Ban đầu Giang Tự nói sẽ phái người đưa nàng hồi phủ, không biết vì sao ra khỏi Biệt Ngọc Lâu lại thành hắn tự đưa nàng về.
Tuy nói là đưa, nhưng mà giống như dẫn đường ấy. Hai người giữ lễ cách nhau khá xa, ngoại trừ lúc đi được nửa đường Giang Tự phát hiện Minh Đàn không theo kịp bèn ngừng một lát, thời gian còn lại hắn đều không quay đầu lại, càng không nói nhiều thêm nửa câu.
Minh Đàn chịu đựng suốt dọc đường không hé răng, khi đến cửa sau phủ Tĩnh An hầu, nàng cảm thấy chân mình sắp gãy rồi, lòng bàn chân bỏng rát đau đớn, lúc này mới không nhịn được mà mắng hắn trong lòng “Đồ thô lỗ!”
Ai mà ngờ được, đường đường là Định Bắc vương điện hạ, đưa người ta về còn bắt đi bộ!
Đừng nói xe ngựa, con ngựa để cưỡi còn chẳng có, từ Biệt Ngọc Lâu về phủ Tĩnh An hầu phải mấy dặm, hôm nay nàng đã đi hết đoạn đường mà bình thường nàng phải đi vài tháng mới hết.
“Đa tạ điện hạ đưa tiễn.”
Đứng ở cửa, Minh Đàn chịu đựng đôi chân tê rần hành lễ từ xa, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Giang Tự gật đầu định đi luôn.
Minh Đàn không nhịn được lại kêu: “Điện hạ……”
“Chuyện gì?” Giang Tự dừng bước.
Minh Đàn vốn còn muốn giải thích hiểu lầm tối nay, nhưng thật khó có thể mở miệng, lời nói đến bên miệng lại biến thành: “Không có việc gì, chuyện… đêm Nguyên Tiêu cũng là điện hạ ra tay cứu giúp, sai người đưa ta đến cửa sau Hầu phủ, A Đàn nhớ tới, trong lòng thật sự cảm kích.”
Vì câu này, Giang Tự nâng mắt hỏi thêm mấy câu: “Sao tiểu thư biết là ta ra tay đêm Nguyên Tiêu?”
Minh Đàn: “……?”
Lần trước ở trong rừng, nàng hỏi: “Phu quân, là chàng sao?”
Hắn không nghe được đúng không?
Giang Tự đương nhiên nghe được, nhưng khi đó hắn cho rằng vị tứ tiểu thư này chỉ đang kinh ngạc khi hắn đột nhiên xuất hiện mà thôi.
Minh Đàn lại âm thầm nhẹ nhàng thở ra nghĩ thầm: Không nghe được thì tốt, không nghe được thì tốt. Rốt cuộc mức độ mất mặt của tiếng “Phu quân” kia cũng không thua gì hôm nay xem xuân cung đồ.
Nàng vội giải thích: “Bởi vì lần trước Vương gia ra tay cứu ta ở trong rừng cũng dùng dây đai. Tuy rằng bề ngoài khác nhau, nhưng vải dệt và hoa văn thêu chìm trên đó giống nhau, nếu ta không nhầm, là làm từ gấm dệt sương Tô Châu tiến cống hai năm gần đây. Hơn nữa hoa văn thêu chìm trên dây đai đêm Nguyên Tiêu là dùng tơ đen ánh vàng, lần trong rừng là tơ đen ánh bạc, phương pháp thêu là tán sai châm, khắc lân châm, băng văn châm,… Gấm dệt sương rất khó có được, bình thường mỗi năm cũng chỉ tiến cống mười cuộn vào cung, trong cung thưởng cho cha một cuộn cho nên A Đàn mới biết.”
Giang Tự khựng lại.
Hắn còn không biết một dải dây đai lại có nhiều điểm cần chú ý như thế.
Tiểu thư Minh gia cũng có hiểu biết thật sâu với vấn đề này.
Mình Đàn cũng phát hiện bản thân nói hơi nhiều, lại nói chuyện dây đai, nàng còn hố phu quân tương lai của nàng một phen đó.
