Tâm trí Minh Đàn trống rỗng trong giây lát.
Khi nãy nôn mửa, trong lòng nàng tuy cũng ngạc nhiên và có phỏng đoán như vậy, nhưng khi tin này thực sự được thái y nói ra, nàng vẫn hơi không kịp phản ứng.
Nàng ngồi trên ghế dựa, mãi mà không nhúc nhích, cổ tay mang vòng ngọc Thanh Liên trắng muốt đặt trên gối bắt mạch, đầu ngón tay hơi giật giật cũng mãi mà không thu lại.
Mọi người trong phòng mừng đến nỗi không biết nói gì thì tốt, vây quanh Minh Đàn hô hào ngạc nhiên một lúc, vẫn là Chu Tĩnh Uyển kịp tỉnh táo lại, lập tức sai người đi lấy thảm lông lò sưởi tay, Bạch Mẫn Mẫn cũng theo sát sau đó, vội vàng sai người đi đại doanh ngoại ô thông báo cho Giang Tự, trong phòng chợt rối tung rối mù hết cả lên, cháo ấm vừa nấu, thảm lông dày nặng chỉ chốc lát sau đã được chất lên trước mặt Minh Đàn.
Tin này tới quá đột ngột, mọi người lại quá kinh ngạc quá sung sướng, hoàn toàn đã quên phải giấu kín trước, không bao lâu sau, tin tức như mọc cánh bay khắp phủ Định Bắc vương, có khi còn bay ra cả bên ngoài phủ.
Khi Phúc thúc nghe được tin vui, đầu tiên là ngã người ra sau, trợn trắng mắt, mừng đến nỗi hôn mê bất tỉnh. Chờ đến khi tỉnh lại, ông lại lau nước mắt đi như bay thẳng đến từ đường. Nghe nói ông lão quỳ ở ngoài từ đường dập đầu thông báo, nói mãi đến gần nửa canh giờ.
Hôm nay Giang Tự ở đại doanh ngoại ô xử lý quân vụ, có hai vị tướng lĩnh thủ hạ của hắn có xung đột với nhau, nói không hợp lời còn động tay động chân, cuối cùng cả hai đều bị thương, làm loạn đến mức khó mà nhìn nổi.
Hắn vừa xử trí xong hai người thì người trong phủ tới bẩm báo.
“Cái gì?” Giang Tự trợn mắt, “Lặp lại lần nữa.”
“Vương gia, Vương phi có tin mừng! Hiện giờ Phong thái y còn ở trong phủ, tuyệt đối chính xác!”
Trên mặt Giang Tự không có thay đổi gì, nhìn không rõ cảm xúc, nhưng hắn chỉ sững lại một giây, rồi ngay lập tức đứng dậy đi ra khỏi doanh trướng.
Thẩm Ngọc đang muốn tìm hắn xin nghỉ, nhưng hắn không nhìn Thẩm Ngọc một chút nào, lập tức xoay người lên ngựa đi thẳng từ doanh trướng ra khỏi đại doanh, gió đêm hơi lạnh nhưng lại không thổi mát được lồng ngực nóng rực của hắn.
“Vương gia! Vương gia!” Thẩm Ngọc kêu lên hai tiếng ở phía sau, nhưng không hề có tiếng đáp lại.
Thôi, lại không xin nghỉ phép được rồi.
Thẩm Ngọc lắc đầu, bất lực lại rầu rĩ.
Khi Giang Tự hồi phủ, Bạch Mẫn Mẫn và Chu Tĩnh Uyển đều đã rời đi, một mình Minh Đàn ở trong phòng ngủ, cũng không cho ai hầu hạ, nói là muốn một mình yên tĩnh. Phong thái y cũng vẫn ở lại trong phòng khách trong phủ uống trà, đỡ phải đi rồi còn bị gọi trở lại hỏi chuyện.
Quả nhiên, cho dù là chiến thần hô mưa gọi gió thì khi vợ yêu có tin vui cũng chỉ quan tâm những chuyện như người bình thường, mấy tháng rồi, tình hình thai nhi có ổn không, có yêu cầu gì cần chú ý không. Trong lòng Phong thái y hiểu rõ, tất nhiên trả lời lưu loát.
