“Cũng được, thời gian qua nàng ở trong phủ cũng chán rồi, cũng nên đi ra ngoài hít thở không khí. Trước kia chẳng phải nàng đã may sẵn trang phục cưỡi ngựa bắn cung sao, đúng lúc có thể mặc rồi.” Trong thư phòng, Giang Tự vừa xem mật báo từ Tây Bắc tới, vừa thuận miệng nói mấy câu với Minh Đàn.
Trong đầu Minh Đàn đã trợn mắt với hắn, buông thỏi mực cường điệu nói: “Trang phục cưỡi ngựa bắn cung đã làm từ đầu mùa hè năm ngoái rồi!”
“Thế thì may mới.”
“Dùng lụa tuyết lỗi thời hơn một năm phu quân tặng à?”
Giang Tự không nói gì, sau một lúc lâu hắn trầm ngâm nói: “Chẳng phải Vương phi muốn tiết kiệm sao?”
“Nhưng lần này thì khác!”
“Khác chỗ nào?” Giang Tự lại niêm phong mật báo, ngẩng đầu nhìn nàng, rất có dáng vẻ ta đây chăm chú lắng nghe.
Minh Đàn bước nhỏ tới, ngồi xuống dụi dụi vào lồng ngực hắn, lại ôm cổ hắn nhìn vào mắt hắn mà nói: “Lần này chẳng phải có thêm Ngũ hoàng tử và Lục công chúa của Nam Luật tới sao?”
“Tới thì tới, liên quan gì tới nàng?” Ánh mắt Giang Tự không hề né tránh nhượng bộ.
Minh Đàn nhìn chằm chằm hắn một lát, thấy hắn không hề có vẻ chột dạ, ánh mắt lại lưu luyến nhìn từ trên xuống dưới, dừng trên ngực hắn, vươn ngón trỏ chọc chọc vào ngực hắn, giọng điệu uy hiếp thong thả ung dung nói: “Chàng nói có quan hệ gì với thiếp không?”
Với những chuyện thế này, phản ứng của Giang Tự luôn không đủ nhạy bén.
Mãi sau hắn mới rút ra trọng điểm từ câu của Minh Đàn “Lục công chúa Nam Luật”, dần dần hiểu ra —
“Lời nói vô căn cứ.”
“Đã có lời đồn ấy tóm lại không phải là vô căn cứ.” Minh Đàn đáp trả lại luôn, không chịu bỏ qua.
Giang Tự trầm mặc, nhất thời cũng không phản bác nữa.
Lời đồn này vốn dĩ truyền tới kinh thành từ miệng của các tiểu thương vào nam ra bắc, nói là sau khi Vĩnh Nhạc công chúa Địch Niệm Từ tới Nam Luật hòa thân, Nam Luật nể mặt Đại Hiện nên đối xử với nàng cũng thêm phần trịnh trọng, nhưng sau đó không biết vì sao nàng lại tranh chấp với vị Lục công chúa được trăm ngàn sủng ái do Vương hậu Nam Luật sinh ra trong một lần yến hội.
Mà tranh chấp này lại là vì Định Bắc vương điện hạ của Đại Hiện ——
Người ta đồn rằng, thời còn niên thiếu Định Bắc vương điện hạ từng theo sứ đoàn đi sứ Nam Luật. Khi đó Lục công chúa Nam Luật mới mười mấy tuổi, cha nàng còn chưa lên ngôi, trong bữa tiệc, nàng vừa gặp đã thương Định Bắc vương điện hạ.
Đợi đến khi tân vương Nam Luật đăng cơ, vì muốn kết thân với Đại Hiện để tăng cường hữu nghị giữa hai nước, Lục công chúa Nam Luật bèn làm nũng giận dỗi với phụ vương nàng, muốn xin phụ vương đi cầu mối hôn sự này. Nhưng nàng không biết, Định Bắc vương điện hạ mà nàng nhớ mong lâu nay đã cưới Vương phi.
Biết chuyện này, Lục công chúa náo loạn ầm ĩ một hồi, ngang ngược vô lý đòi phụ vương nàng soạn quốc thư, yêu cầu Hoàng đế Đại Hiện lệnh cho Định Bắc vương bỏ vợ, Nam Luật vương suýt nữa thì bị nàng ta chọc tức đến ngất xỉu.
