Khi đứng dậy, búi tóc nàng lộn xộn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nha hoàn tiến vào hầu hạ mặt mũi cúi gằm, không dám nhìn nhiều chút nào.
Cũng không biết có phải là có tật giật mình không mà Minh Đàn cứ cảm thấy trên mặt mấy nàng ấy đều có nụ cười ngầm hiểu mà không nói ra, khiến cho nàng cứ thấy mất tự nhiên.
Ngày cuối năm, pháo trúc rộn ràng, tống cựu nghênh tân. Hôm nay người trong phủ từ trên xuống dưới đều mặc đồ màu sắc vui tươi. Hội tỳ nữ thì mặc áo bông mới sáng màu xinh đẹp, Minh Đàn cũng cố ý khoác một tấm áo choàng làm bằng da cáo lửa, chỉ có Giang Tự lạc loài, vẫn mặc một bộ áo gấm đen tuyền mỏng manh.
Minh Đàn muốn thay quần áo cho hắn, hắn lại từ chối nói còn phải đi Diễn Võ Trường, mặc đồ dày nặng không tiện, Minh Đàn nghĩ cũng đúng: “Vậy phu quân khoác cái áo choàng trước đã, đến khi nào tới Diễn Võ Trường thì A Đàn cầm giúp chàng.”
Nói rồi nàng xách cái áo choàng lên, nhón chân khoác lên người Giang Tự.
Tuyết rơi suốt đêm, nóc nhà, nhánh cây trước mặt đều trắng xóa. Từ sớm đã có hạ nhân quét dọn sạch sẽ một khoảng Diễn Võ Trường để Vương gia nhà mình luyện kiếm.
Minh Đàn ngồi ở một bên ôm áo cho hắn, trong tay còn cầm theo cái lò sưởi ấm tay nho nhỏ.
Không biết có phải Giang Tự cố ý hay không mà lại luyện kiếm ở chỗ chưa dọn sạch tuyết, vung mấy chiêu thức đã đánh vào nền tuyết, hắn mặc một bộ áo đen, ánh kiếm ánh tuyết loang loáng, chiêu nào chiêu nấy dứt khoát sắc bén.
Thực sự… quá đẹp.
Minh Đàn vô thức xem đến mê mẩn, toàn tâm toàn ý nghĩ: Phu quân thật anh tuấn, phu quân thật lợi hại!
Mắt nàng không chớp nhìn chằm chằm Giang Tự, lưỡi kiếm sắc bén khuấy động làn mưa tuyết tán loạn giữa không trung, khi hắn thu kiếm, nàng vẫn chưa đã thèm.
Đợi đến khi Giang Tự khoanh tay đi về phía nàng, nàng mới muộn màng phát hiện ra trên nền tuyết phía sau hắn lại có một con sư tử tuyết nhỏ được đắp bằng kiếm!
Minh Đàn trợn tròn mắt vội vàng đứng dậy xem xét con vật đang ngồi xổm trên tuyết kia, đại khái đã phác họa ra hình dáng sư tử.
Nàng khen ngợi từ đáy lòng: “Phu quân, chàng thật là quá lợi hại, chỉ dùng kiếm thôi đã có thể đắp tuyết giống sư tử rồi, đáng yêu quá!” Nàng vui sướng duỗi tay chọc chọc.
Giang Tự bẻ nhánh cây khô đưa cho nàng: “Còn lại nàng làm nốt đi.”
Minh Đàn vội vàng gật đầu, xán lại ngồi xổm xuống, dùng nhánh cây tạo lông tóc trên thân sư tử tuyết. Nhưng đột nhiên không ôm lò sưởi tay mà đi đắp tuyết nên tay vô cùng lạnh, dùng tay trái đắp xong một lúc lại không thể không thụt vào tay áo đổi sang tay phải.
Cũng may việc cần làm cũng không nhiều lắm, chỉ chốc lát sau nàng đã đắp xong rồi, đứng dậy đánh giá một lát thấy rất giống, nàng hài lòng cười tít cả mắt.
Giang Tự nhìn đôi tay đỏ ửng của nàng, cầm lò sưởi tay lại nhét vào trong tay nàng.