Tiễn Phong thái y đi, Giang Tự nâng bước đi luôn vào nội thất.
Thấy Giang Tự tiến vào, theo bản năng Minh Đàn đứng lên, không biết vì sao gặp chuyện lớn như mang thai thế này mà nàng lại cảm thấy hơi mờ mịt, mông lung không rõ ràng.
“Đừng cử động.” Thấy nàng đứng dậy mà đi không vững như ngày thường, Giang Tự tiến lên bế ngang nàng đặt lên giường.
Minh Đàn nửa dựa vào thành giường, ôm cổ hắn không buông tay, hắn không thể nào đứng thẳng nên ngồi xuống luôn.
“Làm sao bây giờ… thiếp có thai rồi.” Đặt lên giường một lúc lâu, bỗng nhiên Minh Đàn ngơ ngác hỏi một câu.
“Làm sao bây giờ gì chứ, chẳng phải nàng vẫn luôn ngóng trông có thai sao.”
Trước kia người khác có bầu chỉ nàng không có, đúng là nàng nôn nóng ưu sầu, nhưng hôm nay thực sự có rồi, nàng lại lúng túng không biết phải làm sao.
“Sợ à?”
Minh Đàn không lên tiếng.
“Yên tâm, có ta ở đây, A Đàn không phải sợ.” Giang Tự xoa xoa đầu nàng, lại tựa vào trán nàng, thì thầm hứa hẹn.
Thật ra Minh Đàn cũng không phải sợ mà là hoang mang.
Suy nghĩ của nàng bay xa một hồi lâu, nàng thình lình đánh Giang Tự: “Phong thái y nói hơn một tháng rồi, chắc là cái lần ngâm suối nước nóng ở Vu Ẩn Sơn đó, đều tại chàng!” Đã bảo không được rồi còn đè nàng tới hai lần, nàng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng làm mẫu thân đâu!
Lúc này Giang Tự cực kỳ dễ tính, cũng không phản bác lúc ấy ý loạn tình mê nàng chủ động như thế nào trong suối nước nóng, chỉ thấp giọng dỗ dành nàng: “Ừm, đều do ta.”
Minh Đàn cũng không có tâm trạng cãi nhau với hắn, nàng cúi đầu dè dặt chần chừ sờ sờ cái bụng nhỏ, thật sự thấy khó mà tin được ở đây đã có con của nàng và Giang Tự.
Minh Đàn phản ứng lại hơi chậm, sau khi tắt đèn đi ngủ một lúc lâu, Giang Tự đã ngủ say rồi niềm vui mới cuồn cuộn như thác lũ lặng lẽ chảy tràn khắp trái tim nàng.
Nàng đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, còn lay tỉnh Giang Tự.
“Làm sao vậy, A Đàn?” Giang Tự xoa xoa giữa hai mày, giọng nói khàn khàn.
“Chúng ta có con rồi.”
Giang Tự đáp “Ừ”, chờ nàng nói tiếp.
Nhưng Minh Đàn nói xong câu này lại bất mãn phồng má má: “Sao nhìn chàng không có một chút vui mừng nào vậy?”
“……”
“Ta không vui lúc nào?”
“Bây giờ đây, chàng đến trước gương đồng mà xem cái khuôn mặt thối của chàng đi.”
Đúng lúc này, bên ngoài phủ vang lên tiếng gõ mõ cầm canh, một tiếng chậm ba tiếng nhanh, Giang Tự trầm mặc: “Canh bốn, hiện giờ ta… làm thế nào mà vui nổi?”
“……”
Canh bốn, lúc này vui vẻ ra mặt thì đúng là cũng không bình thường.
Minh Đàn tạm thời buông tha hắn, lại rúc vào trong chăn, nằm nghiêng vào bên trong, nghĩ đến nàng và phu quân có thể sẽ có một đứa con trai ngoan ngoãn như Dận ca nhi nhà Họa biểu tỷ, hoặc là một cô con gái đáng yêu như Lung tỷ nhi của phủ Dự quận vương, nàng không nhịn được mà cong khóe môi khúc khích cười trộm trong chăn.
“Nàng cười gì.”