Chưa nói đến chuyện mệnh lệnh của Hoàng đế Đại Hiện có động đến Định Bắc vương được hay không, Vương phi nhà người ta có gia thế lừng lẫy, cha nàng còn nắm binh quyền lớn ở Đại Hiện, sao Hoàng đế Đại Hiện có thể làm chuyện ép bỏ hôn ước ngu xuẩn như vậy được? Soạn quốc thư này là vì Nam Luật thấy cuộc sống êm đềm quá nên muốn thay đổi không khí đúng không?
Mãi mới ép xuống mấy lời này được mấy ngày, không ngờ Lục công chúa lại nói, chỉ cần có thể được gả cho Định Bắc vương điện hạ, làm thiếp cũng được.
Có lẽ nàng có thể làm thế, nhưng Nam Luật vương còn muốn giữ mặt mũi!
Nàng là do Vương hậu sinh ra, là công chúa tôn quý nhất Nam Luật, vội vàng đi làm thiếp cho Vương gia Đại Hiện là cái thể loại gì?
Để đề phòng con gái yêu lại nảy ra ý tưởng kỳ diệu nào đó, Nam Luật vương vô cùng lo lắng sai sứ thần sang cầu hôn công chúa Đại Hiện, cuối cùng cũng chấm dứt được ý niệm của nàng.
Nhưng Lục công chúa Nam Luật không cam lòng, thế mà lại trút giận chuyện này lên đầu Vĩnh Nhạc công chúa sang hòa thân. Nàng cảm thấy nếu không phải vì Vĩnh Nhạc công chúa gả sang Nam Luật, thì nàng có thể được như ý nguyện làm trắc phi của Định Bắc vương. Vì vậy ở trong hoàng cung Nam Luật, nàng ta thường xuyên đến gây sự với Vĩnh Nhạc công chúa.
Nhưng Vĩnh Nhạc công chúa cũng chẳng phải người tốt tính, nhịn vài lần nhưng đến khi uống rượu trong yến tiệc lại tranh chấp với nàng ta ngay trước mặt mọi người, còn bảo nàng ta nhìn lại mình đi, đừng có suốt ngày mơ mộng hão huyền nữa!
Thật ra tin đồn này đã có từ năm ngoái, trong đó có nhiều chuyện được kể chi tiết ngọn nguồn rất chân thực, Minh Đàn cảm thấy có thể tin được mấy phần.
Nhưng Nam Luật cách xa kinh thành ngàn dặm vạn dặm nên nàng cũng không lo lắng đến nơi xa xôi không với tới như vậy, hơn nữa phu quân mình được người ta thích, trên mặt nàng cũng có hào quang, đây chính là lòng phù phiếm nho nhỏ của một người con gái.
Nhưng nếu người ở Nam Luật xa xôi là một chuyện, mà nay đã theo sứ đoàn vào kinh triều cống lại còn muốn tham gia hội săn mùa thu thì lại là một chuyện khác.
Giang Tự thấy tiểu vương phi nhà mình rõ ràng không muốn buông tha hắn, trầm ngâm một lúc lâu hắn mới hỏi: “Thế nàng định thế nào?”
Minh Đàn chờ chính là câu này của hắn.
“Người ta muốn may trang phục cưỡi ngựa bắn cung của hai ta giống nhau, cái loại trang phục cưỡi ngựa bắn cung mà liếc mắt nhìn một cái là biết thiếp là Vương phi của phu quân ấy.”
“Nàng đi cùng với bổn vương, ai chẳng biết nàng là Vương phi của bổn vương.”
“Thiếp mặc kệ, thiếp phải làm, phu quân không làm chính là không yêu thiếp.” Minh Đàn quấn lấy hắn nhỏ giọng làm nũng.
Giang Tự: “……”
Trước mặt mọi người mặc quần áo cưỡi ngựa bắn cung giống nhau, lấy tiêu chuẩn may xiêm y của nàng thì đương nhiên là cực kỳ hoa lệ, hắn cảm thấy không cần thiết lắm.
Nhưng màn đêm buông xuống, tiểu vương phi lấy sắc đẹp dụ dỗ, sự việc này kết thúc bằng thất bại của Định Bắc vương điện hạ.
Mấy ngày sau, hội săn mùa thu được tổ chức ở ngoại ô kinh thành.
Đây là hội lớn đầu tiên được tổ chức trong vòng nửa năm qua tại kinh thành, đương nhiên tề tựu đủ loại quan lại, vô cùng náo nhiệt.
Khi Giang Tự và Minh Đàn đến khu vực săn bắn, đại đa số mọi người đã tới rồi, thấy một đôi trai tài gái sắc mặc hai bộ quần áo cưỡi ngựa bắn cung có kiểu dáng và hoa văn giống nhau, một đen một trắng ngồi vào bàn, ánh mắt mọi người đều không khỏi dừng lại ở chỗ hai người.
Trong những dịp lớn thế này, từ xưa đến nay Minh Đàn đều là hình mẫu trong việc thực hiện lễ nghi, đoan trang nhã nhặn lịch sự, người tỏa hào quang, bước đi vừa không câu nệ cũng không ngả ngớn, phong thái quý nữ Đại Hiện trên người nàng dường như được thể hiện một cách chuẩn mực nhất.
Đi thẳng đến chỗ Thành Khang đế và Chương hoàng hậu hành lễ thỉnh an, ổn định chỗ ngồi rồi Minh Đàn mới lơ đãng quét mắt nhìn về phía đoàn sứ thần Nam Luật.
Rất tốt, mặc dù nàng còn chưa nhận được chính xác vị nào là Lục công chúa Nam Luật, nhưng nàng đã cảm nhận được một ánh mắt cực kỳ nhiệt liệt từ phía đoàn sứ thần.
Đúng như nàng nghĩ, Lục công chúa Nam Luật đang ngơ ngẩn nhìn chằm chằm nàng.
Trên thực tế, mấy lời đồn đại trong kinh thành có liên quan tới Nam Luật đó cũng đúng hơn phân nửa. Lục công chúa này đúng là vừa gặp đã thương Giang Tự khi hắn đi sứ Nam Luật mấy năm trước.
Lúc Nam Luật triều cống, nàng cũng náo loạn đòi đến Đại Hiện gặp Định Bắc vương điện hạ, lấy điều kiện sau khi trở về sẽ ngoan ngoãn thành thân với phò mã được chỉ định cho mình ra thì mới khiến cho Nam Luật vương đồng ý cho nàng đi cùng đoàn sứ thần.
Nàng và hoàng huynh đã tới Đại Hiện được bốn, năm ngày. Nhưng nàng bị hoàng huynh quản lý, không thể chạy loạn khắp nơi, tiệc chào mừng trong cung cũng không thấy Định Bắc vương điện hạ tham gia. Đến tận hôm nay rốt cuộc nàng mới nhìn thấy Định Bắc vương điện hạ mà nàng ngày nhớ đêm mong.
Mấy năm không gặp, Định Bắc vương điện hạ vẫn giống như trước, thân người cao ráo, anh dũng tuấn tú bất phàm, nhưng dường như đã không còn khí thế thiếu niên mà trước kia nàng mê luyến nhất.
Hắn không còn là vị chiến thần thiếu niên mặt mày tràn ngập thù hận, lạnh như băng sương đi sứ Nam Luật mấy năm trước nữa. Hiện giờ hắn đã trưởng thành hơn nhiều, trên người có sự trầm tĩnh sâu sắc khó lường, bên cạnh hắn còn có một vị Vương phi khiến người ta không rời mắt được.
Vương phi của hắn cũng thật đẹp, giống như mỹ nhân bước ra từ bức họa, ngay cả nụ cười mỉm cũng như cảnh đẹp ý vui, nàng chưa bao giờ gặp cô nương nào kiều diễm như thế ở Nam Luật…
Không, không đúng, đây là tình địch của nàng!
Chỉ là hơi xinh đẹp tí thôi! Nàng cũng không kém!
Nghĩ vậy, Lục công chúa vội vàng lén lút điều chỉnh lại dáng ngồi, lưng cũng lặng lẽ thẳng lên.
Không bao lâu sau, người đã đến đông đủ, theo thường lệ Thành Khang đế lại nhớ tới đủ loại gian khổ từ trên xuống dưới triều đình gặp phải từ khi Linh Châu gặp nạn tới nay, bắt đầu nói mấy lời động viên, rằng hiện giờ mây tan mưa tạnh, mặt trời đã ló rạng tương lai tươi sáng, nhân tiện đề cập đến nước bạn Nam Luật vào kinh tiến cống, ngay sau đó tuyên bố bắt đầu hội săn mùa thu.
Giang Tự mặc trang phục cưỡi ngựa bắn cung là vì thực sự muốn đi săn, nhưng Minh Đàn mặc loại đồ này là để khoe ân ái, căn bản nàng không định lên ngựa. Nhìn theo Giang Tự đi vào rừng rậm xong, nàng liền đi tìm Chu Tĩnh Uyển và Bạch Mẫn Mẫn.
Hiện giờ Chu Tĩnh Uyển đã là phu nhân Điện tiền phó đô chỉ huy sứ Lục Đình. Tuy vì Linh Châu khó khăn mà nghi lễ thành hôn đáng lẽ phải náo nhiệt tưng bừng mười dặm hồng trang lại không thể không giản lược, Lục điện soái yêu thương coi trọng thê tử, hắn dùng công đầu cứu giá để xin cho phu nhân mình cáo mệnh nhất phẩm, nữ quyến trong kinh cực kỳ hâm mộ.
Hôn sự của Bạch Mẫn Mẫn và Chương Hoài Ngọc cũng đã được định ra. Mối hôn nhân này vốn dĩ Chương hoàng hậu muốn để Thành Khang đế ban cho để có vẻ tôn quý có thể diện, nhưng cũng vì vấn nạn ở Linh Châu nên hoàng thân quốc thích đều không nên cưới gả ầm ĩ, cuối cùng cũng chỉ là phủ Bình quốc công và phủ Xương quốc công tự bàn chuyện hôn nhân với nhau.
Chương hoàng hậu chỉ có một đệ đệ ruột, đã bỏ đi không được tứ hôn thì hôn sự này cũng không thể lại giản lược, vì thế ngày thành hôn định ở mùa đông năm nay, tính toán ngày tháng thì còn một hai tháng nữa.
Hiện giờ Bạch Mẫn Mẫn không phải là hoàng thân cũng không có cáo mệnh, vốn là không được tham gia, lần này là Chương hoàng hậu đặc cách nàng mới có thể đến góp vui ở hội săn mùa thu này.
“Chương Hoài Ngọc nói muốn săn một con hồ ly để lấy da làm thảm lông cho muội, nhưng muội thấy với trình độ cưỡi ngựa bắn cung của hắn thì có thể bắn một con thỏ để làm khăn quàng cổ đã tốt lắm rồi, không hiểu sao hắn còn không biết tự lượng sức mình!” Bạch Mẫn Mẫn tức giận nói.
“Muội đó!” Chu Tĩnh Uyển chọc chọc vào trán nàng, “Chương thế tử đâu có vô tích sự như muội nói đâu.”
Bạch Mẫn Mẫn ôm mặt thở dài: “Dù sao Định Bắc vương điện hạ và Lục điện soái giỏi võ, chắc hẳn có thể săn được một đống mồi, đến lúc đó chia một ít cho muội cũng dễ thôi.”
Minh Đàn không nghe được từ miệng nàng nói được mấy câu lời hay ý đẹp về Chương Hoài Ngọc thì cũng không khỏi bất bình cho hắn nói: “Tỷ cũng quá coi thường phu quân tương lai của tỷ rồi, tuy nhìn Chương thế tử có vẻ bất cần đời —“
Bạch Mẫn Mẫn: “Thực tế cũng bất cần đời.”
Minh Đàn cạn lời.
Chu Tĩnh Uyển lại nói tiếp vào: “Võ công của Chương thế tử có vẻ cũng không tệ lắm, năm trước thi đấu mã cầu tuy thua Dự quận vương nhưng cũng đứng thứ hai.”