Bạch Mẫn Mẫn và Minh Đàn coi như tâm linh tương thông, rời giường thấy tuyết rơi ngoài trời cũng tìm trẻ con trong phủ cùng đi đắp sư tử tuyết.
Nhưng làm cùng trẻ con tất nhiên không thể so với làm cùng Định Bắc vương điện hạ được, trẻ con chẳng biết gì cả, đã không giúp được gì thì thôi còn quấy rối nàng làm việc.
Bạch Mẫn Mẫn bận tới bận lui cả buổi sáng, không chỉ suýt chút nữa bị trẻ con làm cho phát hỏa mà tay còn lạnh cóng đỏ bừng, mãi cũng chưa tìm lại được cảm giác. Về phòng ngâm nước ấm, bàn tay lại vừa ngứa vừa đau, tỳ nữ ở cạnh đau lòng càm ràm, sốt ruột vội vàng đắp thuốc mỡ trị cước tay cho nàng.
Mấy ngày sau đến các phủ chúc Tết, Bạch Mẫn Mẫn gặp Minh Đàn bèn kể chuyện đắp sư tử tuyết, ai ngờ nàng chưa kịp tố khổ Minh Đàn đã vô cùng hào hứng kể chuyện mình và phu quân cùng nhau đắp sư tử tuyết vừa đáng yêu vừa oai phong, còn nói đắp sư tử tuyết rất vui, đợi hôm sau tuyết rơi hai người các nàng lại cùng nhau chơi tiếp.
Bạch Mẫn Mẫn hơi do dự hỏi: “Tay muội không lạnh à?”
“Sao mà lạnh?”
Bạch Mẫn Mẫn thấy rất lạ, hỏi kỹ một hồi mới biết, ặc, cái mà nàng gọi là đắp sư tử tuyết chính là phu quân đã đắp cho nàng gần hết rồi, nàng chỉ việc cầm nhánh cây khô cào cào mấy cái trên bề mặt rồi ngay lập tức ôm lấy lò sưởi ấm tay, thế là tính thành hai người cùng làm.
Giỏi, có phu quân thì ghê rồi. Không biết vì sao, mặc dù hôn sự của Bạch Mẫn Mẫn đã phập phù gần hai năm nay, đây lại là lần đầu tiên nàng có cảm xúc muốn gả chồng thật nhanh.
Chuyện này là chuyện về sau, tạm thời không nói thêm nữa. Ngày Trừ Tịch, sau khi đắp xong sư tử tuyết, Minh Đàn kéo Giang Tự cùng nhau đi phát tiền thưởng bằng ba tháng tiền tiêu bình thường cho bọn hạ nhân, còn nói lời cảm kích khích lệ, trong lòng kẻ dưới ai ai cũng đều rất hân hoan sung sướng.
Thật ra trước đây Vương phủ cũng không bạc đãi bọn họ, nhưng bình thường trong phủ vẫn quạnh quẽ đìu hiu, ngày Tết luôn thiếu hơi người, hiện giờ có Vương phi, lễ tiết trong năm cũng đâu ra đó, đều mang không khí vốn có của ngày lễ.
Minh Đàn cũng không biết đây là lần đầu tiên sau khi Giang Tự thành niên lập phủ hắn ăn Tết trong phủ của mình.
Trước kia có khi ở vùng biên cương, có khi ở trong cung.
Ở vùng biên cương còn tốt, tuy điều kiện gian khổ nhưng đầu bếp trong quân cũng sẽ làm mấy món ăn ngon đa dạng, cùng nhau đốt lửa trại, mọi người ngồi vây quanh đống lửa với nhau, uống rượu ăn thịt cũng coi như náo nhiệt. Ở trong cung lại chẳng có cảm giác gì, ăn bữa cơm cũng có vô số quy củ, một mình hắn, ngay cả pháo hoa hoành tráng cũng chỉ thật lạnh lẽo, không có gì đẹp.
Thật ra nhìn về phía nam của phủ Định Bắc vương là có thể thấy pháo hoa bắn từ trong cung, nhưng tối nay dường như chẳng có ai trong phủ Định Bắc vương muốn xem màn pháo tươi đẹp ấy.
Trong Khải An Đường, Minh Đàn cười đùa khanh khách với tỳ nữ dưới trướng, ngóng trông theo pháo bông, pháo trúc được bắn phụt lên.
