắn cũng không tránh ánh mắt nàng, sau đó nói rõ tất cả mọi chuyện ở chùa Hàn Yên và một lần gặp nạn trong rừng sau đó cho nàng nghe.

Minh Đàn nghe xong thì hơi đơ, cuối cùng nàng cũng thông ra được một chút: “Nói như vậy thì thiếp đã cứu phu quân hai lần à?”

“Ừ.”

“Vậy lúc ở Bàng Sơn sao phu quân không nói?”

“Nàng không hỏi.”

Minh Đàn há miệng, nhưng cũng không biết phản bác từ đâu.

Chỉ chốc lát sau tỳ nữ bưng đồ ăn khuya lên, Minh Đàn ngồi xuống bên cạnh bàn, cùng Giang Tự dùng bữa, nhưng lời Giang Tự nói lúc nãy nàng nghe xong vẫn không thể tưởng tượng nổi, chìm đắm trong câu chuyện đó mãi sau không hoàn hồn được.

Nàng thấy rất khó tin, khi chưa từng gặp mặt mà nàng và phu quân đã có giao thoa như vậy.

Nghĩ vậy, rất nhiều sự tình nàng chưa từng nghĩ ra giờ có vẻ đã có lời giải đáp.

Ví dụ như hồi rơi xuống sông tết Nguyên Tiêu, sao phu quân lại ra tay cứu nàng? Rồi vì sao chàng biết nàng là tiểu thư phủ Tĩnh An hầu, sai người đưa thẳng nàng về trong phủ…

Hóa ra từ đầu đến cuối phu quân đã biết việc này rồi.

Nghĩ vậy, tâm trạng Minh Đàn hơi phức tạp.

Sau khi tắt đèn lên giường, Minh Đàn lăn qua lộn lại không ngủ được.

Giang Tự ôm nàng vào lòng: “Ngủ sớm đi, chẳng phải ngày mai nàng còn phải vào cung gặp Hoàng hậu sao.”

“Thiếp không ngủ được.”

“Sao không ngủ được?”

Minh Đàn rúc vào ngực hắn, do dự một lúc lâu vẫn không nhịn được nhỏ giọng hỏi luôn: “Ngay từ đầu phu quân đã biết thiếp là ân nhân cứu mạng của chàng rồi đúng không?”

“……”

Thật ra cũng không phải ngay từ đầu đã biết, ở chùa Linh Miểu sau khi nhìn thấy mặt nàng mới nhớ ra. Nhưng Giang Tự không phủ nhận, nếu phủ nhận thì với trí thông minh của nàng sẽ đoán ra rất nhanh động cơ của hắn chưa đủ để ra tay cứu nàng khi bị rơi xuống nước tết Nguyên Tiêu.

Không biết vì sao cho tới bây giờ, hắn đã không muốn nghĩ lại tận cùng rốt cuộc vì sao hồi trước hắn lại cưới nàng.

Nhưng hắn không muốn nghĩ lại, Minh Đàn lại rất muốn một đáp án, sau khi nàng do dự một lúc lâu lại nhẹ giọng hỏi: “Vậy phu quân cưới thiếp là vì muốn báo ân sao? Phu quân rất tốt với thiếp, cũng là vì muốn báo ân à?”

Nàng không ngốc, với quyền thế của hắn và quan hệ với Thánh thượng, nếu hắn không muốn cưới, Thánh thượng nhất định sẽ không hạ bừa ý chỉ tứ hôn.

Giang Tự trầm mặc thật lâu.

Lâu đến nỗi khi Minh Đàn cho rằng hắn sẽ không trả lời, hắn mở miệng: “Cũng không hẳn.”

Ba chữ này có rất nhiều ý bên trong.

Lúc trước hắn cưới nàng, đúng là không hẳn vì báo ân, mà phần nhiều vì suy tính đến phủ Tĩnh An hầu. Sau khi kết hôn hắn và nàng sống chung, ban đầu có lẽ là sự bao dung và chịu đựng vì ân tình chiếm đa số, nhưng đến giờ hắn biết rõ, không phải.

Minh Đàn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, cho nên nghe thấy đáp án này cũng không phải là vô cùng mất mát.

Nàng gắng gượng để mình bình tĩnh lại, chấp nhận sự thật này, yên tĩnh một lát nàng lại có chút không cam lòng thì thầm hỏi: “Vậy trong số những nguyên nhân “cũng không hẳn” mà phu quân nói, có tí xíu nào là vì thích A Đàn không?”

Loại chuyện này, hình như rất khó có thể dùng ngôn ngữ để trả lời.

Yên lặng một lúc lâu Giang Tự ôm thốc nàng lên, chặn môi nàng lại, tiến sâu thần tốc vào trong miệng nàng, lấy hành động thực tế làm đáp án.

Minh Đàn bị hôn đến mức khó thở, nàng thút thít, gương mặt đỏ bừng vì nghẹt thở, đợi Giang Tự buông nàng ra, nàng mới thở hổn hển chống tay lên ngực hắn, đôi mắt ướt át rưng rưng ngước lên đối diện với ánh mắt trầm tĩnh của hắn đang nhìn thẳng nàng.

“Chàng nói đi.”

Giọng hắn khàn khàn, đáp án trong mắt đã quá rõ ràng.

Hai tai Minh Đàn nóng lên, nhất thời xấu hổ cũng không dám mặt dày mày dạn truy hỏi tận cùng bắt hắn chính miệng nói ra.

Thật ra như vậy nàng đã rất thỏa mãn rồi, báo ân thì sao, ít nhất còn có ân tình liên quan. Huống chi hiện giờ phu quân đối xử với nàng không chỉ vì báo ân mà cũng có yêu thích, bọn họ còn thời gian rất dài rất dài, nàng tin rằng phu quân sẽ yêu nàng.

Dục vọng của Giang Tự bị khơi dậy, hắn nhanh chóng cúi người phủ xuống thân thể mềm mại của nàng, hơi thở ấm áp lưu luyến đi một đường từ trên xuống dưới, thiêu đốt khắp nơi hắn đi qua, thỉnh thoảng trong màn giường lại vọng ra tiếng rên rỉ yêu kiều và những tiếng thở dốc ái muội.

Qua một lúc lâu sau, đúng lúc tình nồng, trong trướng lại đột nhiên im bặt.

“Nàng tới tháng?”

Minh Đàn thành thật gật đầu.

Đáy mắt Giang Tự vẫn còn phiếm hồng, giọng nói cũng kìm nén lại: “Sao lúc nãy không nói?”

Minh Đàn vô tội nói: “Phu quân không hỏi nha.”

“……”

Hóa ra là chờ ở đây để hố hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK