Nhìn kỹ lại, chuyện trong nhà lại có thể làm lay động cả một thế gia tên tuổi lâu đời đã có hàng trăm năm, thật là không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng Bạch Mẫn Mẫn lại không cảm thấy có chỗ nào khác lạ, chỉ vô tư nói: “Ác giả ác báo. Chúng ta có thể tra ra được chuyện của vợ chồng Lệnh hầu, đương nhiên cũng có người biết được chuyện dơ bẩn việc xấu xa của mấy nhà còn lại, từ chuyện gièm pha trong nhà dẫn tới chuyện làm quan bất chính… Còn không phải là con đê ngàn dặm sụp vì tổ kiến, có cái gì mà lạ.”
Nói như vậy hình như cũng không sai, hơn nữa nghe ra cũng rất hợp lý.
Minh Đàn nghĩ mãi cũng chưa nghĩ ra chỗ nào không đúng, nên cũng không nghĩ nhiều nữa.
Bạch Mẫn Mẫn: “Đúng rồi, muội tính khi nào trở về? Hiện nay thanh danh phủ Lệnh hầu hỗn độn, sẽ không có ai đem sai lầm trong chuyện từ hôn chê trách muội. Vào xuân thời tiết đẹp, các phủ đều tổ chức tiệc ngắm hoa nhiều hơn bình thường đó.”
Nhắc tới chuyện này, Minh Đàn lại chống cằm thở dài: “Đã bảo cầu phúc bảy bảy bốn mươi chín ngày, đương nhiên phải ở cho tròn bốn mươi chín ngày, đang dang dở tự nhiên chạy về thì biết ăn nói thế nào.”
Chu Tĩnh Uyển nói: “A Đàn nói có lý. Dù sao cũng còn hơn một tháng, tỷ thấy cảnh quan nơi này vô cùng tươi đẹp, A Đàn ở đây cũng có thể lẳng lặng dưỡng tâm dưỡng tính cho tốt. Nếu không quen ăn đồ chay tỷ có thể bảo hạ nhân trong phủ đưa điểm tâm tới mỗi ngày.”
“Cũng không cần.” Minh Đàn lại thở dài, khuôn mặt nhỏ bị bàn tay nàng kẹp vào chia làm hai phần, giọng nói phát sầu, “Điểm tâm ngon hơn cơm nhưng đợi muội hồi phủ cùng gần vào hạ rồi.”
Ngày mùa hè xiêm y mỏng, ngày ngày ăn điểm tâm làm sao có thể mặc đồ mà hiện ra dáng người lả lướt vai như cánh bướm, eo nhỏ thon gọn chứ.
So với dáng người, điểm tâm không đáng để nhắc tới.
Chu Tĩnh Uyển cũng là quý nữ điển hình trong kinh, nghĩ đến đây thì rất tán đồng mà gật gật đầu.
Chỉ có Bạch Mẫn Mẫn nghe xong thì bĩu môi xem thường, đầy mặt đều viết — nói đến chuyện làm màu, trong kinh không ai có thể hơn Minh gia A Đàn này đâu.
Chẳng qua cẩn thận tính toán ngày tháng, Bạch Mẫn Mẫn lại đột nhiên nhớ tới một sự kiện: “Đúng rồi, trung tuần tháng sau hẳn là lúc kỳ thi mùa xuân vừa kết thúc, lúc muội trở về có lẽ còn có thể kịp nhìn tân khoa Trạng Nguyên cưỡi ngựa dạo phố đấy.”
Kỳ thi mùa xuân vốn nên bắt đầu đúng lúc Minh Đình Viễn về kinh, nhưng vì Khâm Thiên Giám nhìn sao phát hiện hiện tượng thiên văn không được tốt, tất cả đành chậm lại nửa tháng.
Minh Đàn tính tính ngày thì đúng là vậy.
Bạch Mẫn Mẫn kích động vội nói: “Mấy ngày này tỷ sẽ sai người đi thuê gian phòng mở cửa sổ ra sát đường ở Huệ Xuân Lâu! Cưỡi ngựa dạo phố đi từ cửa Chính Đức ra, nhất định phải qua Huệ Xuân Lâu đó, ngày Thư nhị công tử đỗ đạt nhất định trên đường tắc nghẽn không đi được!”
Minh Đàn: “Sao tỷ có thể tin tưởng hắn nhất định sẽ thi đỗ?”
“Lấy tài năng của Thư nhị công tử thì đỗ vào ba vị trí đứng đầu không khó.” Chu Tĩnh Uyển nhẹ giọng đánh giá.
“Đúng vậy!” Bạch Mẫn Mẫn phụ họa.
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, sau khi kỳ thi mùa xuân qua đi Thư nhị công tử cũng nên bàn chuyện hôn nhân rồi. Người ta là nhân vật trời quang trăng sáng như vậy, không biết sẽ cưới vị thê tử như thế nào. Ai da, hai người bảo huynh ấy sẽ không lấy công chúa chứ? Nhưng trước mắt cũng không có công chúa có độ tuổi phù hợp…”
Bạch Mẫn Mẫn tự mình lèm bèm, cuối cùng lại tiếc nuối nói: “Nếu không phải mẫu thân đã sớm chọn được hôn phu tương lai cho tỷ, Bạch gia nhà tỷ cũng không kém, tìm người tới cửa làm mai, biết đâu Thư nhị công tử nhất thời thấy người đầu tiên cầu hôn liền đồng ý luôn. Nhưng mà nhân vật như Thư nhị công tử cũng chỉ thích hợp đứng nhìn từ xa, nếu thực sự gả cho huynh ấy, không biết viết văn làm thơ thì không nói chuyện được, làm sao sống qua ngày đây.”
Tướng mạo, tài năng văn chương, gia thế, dáng người…
Nghĩ cũng thấy hợp với ước nguyện của nàng.
Minh Đàn vừa so sánh vừa yên lặng gật đầu.
Sau một lúc lâu, câu chuyện của Bạch Mẫn Mẫn đã chuyển từ Thư nhị sang một vị mỹ nam tử khác trong kinh, Minh Đàn thình lình hỏi một câu: “Hai người cảm thấy, muội thế nào?”
“Cái gì thế nào?”
Trong mắt Bạch Mẫn Mẫn cùng Chu Tĩnh Uyển đều là nghi hoặc.
Minh Đàn ho nhẹ, đoan trang ngồi thẳng, lấy ra dáng vẻ quý nữ ngày thường nói: “Nếu Thư nhị cưới một thê tử như muội thì thế nào? Có phải cực kỳ xứng đôi không?”
Bạch Mẫn Mẫn: “……”
Chu Tĩnh Uyển: “……”
Vẻ mặt Minh Đàn còn nghiêm túc mà phân tích: “Thư nhị tuy có không ít chỗ chưa ổn, thí dụ như trong nhà quan hệ phức tạp, mẫu thân xuất thân từ gia đình lớn, rất nặng quy củ, kẻ ái mộ lại nhiều, hậu viện chắc là rất khó thanh tịnh… Nhưng dù sao trong số các công tử ở Thượng Kinh, bề ngoài phẩm hạnh bản thân hắn vẫn khá là ấn tượng.”
“Lương Tử Tuyên muội còn cảm thấy không tồi, sao đến Thư nhị công tử lại chỉ là khá ấn tượng, yêu cầu chọn rể của muội càng ngày càng cao rồi à?” Bạch Mẫn Mẫn buột miệng thốt ra nghi hoặc trong lòng.
Minh Đàn đúng lý hợp tình: “Không được sao? Chính là bởi vì có bài học của Lương gia kia, cho nên chuyện hôn nhân bổn tiểu thư chọn lại nhất định phải thật cẩn thận! Phải xem Thư nhị có đỗ một trong ba vị trí đứng đầu trong kỳ thi mùa xuân không đã rồi nói sau.”
“Tỷ đi thắp cho Phật Tổ ba nén hương, xin ngài phù hộ Thư nhị công tử không đề tên bảng vàng trong kỳ thi mùa xuân để tránh gặp tai họa như muội đây!”
“……?”
“Bạch Mẫn Mẫn! Tỷ đứng lại đó cho muội!”
Bạch Mẫn Mẫn: “Tỷ càng không đó, còn tự chọn chồng, không biết xấu hổ!”
Minh Đàn: “Mới vừa rồi chẳng phải tỷ cũng nói muốn gả sao, tỷ mới không biết xấu hổ!”
“Hắt xì!”
Thư Cảnh Niên đang đọc sách ôn bài trong phủ tể tướng nơi xa tự nhiên hắt xì.
Hắn giơ tay ý bảo tỳ nữ đóng cửa sổ rồi nghĩ thầm: Nghe nói hôm nay Lục Đình cố ý mời Giang Tự đi giáo trường xem cấm quân thao luyện, Chương Hoài Ngọc cũng đi hóng hớt, chẳng lẽ ba người này tranh thủ lúc hắn không ở đó, bày mưu tính kế gì đó sau lưng hắn.
Từ ngày ấy sau khi rời khỏi Vương phủ, Thư Cảnh Nhiên liền lo lắng Giang Tự sẽ trực tiếp thỉnh thánh chỉ tứ hôn, cưỡng ép gả vị tứ tiểu thư phủ Tĩnh An hầu kia cho hắn.
Thật ra hắn cũng không phải có thành kiến gì đối với vị tứ tiểu thư kia, chẳng qua chuyện cưới vợ sao có thể tùy tiện như thế, hơn nữa hắn còn muốn làm rất nhiều chuyện, tạm thời cũng không có ý lập gia đình.
Nhưng lần này ba người bị đoán thật sự là oan uổng.
Giang Tự và Lục Đình vốn ít nói, khi luyện binh càng không muốn nói nhiều. Chương Hoài Ngọc trông mong chạy tới hóng hớt, không nói được nửa lời, còn phải đứng dưới ánh mặt trời hai canh giờ, bị phơi cho miệng khô lưỡi khô giọng nói khào khào, cuối cùng chỉ có thể tự ôm cục tức giận dỗi rời đi.
Chương Hoài Ngọc rời khỏi giáo trường thì trời cũng sắp tối, Giang Tự cũng có việc quân vụ khác phải xử lý, Lục Đình vừa đưa hắn ra bên ngoài, vừa thương lượng cùng hắn chuyện điều động thủ vệ hoàng thành trong kỳ thi mùa xuân.
Hai người đang thảo luận, bỗng nhiên có ám vệ dẫn nội thị trong cung lại đây.
“Nô tài thỉnh an Vương gia, điện soái.” Nội thị nheo nhéo hành lễ thỉnh an Giang Tự và Lục Đình xong, ngay sau đó lại khom người kính cẩn nói, “Vương gia, bệ hạ triệu ngài tối nay yết kiến Ngự Thư Phòng.”
Giang Tự ừ một tiếng xem như đồng ý.
Nội thị lại hành lễ lui về phía sau vội vàng hồi cung phục mệnh. Nhưng ám vệ lại không đi, tiến lên hồi bẩm Giang Tự một sự kiện khác.
Việc của Vương phủ Lục Đình không muốn nghe nhiều.
Hắn tránh ra sai bảo thủ hạ đi làm việc.
Nhưng Giang Tự cũng không có ý lảng tránh, cách một khoảng, vẫn có câu chữ bay vào trong tai Lục Đình, gì mà “hai năm trước”, “tiết đạp thanh”, “chùa Hàn Yên”.
Cũng không biết kẻ nào xui xẻo đắc tội Định Bắc vương điện hạ, sự tình hai năm trước cũng vẫn bị xử lý. Lục Đình nghĩ như vậy nên không chú ý, sau khi Giang Tự nghe ám vệ hồi bẩm xong, không biết tại sao lại im lặng một lúc lâu.
Vào đêm, trong cung trống trải yên tĩnh, trong bóng đêm nặng nề thoang thoảng hương hoa bay bay.
Có phi tần được sủng ái lả lướt đến bên ngoài Ngự Thư Phòng đưa canh.
Nội thị khom người ngăn lại, chỉ nói một câu “Bệ hạ đang bàn chuyện quan trọng với Định Bắc vương”, khiến cho nữ nhân đang định làm nũng tức giận hậm hực ở bên ngoài phòng im miệng.
Trong Ngự Thư Phòng, ánh nến bập bùng, trầm hương nồng đậm.