Nghĩ vậy tai nàng lại nóng bừng. Chuyện hôm nay còn chưa giải thích được đâu, không ngờ lại lôi ra một chuyện khác, nàng thực sự không còn mặt mũi nào để đối diện với phu quân tương lai, vội cụp mắt nói: “Tóm lại, đa tạ điện hạ giúp đỡ, cũng đa tạ điện hạ đưa ta về tối nay. A Đàn đi vào trước, điện hạ hồi phủ đi đường cẩn thận.”
Đi từ cửa sau về viện của mình, khuôn mặt nóng bừng bừng của Minh Đàn mãi mà không dịu đi, cho đến khi bảo Tố Tâm lấy khăn nhúng nước lạnh đắp lên mặt mới hơi bình tĩnh lại.
Rửa mặt chải đầu xong lên giường nằm, Minh Đàn cuộn tròn trong chăn gấm lăn qua lộn lại cả một đêm không ngủ.
Muốn chết quá muốn chết quá!
Nàng rõ ràng là tiểu thư khuê các đoan trang nhã nhặn lịch sự, vì sao cứ hết lần này đến lần khác mất mặt với phu quân tương lai của mình như vậy! Hình tượng như này cũng không cần sống nữa! Sau khi gả qua nàng sẽ vô cùng hiền lương thục đức mà nạp cho hắn mấy người tiểu thiếp để tránh cho hắn thấy chướng mắt! Kể cả hắn đã nói “Tiểu thư rất tốt, bổn vương không nghĩ như thế”, rõ ràng là vì không muốn làm nàng khó xử, thật ra trong lòng hắn đã cảm thấy nàng là cái loại cô nương chẳng biết xấu hổ không hề biết kiềm chế tí nào!
Nàng nắm góc chăn che mặt, vừa chán nản vì chính mình ngu dốt, vừa không quên lảm nhảm phu quân tương lai của nàng thật tốt bụng.
Tiểu nha đầu gác đêm ngoài cửa mới tới, cả đêm Minh Đàn lúc kêu lúc gào, nàng ta cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, đến canh ba thì căng da đầu đi hỏi Tố Tâm.
Tố Tâm khoác áo đến, đúng lúc nghe được Minh Đàn kêu á á bèn nhẹ nhàng gõ cửa, lo lắng hỏi: “Tiểu thư? Là nô tỳ, người làm sao vậy?”
“Không sao, các ngươi đều đi nghỉ ngơi đi.”
Minh Đàn thò đầu từ trong chăn gấm ra, rầu rĩ đáp.
Ngoài miệng Minh Đàn nói “Không sao”, nhưng sau ngày Thất Tịch, cả người nàng đều héo héo, cũng không giống trước kia ngày ngày hứng khởi làm việc này việc kia. Làm gì cũng vô dụng, dù sao nàng cũng cảm thấy hình tượng của nàng sụp đổ hết lần này tới lần khác như vậy, chẳng thể nào cứu vãn được nữa.
Qua Thất Tịch là đến tết Trung Nguyên, Trung Thu, Trùng Dương, còn có Đông Chí, Vạn Thọ, Trừ Tịch. Ngày lễ lớn nối tiếp nhau nhưng Minh Đàn cũng không ra khỏi cửa, chỉ đến ngày Thẩm Họa và Minh Sở lần lượt xuất giá, nàng làm muội muội mới không thể không lộ diện.
Minh Sở gả đến Hòa Châu, ba ngày sau không thể về nhà thăm bố mẹ*, đây chính là chuyện một khi gả xa thì sẽ bị nhắm mắt làm ngơ.
*Tục lại mặt thời xưa: sau khi kết hôn ba ngày thì về nhà mẹ đẻ cô dâu để lại mặt.
Thẩm Họa xuất giá từ phủ Tĩnh An hầu, lấy chồng kinh thành, ngày lại mặt đương nhiên cũng về phủ Tĩnh An hầu. Thấy khi về nhà sắc mặt Thẩm Họa rất tốt, phu quân cũng rất săn sóc, Minh Đàn lại càng sầu thêm.
Thẩm Họa nhận ra nàng không ổn, nhưng vừa hỏi, Minh Đàn cũng không biết nói từ đâu, cũng không thể nói chưa thành hôn mà mình đã mất hết mặt mũi trước mặt vị hôn phu được, nên nàng dứt khoát không nói luôn.
Thu đi đông tới, tiếng pháo trúc lại vang, tiễn năm cũ đi đón năm mới đến, ngày thành hôn mà trước kia Minh Đàn ngày đêm mong đợi càng thêm gần.
Càng gần ngày cưới, phủ Tĩnh An hầu càng náo nhiệt.
Đầu xuân, Lễ bộ định ra sính lễ của phủ Định Bắc vương. Có sáu nội thị tới đọc danh sách sính lễ, đọc từ sáng tới chiều khàn cả giọng, bá tánh đứng xem ngoài phố Nam Thước thấy hết rương sính lễ này đến rương sính lễ khác được đưa vào phủ Tĩnh An hầu như nước chảy.
Mấy năm nay cũng không phải không có thân vương cưới vương phi, hoàng nữ gả phò mã trong kinh thành, nhưng chưa gặp nhà nào linh đình thế này.
Đợi đến cuối ngày xướng xong danh sách sính lễ, nội thị cầm đầu mới xoa mồ hôi, cung kính trình danh mục quà tặng khàn giọng tươi cười nói: “Hầu gia, phu nhân, danh sách sính lễ có hai phần, một phần là theo quy chế thân vương phi, một phần khác là phủ Định Bắc vương thêm vào, ước chừng có khoảng 128 rương, có thể thấy Vương gia cực kỳ coi trọng Vương phi và Hầu phủ.”
Minh Đình Viễn vuốt vuốt bộ râu ngắn, mặt sướng đến nỗi đỏ bừng lên, vẻ mặt Bùi thị cũng không giấu được ý cười, vội sai hạ nhân dâng trà, lại tự mình gửi tiền hỉ cho nội thị vì đã vất vả chạy ngược chạy xuôi: “Trung quý nhân vất vả.”
Danh sách sính lễ đúng là rất dày, cầm trên tay cũng thấy hơi nặng, lúc trước bọn họ cũng nghĩ chắc phủ Định Bắc vương sẽ thêm sính lễ vượt quy chế của thân vương phi thành 48 hoặc 68 rương, sao có thể ngờ cuối cùng im ỉm mà cho thành hẳn 128 rương! Đúng là cho Minh Đàn và phủ Tĩnh An hầu bọn họ đủ thể diện.
Công chúa bổn triều gả chồng có của hồi môn theo lệ là 188 rương. Vốn dĩ bọn họ cân nhắc chuẩn bị cho Minh Đàn 128 rương để xuất giá, như thế đã là cực kỳ hoành tráng, nhưng phủ Định Bắc vương hạ sính nhiều như vậy, phủ Tĩnh An hầu bọn họ mà không thêm của hồi môn thành 168 rương thì đúng là không còn mặt mũi nữa.
Trên dưới trong phủ đều vui tươi phấn khởi, sính lễ bày kín dãy nhà sau chính viện, Minh Đàn đi nhìn thử, trong lòng cũng thấy vui vui. Với tình hình này, nàng cảm thấy vẫn có thể vớt vát hình tượng trước mặt phu quân tương lai của nàng!
Chỉ là vui mừng qua đi, Minh Đàn lại lâm vào ưu phiền.
Mấy ngày nay Bạch Mẫn Mẫn tới tìm nàng, hai người nói chuyện đêm Thất Tịch đi Biệt Ngọc Lâu, nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện lúc trước nàng cũng chưa nghĩ tới ——
Ngày ấy nàng đi Biệt Ngọc Lâu là không đúng.
Vậy Định Bắc vương điện hạ đi thì có đúng không?
Vì sao hắn lại ở đó? Ngày ấy đóng cửa từ chối tiếp khách, hắn lại vẫn ở trong lâu, chắc hẳn hắn là khách quý trong đám khách quý của lâu. Còn có thể không thèm gõ cửa mà vào thẳng khuê phòng Thủy Doanh, chắc là cực kỳ quen thuộc! Nghĩ lại thì ngày ấy Thủy Doanh chủ động muốn kết thiện duyên, hay chính vì biết nàng là Định Bắc vương phi tương lai, muốn để nàng đồng ý sau khi thành hôn sẽ chấp nhận nạp nàng ta vào phủ? Minh Đàn nghĩ nghĩ, trong lòng càng ngày càng lạnh.
Ánh mắt của Minh gia A Đàn nàng kém đến thế ư?
Chỉ để ý đến bề ngoài trước nên cuối cùng lại tìm được người trăng hoa?
Trước ngày thành hôn nửa tháng, hỉ phục lễ quan của thân vương phi đều được đưa tới phủ Tĩnh An hầu, Minh Đàn vẫn ỉu xìu không lên được tinh thần, Minh Đình Viễn và Bùi thị dù có vui mừng thế nào nhưng cũng nhận ra có điều không ổn.
Ngày nọ khi dùng cơm trưa, thấy Minh Đàn ăn như mèo, mới ăn một xíu đã nói no rồi, Bùi thị và Minh Đình Viễn liếc mắt nhìn nhau, chần chừ hỏi ra vấn đề hai người thảo luận đến nửa đêm: “A Đàn, con có gì không hài lòng với mối hôn nhân này à?”
“Con gái cũng không có gì không hài lòng.”
Minh Đình Viễn cũng gác đũa, trầm ngâm sau lúc lâu nói: “A Đàn, con cứ nói lời thật lòng, nếu không muốn gả, hiện giờ đã đưa sính lễ, vi phụ có liều mạng ném quan bỏ tước…”
“……?”
“Con gái không phải không muốn gả, cha không cần phải ném quan bỏ tước.”
Trong lòng nàng đúng là cực kỳ do dự. Nàng rất có hảo cảm với Định Bắc vương điện hạ, nhưng trong đầu nghi ngờ hắn và Thủy Doanh, có làm gì cũng không cho qua được.
Chỉ là cho dù không bỏ qua được, Thánh thượng đã tứ hôn làm gì có chuyện nói không gả thì không gả, cha có nguyện ý ném quan bỏ tước thì Thánh thượng cũng muốn chém đầu cả nhà.
Minh Đình Viễn nghe nàng nói như vậy, an tâm, nửa lời nói sau cũng không nói nữa, ông vốn là muốn nói “Hiện giờ đã đưa sính lễ, vi phụ có liều mạng ném quan bỏ tước cũng không bỏ được việc hôn nhân này”.
Minh Đàn hiểu lầm, cho rằng cha nàng phải vì nàng mà cãi thánh ý, trong lòng còn rất cảm động. Nghĩ thầm nếu nàng đúng là nhìn nhầm Định Bắc vương điện hạ thì vì Hầu phủ nàng vẫn quyết tâm cưới, cũng coi như là vì tình nghĩa với toàn gia tộc.
Nàng cảm động, cũng ăn thêm nửa chén cơm, còn liên tiếp gắp thức ăn cho Minh Đình Viễn. Minh Đình Viễn vui tươi hớn hở mà nhận, chẳng qua thấy hơi chột dạ nên sờ sờ mũi.
–
Mồng tám tháng ba đón dâu là đại cát. Đây đúng là ngày Khâm Thiên Giám cùng Lễ bộ chọn làm ngày thành thân cho Định Bắc vương điện hạ. Khoảng thời gian này, Giang Tự tới Bắc Thượng xử lý quân vụ, cho đến tận mồng bảy tháng ba trước lễ cưới một đêm mới từ Thanh Châu hồi kinh.
Phủ Định Bắc vương đã được Phúc thúc trang hoàng từ lâu, giăng đèn kết hoa, cả phủ đỏ hồng.
Hắn xuống ngựa vào phủ, sự lo lắng của Phúc thúc cũng tan đi. Lúc trước Phúc thúc còn nghĩ, chỉ sợ Vương gia nhà bọn họ vì quân vụ mà nhớ nhầm ngày thành hôn của mình.
Thư Cảnh Nhiên biết đêm nay hắn hồi phủ, một mình đến phủ chờ hắn, còn ôm bầu rượu. Giang Tự lại lãnh đạm đẩy ra nói: “Không được, bổn vương còn muốn đi ngục Đại Lý Tự một lần.”
“……?” Thư Cảnh Nhiên bật cười, “Ngày mai huynh đã thành hôn rồi, đêm nay còn muốn đi thẩm vấn phạm nhân?”