“Thứ hai thì có ích lợi gì, có một vầng hào quang đứng trước thì ai có thể nhớ được vị trí thứ hai.” Nàng ví von, “Ví dụ như khoa cử năm ngoái đi, mọi người đều biết Trạng Nguyên là Tô Kính Tô đại nhân, còn ai nhớ Bảng Nhãn là ai không?”
Minh Đàn không cần nghĩ ngợi nói: “Bảng Nhãn là Lưu Mẫn Tri Lưu đại nhân đó.”
Bạch Mẫn Mẫn: “……”
“Hơn nữa không phải mọi người đều còn nhớ rõ Thám Hoa là Thư nhị công tử sao? Ai mà chẳng nhớ? Không phải tỷ cũng hô hào yêu thích Thư nhị công tử à?”
Bỗng chốc thế mà Bạch Mẫn Mẫn lại á khẩu không trả lời được.
Ba người đang nói chuyện, Dự quận vương phi của Dự quận vương vừa được nhắc đến cũng thò đầu qua.
Dự quận vương phi trời sinh có tính tình rộng rãi hoạt bát, tuy không biết múa đao múa kiếm nhưng lại biết sơ qua cưỡi ngựa bắn cung, thấy ba người đều mặc y phục cưỡi ngựa bắn cung nên tới mời các nàng cùng đi săn trong rừng.
Lúc này ba người kia lại rất nhất trí, ngoài miệng nói “Không được, không được”, đầu còn cùng lắc như trống bỏi đến là đồng bộ.
Nhưng Dự quận vương phi vô cùng nhiệt tình: “Muội cũng không biết gì mấy, chúng ta chỉ đi dạo ở cánh rừng gần đây thôi, bảo người hầu dắt ngựa cho, xem có thể săn một hai con thỏ rừng gà rừng gì không là được.”
Trong hội săn này người ta cũng đã quây một khu vực nhỏ cho phụ nữ thưởng ngoạn hoặc săn chơi, trong đó có rất nhiều thỏ hoang béo mập, không cần ôm cây đợi thỏ thì tự chúng cũng bò lên cây cho các nàng săn.
Dù sao cũng không có việc gì, một mình Dự quận vương phi đi thì không hay cho lắm, ba người bèn đồng ý.
Lục công chúa Nam Luật tập võ từ nhỏ, giỏi cưỡi ngựa bắn cung. Khi nàng đang hiên ngang hùng dũng mang theo mười con mồi mà nàng săn được trong rừng trở về thì nhìn thấy ở chỗ bìa rừng phía trước có mấy cô nương đang cười đùa ngồi trên lưng ngựa được thị vệ dắt đi.
Nàng ghìm ngựa nhìn một lúc lâu, cũng đến bái phục, một cô nhìn có vẻ cũng biết một chút thì bắn mũi tên hướng thẳng vào thân cây, một cô khác bắn mũi tên ra thì mềm như bông rơi trên mặt đất, còn lại hai người thì lại càng lợi hại hơn, đến cái cung cũng không cầm nổi.
Mà vị Định Bắc vương phi xinh đẹp kiều diễm kia chính là một trong hai cô nương không cầm nổi cái cung.
Thực sự Lục công chúa không nhìn nổi nữa, chợt thẳng lưng lên, cầm cung nhắm chuẩn bắn một mũi tên xé gió thẳng tắp ghim một con thỏ đang bước nhỏ trên mặt đất. Sau đó nàng ta ưỡn ngực vui vẻ thoải mái cưỡi ngựa tiến lên phía trước, nâng cằm, trong kiêu ngạo còn có chút coi thường nói: “Cô nương Đại Hiện các cô đều bắn cung cưỡi ngựa tệ thế sao? Muốn ta dạy các cô không?”
Mấy người đều nhìn nàng bằng con mắt tránh càng xa càng tốt.
“Thỏ con đáng yêu như vậy, Lục công chúa cũng quá hung tàn đi.”
“Đúng thế.”
“Có máu này!”
“Quá đáng thương, chúng ta an táng nó thật tốt đi.”
Lục công chúa còn đang chờ mấy người kia cực kỳ hâm mộ kính nể xin thỉnh giáo mình: “…?”