Giang Tự khoanh tay đứng yên trước án, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Bệ hạ triệu kiến đệ là vì chuyện gì.”
Thành Khang đế ý bảo hắn ngồi xuống.
Hắn không nhúc nhích.
Thành Khang đế vậy mà cũng không ép buộc: “Không có việc gì, trẫm chỉ cảm thấy lần này xử trí Lương gia rất là hợp lý.”
Sau này con cháu không thể tiếp nhận tước vị, lại không được thánh ân.
Phủ Lệnh quốc công không quá hai đời thì sẽ xuống dốc.
Thật ra bản thân Lệnh quốc công cực kỳ tầm thường, không có khả năng gây ra sóng gió gì. Nhưng mấy chức vị quan trọng trong Lại bộ lại rơi vào trong tay mấy nhà anh em còn lại, Thành Khang đế vẫn luôn muốn chọn người hắn thích vào đó.
Đương nhiên, càng quan trọng hơn là, từ khi Đại Hiện lập triều đến nay, huân tước thế gia san sát, loại người vô dụng chiếm giữ chức vị giá áo túi cơm rất nhiều, quyền thế quá lớn cũng nhiều, nhân thể triệt hạ mấy con chim đầu đàn cũng coi như là cảnh cáo người khác.
Gần mấy năm hắn nắm quyền, có một số việc có thể làm từ lâu, chẳng qua hắn không muốn vô cớ xuất binh mang tai tiếng, cũng không thể ra tay quá lớn gây chấn động triều đình.
Lần này phủ Lệnh quốc công tự tìm xúi quẩy, trong mắt người đời hắn làm vua có lòng muốn bảo vệ nhưng lại không thể ngăn cản ngôn quan công kích bằng văn chương lời nói, các loại hàng tước giáng chức đày đi nơi khác đều là hành động bất đắc dĩ.
Không gánh phê bình, dễ dàng khống chế, có thể nói chính là hợp ý hắn.
Thành Khang đế tự khen mình một phen nhưng Giang Tự đứng yên ở kia cũng không đáp lại.
Việc thuận nước đẩy thuyền với hắn mà nói vốn không đáng nhắc đến.
Thành Khang đế tự khen mình xong mới nhớ tới việc chính.
“Đúng rồi,” hắn cầm một quyển sách đứng dậy, “Lần trước ở cung yến đệ vội vàng rời đi, cũng chưa nhìn kỹ mấy nữ tử phía dưới.” Hắn cầm quyển sách vỗ vỗ trên vai Giang Tự tận tình khuyên bảo nói, “Đây chính là danh sách Hoàng hậu sửa sang riêng cho đệ, có mấy danh môn khuê tú, phía trên còn có hình nhỏ, tuy rằng chọn thế này không thể so với tự lựa chọn cẩn thận, nhưng nhìn dung mạo không thành vấn đề. Rốt cuộc đều là nữ tử khuê các, cũng không thể bắt người ta vào cung để vẽ. Đệ có rảnh thì xem một chút, cũng không uổng phí tấm lòng của trẫm cùng Hoàng hậu.”
Giang Tự tiếp nhận.
Thành Khang đế thoáng yên tâm, chẳng qua đề cập việc đón dâu, hắn lại nghĩ tới một chuyện: “Đúng rồi, mấy ngày gần đây bên phía Thọ Khang cung liên tiếp triệu người vào cung, chắc là muốn mưu tính cọc hôn sự kia của phủ Tĩnh An hầu, đệ nghĩ sao?”
Theo ý của hắn, đương nhiên phải đoạt trước Thọ Khang cung tứ hôn cho phủ Tĩnh An hầu mới được, chẳng qua hắn còn chưa nghĩ ra người được chọn.
Lúc trước Giang Tự nói muốn lưu lại một phủ Tĩnh An hầu, hắn đồng ý, chỉ là có thể lưu lại bao lâu cũng khó nói, cho nên phải chuẩn bị hết cho người sẽ kết thân, kể cả là người làm vợ kế sau này. Đang lúc Thành Khang đế chọn người thích hợp trong đầu, Giang Tự bỗng nhiên để danh sách khuê tú lên bàn, không mặn không nhạt mà nói: “Đệ cưới.”