“Không có gì,” Minh Đàn xoay người, nghiêm túc nhìn hắn, “Chỉ nghĩ bé yêu sau này sẽ đẹp giống thiếp nên thiếp vui thay cho nó, đây chính là phúc tu luyện tám đời mới có đó!”
“……”
“Phu quân, chàng cảm thấy thiếp nói đúng không?” Nàng ăn vạ dụi lên dụi xuống trong ngực Giang Tự.
Giang Tự im lặng, mặt không đổi sắc tim không đập loạn nói: “A Đàn nói đều đúng.”
Lúc này Minh Đàn mới vừa lòng, rúc vào trong lòng hắn, tìm một tư thế thoải mái yên ổn chìm vào giấc ngủ.
Nhưng sự vui mừng đến chậm này của Minh Đàn kéo dài chưa được bao lâu thì nàng đã nhanh chóng phát hiện sau khi nàng có thai thì cả người đều mất tự do!
“Cái này, cái này, còn có cái này, toàn bộ cất vào trong nhà kho đi, trong Khải An Đường ngoại trừ trái cây tươi thì không được châm bất cứ loại hương gì biết chưa? Nếu đến chỗ nào mà bị dính hương liệu thì cũng ngay lập tức về phòng thay quần áo mới rồi mới được đi vào hầu hạ!”
Sáng sớm, Lục Ngạc đứng giữa gian ngoài ra dáng đại nha hoàn hồi môn của Vương phi, nghiêm khắc dặn dò.
Tố Tâm ngày thường đối xử với mọi người ôn hòa hôm nay cũng giống như Lục Ngạc, cực kỳ uy nghiêm dạy dỗ bọn tiểu nha đầu, cuối cùng còn không quên tạo áp lực: “Những thứ mà Vương phi thích ăn này không thể ăn một chút nào nữa, Phúc thúc đã dặn nhà bếp không được mua, càng không được nấu, kể cả là Vương phi có ra lệnh thì các ngươi cũng không được lén mua từ bên ngoài phủ vào để lấy lòng Vương phi. Nếu sau đó bị phát hiện thì phía điện hạ sẽ không khoan nhượng đâu, biết chưa?
Nhóm tiểu nha đầu đồng loạt thưa vâng.
Minh Đàn cũng không phải không hiểu, vì đứa bé trong bụng cái gì không thể ăn nàng đương nhiên sẽ không ăn.
Nhưng từ trên xuống dưới trong phủ cũng quá căng thẳng rồi. Rõ ràng Phong thái y nói nên ăn ít đồ nguội đồ sống đi, trong phủ lại chấp hành hẳn thành không được phép có đồ sống đồ nguội, nàng chỉ muốn ăn nửa chén sữa đặc hạnh nhân ướp đá thôi mà sống chết không chịu làm, hiện giờ còn chưa vào hạ, có thể tưởng tượng được đến mùa hè thì sẽ khổ sở thế nào.
Đồ ăn thì chưa nói, bản thân Minh Đàn cũng không phải có sở thích ham ăn ham uống gì. Nhưng ăn có thể nhịn, mặc lại không thể nín. Hiện giờ bụng nàng còn phẳng lỳ có thể để một chén trà lên không đổ được, Tố Tâm Lục Ngạc đã đem cất hết xiêm y bó eo đi, chỉ để lại mấy bộ đồ rộng thùng thình ở vùng bụng. Nàng thương lượng nói sẽ buộc thêm dây lưng vào mà cũng hoàn toàn không được cho phép.
Minh Đàn cực kỳ âu sầu, không thể mặc xiêm y xinh đẹp, tất nhiên nàng cũng không có hứng đi ra ngoài.
Suốt ngày ngồi ru rú trong phủ không có việc gì làm, nàng đành phải quay ra bắt nạt Giang Tự các kiểu, lúc thì làm loạn lên đòi ăn hoành thánh của nhà nào đấy, lúc lại kêu tê chân đau vai bắt hắn xoa bóp, từ đầu đến cuối Giang Tự đều nhẫn nại chiều nàng.
Có bầu thì thường hay suy nghĩ nhiều, bình thường Minh Đàn đã hay bắt bẻ, sau khi có thai lại càng thêm mẫn cảm, có gì không vừa ý là lại giận, quá mức vừa ý cũng dễ đa sầu đa cảm.