Bên trong sân viện đã đốt một đống lửa, đầu bếp đang trở mặt thịt dê nướng được tẩm ướp đẫm gia vị, thỉnh thoảng có mỡ bắn ra tanh tách trên đống lửa, lớp da bên ngoài vàng ruộm bóng loáng, phát ra tiếng xèo xèo.
Bên cạnh có đặt một bộ bàn ghế, nước dùng màu trắng sữa sôi ùng ục trong nồi, sủi bọt bắn ra ngoài, cạnh đó là mấy đĩa thịt bò thịt cừu thái mỏng đủ màu sắc, rau tươi mơn mởn, các vị nước chấm được đầu bếp pha chế, thơm ngon không thể tả.
Giang Tự ngồi bên bàn tự rót tự uống, ánh mắt không dời đuổi theo bóng dáng nhỏ xinh mặc áo khoác lông cáo lửa kia.
Vốn dĩ bọn tỳ nữ sợ vì hắn nghiêm nghị, không dám làm bừa tí nào, nhưng tối nay có vẻ như điện hạ dễ tính bất thường, nhất thời quên mất tôn ti mà cười đùa với Vương phi, hắn cũng không có dấu hiệu tức giận muốn xử phạt.
Nhưng dù sao có Vương gia ở đây tỳ nữ có cười đùa với Minh Đàn cũng biết kiềm chế đúng mực. Một lúc sau, Minh Đàn mệt mỏi ngồi xuống nghỉ ngơi, các nàng kia cũng biết ý mà hành lễ lui ra.
Minh Đàn chơi vui đến nỗi trên trán đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng, nhấp ngụm rượu trái cây Giang Tự rót cho, thỏa mãn cười đến tít cả mắt.
Thấy bốn về yên ắng, nàng cũng xác nhận lại trong phòng tuyệt đối không có mật thất, tranh thủ lúc vẫn còn đang hứng chí hưng phấn, bèn đứng dậy ngồi xuống đùi Giang Tự.
“Phu quân, hôm nay là ngày Trừ Tịch mà thiếp thấy vui nhất.” Nàng vừa làm nũng vừa nghiêm túc nhìn hắn, “Trừ Tịch ở bên phu quân, có cảm giác gia đình, tóm lại, thiếp vô cùng vô cùng vui vẻ!”
Giang Tự ngắm nhìn nàng, vừa định đáp lại gì đó thì Minh Đàn lại nghĩ tới một chuyện: “À đúng rồi, thiếp có quà muốn tặng cho phu quân.”
Nàng vẫn luôn mang theo bên người, cúi đầu tìm một lát rồi dâng lên như hiến vật quý.
Là túi thơm thêu hoa văn chim uyên ương nghịch nước như hồi trước tặng cho hắn, nhưng giờ màu sắc túi thơm hơi khác với trước kia, phía dưới túi còn treo một cái tua rua thắt nút đồng tâm.
Hắn nhận túi thơm rồi mở ra, bên trong có một nhúm tóc được buộc lại. Nhúm tóc này có dài có ngắn, so le không đều.
Minh Đàn ngượng ngùng giải thích nói: “Tóc thiếp được dưỡng rất tốt, thiếp hơi tiếc cắt, tóc của phu quân thiếp cũng không dám cắt, cho nên đây đều là tóc rụng nhặt được trên giường với ở chỗ bàn trang điểm.” Càng nói nàng lại càng tự tin như lẽ đương nhiên, “Dù sao… Tóm lại, không phải của chàng thì cũng là của thiếp, trong thiếp có chàng, trong chàng có thiếp, cũng coi như là “phu thê kết tóc, ân ái không rời” rồi.”
Giang Tự nhìn kỹ, không lên tiếng.
Minh Đàn cảm thấy mình hơi không biết xấu hổ, nào có chuyện kết tóc còn không nỡ cắt, chắc phu quân sẽ không chê chứ?
Nàng hơi do dự, đang muốn hỏi lại xem giờ cắt một lọn ra bó lại còn kịp không, Giang Tự bèn đóng túi thơm lại cất vào trong ngực: “Quà của Vương phi, bổn vương rất thích.”