“Chỉ là thành hôn thôi, liên quan gì đến chuyện thẩm vấn phạm nhân.” Giang Tự nhẹ nhàng bâng quơ.
Thư Cảnh Nhiên vô cùng khó hiểu: “Huynh chuẩn bị đón dâu, ít nhất cũng tôn trọng phu nhân chút chứ, chẳng lẽ ngày mai huynh muốn thành thân với hai mắt thâm quầng? Hay là lúc động phòng huynh trưng cái mặt lạnh này ra, hoặc là để tân phu nhân sang một bên rồi đi ngủ bù trước?”
Giang Tự thờ ơ.
Thư Cảnh Nhiên lại nói: “Mấy ngày nay ta cũng mới biết, vì ngày ấy huynh xuất hiện ở Biệt Ngọc Lâu, gầy đây tứ tiểu thư Minh gia hình như hiểu lầm huynh có tư tình với Thủy Doanh cô nương, rất là phiền não. Không phải lần đó huynh đi tìm tứ tiểu thư Minh gia sao, vì sao huynh cũng không giải thích chuyện xuất hiện ở Biệt Ngọc Lâu? Nàng đã có ân với huynh, huynh muốn cưới nàng thì nên đối xử tốt với nàng, cũng nên nói rõ chuyện Biệt Ngọc Lâu chứ? Thẩm vấn phạm nhân cũng là chuyện nhỏ thôi, cũng không quan trọng bằng chuyện thành thân ngày mai, ta thấy đêm nay huynh vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt.”
Lần trước Thư Cảnh Nhiên cũng ngoài ý muốn chạm mặt Bạch Mẫn Mẫn ở ngoài Biệt Ngọc Lâu, mà mấy ngày trước phủ Bình quốc công tổ chức tiệc đá cầu, hắn lại gặp Bạch Mẫn Mẫn.
Bạch Mẫn Mẫn nói bóng nói gió hỏi hắn, lần trước hắn và Định Bắc vương điện hạ đến Biệt Ngọc Lâu có chuyện gì, hắn liền đoán được một ít nguyên do.
Giang Tự nghe xong, không biết suy nghĩ cái gì, cũng không có biểu hiện gì.
Qua một lúc lâu, hắn chợt đi ra ngoài, Thư Cảnh Nhiên gọi hắn từ phía sau hắn cũng không thèm đáp.
Thư Cảnh Nhiên lắc đầu, cho rằng thằng nhãi này dầu muối không ăn, thật sự đi ngục Đại Lý Tự thẩm vấn phạm nhân.
–
Vào đêm, phủ Tĩnh An hầu vẫn đỏ rực, ngay cả đèn lồng cũng mờ mờ ửng đỏ, đúng là không khí vui mừng của đại hôn. Minh Đàn thức khuya không ngủ, nhoài người bên cửa sổ, ngơ ngác nhìn ánh trăng.
Ngày mai nàng đi lấy chồng.
Người ấy sẽ là phu quân nàng sao?
Lúc trước nàng đã xác định rồi, nhưng hôm nay lại không thấy chắc chắn nữa.
Nàng cảm thấy có chút mệt mỏi, nhắm mắt muốn nghỉ ngơi một lát.
Nhưng chóp mũi bỗng nhiên ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt.
Nàng trì độn mở mắt, đầu tiên là thấy một khối ngọc bội, rồi sau đó ngẩn đầu lên, chậm rãi nâng mi ——
“……?!”
Nhất định là xuất hiện ảo giác.
Nàng xoa xoa mắt theo bản năng.
“Tiểu thư không nhìn lầm, là bổn vương.” Nam nhân đứng trước cửa sổ, rũ mắt nhìn nàng, “Mạo muội tiến đến, là muốn nói cho tiểu thư biết, Biệt Ngọc Lâu là trạm gác ngầm của Vương phủ. Bổn vương và Thủy Doanh là quan hệ người trên kẻ dưới không có tư tình. Ngày mai bổn vương sẽ đích thân đến phủ Tĩnh An hầu đón dâu, tiểu thư có thể nghỉ ngơi cho tốt.”
Giọng người ấy không cao không thấp, dáng người cao cao, đứng trước cửa sổ như hòa làm một thể với ánh trăng.