Ngày nọ Giang Tự mua cho nàng một cái bánh ngọt nóng hầm hập, nàng ăn được một nửa lại chảy nước mắt ròng ròng ôm lấy Giang Tự, nghẹn ngào hỏi: “Phu quân, có phải A Đàn quá khó hầu hạ không? Có phải chàng hơi ghét thiếp rồi không?
Hỏi xong nàng cũng không cho Giang Tự có cơ hội trả lời, chỉ lo tự mình liệt kê từng cái một các loại tội trạng khó hầu hạ của bản thân mình.
Giang Tự trấn an nàng một lúc lâu, không ngừng lặp lại “A Đàn rất tốt”, cuối cùng nàng cũng nín khóc, còn nấc cụt, dường như chê hắn nói đi nói lại cũng chỉ biết mỗi một câu này.
Sau khi có thai Minh Đàn vẫn luôn ở lỳ trong phủ, lần đầu bước ra khỏi phủ là đi tham gia tiệc trăm ngày của đệ đệ ruột.
Bùi thị sinh con. Bà đã lớn tuổi, sinh sản không thuận lợi, cửu tử nhất sinh mới sinh ra một cậu con trai.
Vì nghỉ ngơi nên lễ tắm ba ngày và đầy tháng đều chỉ bàn bàn cơm đơn giản, hiện giờ làm tiệc trăm ngày thật to cũng là bởi vì rốt cuộc Bùi thị cũng có thể ra ngoài đi lại.
Thế hệ này của Minh gia, con gái sẽ lấy tên từ bộ Mộc, con trai lấy tên từ bộ Ngọc*. Minh Đàn đặt tên cho đệ đệ của mình một chữ Lang, có ý ngọc đẹp hoàn mỹ, quý hiếm không tỳ vết.
*Đoạn này nói về việc đặt tên theo các bộ chữ trong tiếng Trung. Tiếng Trung là chữ tượng hình được tạo thành từ nhiều nét, lấy một số nét làm gốc, từ đó tạo thành nhiều chữ khác nhau. Trong đoạn này nói tên của con gái Minh gia sẽ lấy các chữ có gốc là chữ Mộc, con trai lấy chữ có gốc là chữ Ngọc.
Lang ca nhi không giống Minh Đình Viễn lắm, nhưng lại giống Minh Đàn khi còn nhỏ, người khác nhìn thấy đều trêu ghẹo, bé cưng này cũng thật giỏi, lại mi thanh mục tú giống như tỷ tỷ tựa tiên trên trời, sau khi lớn lên đương nhiên sẽ là tài tử điển trai hàng đầu.
Minh Đàn nghe thấy thì cực kỳ thoải mái, chỉ là hiện giờ nàng có bầu, dù sao cũng không tiện bế em bé.
Già rồi còn có con, đương nhiên Minh Đình Viễn rất vui, hiện giờ Bùi thị không thể làm việc quá sức, Minh Đàn lại có thai, tiệc trăm ngày này đều là do Minh Đình Viễn mặt dày đi mời phu nhân Xương quốc công và Thẩm Họa tới phủ lo liệu.
Người có chuyện vui tâm tình sảng khoái, mời rượu khắp nơi, Minh Đình Viễn ai tới cũng không từ chối, thấy Minh Đàn lo lắng nhạc phụ đại nhân không uống được rượu, Giang Tự lẳng lặng tiến lên chắn rượu cho ông.
Định Bắc vương điện hạ chắn rượu, ai còn dám mời? Ngoại trừ mấy người không sợ chết thì những người khác đều hậm hực tránh ra.
Tiệc trăm ngày này vô cùng náo nhiệt, khi kết thúc Minh Đình Viễn cũng chưa uống say, mặt ông đỏ bừng sung sướng, không biết nghĩ gì lại chợt nói, muốn nói chuyện với Minh Đàn một lát.
Mà nói đến chuyện này, cũng rất lâu rồi hai cha con không nói chuyện riêng với nhau.
Giang Tự nghe vậy, hiểu mà gật đầu, chủ động đi ra ngoài.