Nói xong hắn phát hiện sai rồi, còn rất tự giác mà sửa lời nói: “Quà của A Đàn, ta rất thích.”
Minh Đàn thở phào một hơi: “Phu quân thích là được.”
“Nhưng mà ta lại không chuẩn bị quà.” Giang Tự nghĩ nghĩ, “Thế này đi, nàng có ước muốn gì không? Nếu ta có thể giúp nàng thực hiện thì coi như là tặng quà cho nàng.”
Căn bản Minh Đàn còn chưa nghĩ tới chuyện lừa hắn đòi quà đáp lễ, nhất thời được hắn hứa hẹn lại không biết nên đòi hắn hứa gì mới tốt.
“Ừm… để thiếp nghĩ đã.” Mặt nàng trông rất rối rắm.
“Quà cuối năm, qua đêm nay thì không tính nữa.”
Nào có chuyện như vậy!
Minh Đàn lên án nhìn hắn một cái, trong lúc đó vẫn vắt hết óc để suy nghĩ.
Nàng vừa nghĩ vừa ăn ít thức ăn uống rượu trái cây, rất nhanh đã đến gần giờ tý, Giang Tự đồng ý với thỉnh cầu của người nào đó đang chuếnh choáng, ôm nàng bay lên nóc nhà.
Phủ Định Bắc vương được xây theo quy chế của thân vương, nóc nhà cao hơn tất cả các nhà khác. Tối nay mọi nhà trong kinh đều thắp đèn sáng bừng một khoảng, đến giờ tý, pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, không chỉ có từ cung cấm mà còn có từ các nhà phú quý trong kinh. Bầu trời bỗng chốc sáng bừng lên như ban ngày.
Minh Đàn dựa vào lòng Giang Tự nhìn pháo hoa không ngừng nở rộ trên đầu, còn không quên nhỏ giọng gợi lại ký ức cho phu quân nhà mình: “Đẹp thì đẹp nhưng không độc đáo.”
Giang Tự đáp “Ừ’.
Trên hồ Ánh Tuyết ở huyện Lý, hắn đã nhìn thấy pháo hoa đẹp nhất đời này.
Ồn ào náo nhiệt qua đi, trời đêm lại về với tĩnh lặng, Minh Đàn khép hờ mí mắt ngủ gật trong lòng Giang Tự, đột nhiên nói: “Tuyết rơi.”
Giang Tự ngước mắt, đúng là tuyết rơi rồi.
Mới đầu chỉ thỉnh thoảng có cảm giác se lạnh trên người, chỉ chốc lát sau, tuyết trong như pha lê lả tả rơi xuống trong bóng đêm.
Tuyết rơi càng lúc càng dày, Giang Tự sợ nàng cảm lạnh, ôm nàng bay xuống khỏi nóc nhà.
Thấy Giang Tự muốn bế nàng vào nhà, Minh Đàn nói: “Tối nay phải đón giao thừa.”
“Ngày mai có nhiều việc bận lắm, không được ngủ mấy đâu, giờ ngủ một lát đi.”
Nói cũng đúng, Trừ Tịch còn thoải mái, mấy ngày sau lại bận rất nhiều việc. Nghĩ vậy Minh Đàn cũng không cố nữa, dù sao cũng chỉ có hai người, có tuân theo hết các thủ tục hay không thì chỉ cần hai người bên nhau là được.
Lúc lên giường yên ổn rồi, Minh Đàn còn áp sát vào người Giang Tự không rời.
Trước khi mơ màng chìm vào giấc ngủ, rốt cuộc nàng cũng nghĩ xong nguyện vọng của mình.
Nàng ghé vào tai Giang Tự, hơi ngái ngủ nhỏ giọng dông dài nói: “Phu quân, nguyện vọng của thiếp là, năm mới này chàng có thể thích thiếp thêm một chút, nhiều hơn so với năm ngoái được không? Như vậy mỗi năm thiếp ước một lần, chàng sẽ càng ngày càng thích thiếp…”
Giang Tự xoa xoa đầu nàng.
Nguyện vọng này, có lẽ hắn cũng không chắc chắn có thể thực hiện cho nàng được hay không, bởi vì hiện tại, dường như hắn, đã rất thích nàng rồi.