Với bản lĩnh của Giang Tự thì vốn không cần binh khí cũng có thể khiến đám đạo tặc không thể đến gần được mình, nhưng khi nghe được tiếng “Phu quân” kia, hắn cũng khựng lại trong chớp mắt
Trong khoảnh khắc ấy một tên đạo tặc cầm kiếm đoạt được từ trong tay hộ vệ đâm thẳng tới. Thân kiếm phản chiếu ánh mặt trời buổi trưa chói chang sáng lóa cực kỳ chói mắt.
Giang Tự không động đậy cũng không thèm ngước mắt lên, vậy mà khi mũi kiếm cách hắn một khoảng tự nhiên lại bị ép dừng lại ——
Hai ngón tay hắn kẹp lấy thân kiếm mỏng, rõ ràng nhìn thì vẫn chưa phát lực nhưng đạo tặc cầm kiếm lại như bị thứ gì kéo về phía trước, thân kiếm rung mạnh, đột nhiên gập lại gãy thành nhiều mảnh nhỏ, Giang Tự đẩy tay, đạo tặc còn chưa lại gần được đã bị chấn động bay ra mấy trượng, ngã trên mặt đất chổng bốn vó lên trời bụi bay mù mịt!
Ám vệ đi theo Giang Tự cũng đều là cao thủ hàng đầu. Chuyện giải quyết mấy đạo tặc này còn chưa dùng hết thời gian uống nửa chén trà nhỏ, cứ như là gió thu cuốn hết lá vàng, gọn gàng tàn nhẫn.
Giang Tự quét mắt nhìn bọn người còn sống được bắt lại, ra lệnh: “Dẫn đi.”
Hai gã ám vệ chắp tay lĩnh mệnh, xách người đi nhanh chóng biến mất. Có vài tên ám vệ khác không cần được sai, lập tức bắt đầu dọn sạch thi thể.
Tình thế biến hóa quá nhanh, dường như mọi người đều chưa hồi phục tinh thần từ trong kinh ngạc sợ hãi, Bùi thị cũng bị dọa rồi, sắc mặt trắng bệch, được nha đầu đỡ run run đi xuống xe ngựa, một tay còn ôm ngực.
Mà khi bà xuống xe ngựa, nhìn thấy Minh Đàn còn đang bị Giang Tự ôm vào lòng, mắt lại hoa lên, suýt nữa không đứng được.
Trời đất ơi! Ngươi đang làm cái gì vậy?
Minh Đàn chính là cô nương được ban hôn đó!
“Đa, đa tạ các hạ ra tay cứu giúp, tiểu nữ ——”
Nghe được tiếng Bùi thị, Minh Đàn giật mình hoàn hồn, cuống quít lùi ra khỏi vòng tay của Giang Tự.
Tuy dây đai đã được thả lỏng một chút nhưng vẫn quấn hờ quanh eo nàng, mặt nàng đỏ bừng, đầu ngón tay cũng nóng lên, cởi mãi mà không được, còn càng tháo càng rối. Giang Tự cụp mắt nhìn hàng mi dài cong vút rung rung của nàng, ngay lập tức tháo bỏ dây đai trên tay áo kia ra.
Dây đai thật dài rơi xuống người Minh Đàn, nàng nhẹ nhàng lui về phía sau nửa bước, cúi đầu hành lễ, nhẹ giọng nói: “Đa tạ ân cứu mạng của điện hạ.”
Điện hạ?
Bùi thị đột nhiên lấy lại bình tĩnh.
Lúc nãy ở chùa Đại Tướng Quốc, bà đi cùng hai vị phu nhân phủ Phụng Xuân hầu và Lý tư nghiệp, hàn huyên dâng hương giải xăm, nghe nha hoàn phía dưới hồi bẩm, mấy người tứ tiểu thư gặp Định Bắc vương điện hạ ở sau núi… Chẳng lẽ vị trước mắt chính là chiến thần danh tiếng hiển hách của triều Đại Hiện, Định Bắc vương điện hạ?
Bà nhìn phía Minh Đàn.
Minh Đàn hiểu ý, nhẹ nhàng gật đầu.
Bùi thị vội hành đại lễ: “Thiếp thân Bùi thị tham kiến Vương gia, Vương gia vạn phúc kim an, đa tạ ân cứu mạng của Vương gia.”
“Phu nhân đa lễ.” Giang Tự thoáng khom người.
Là Định Bắc vương điện hạ.
Đúng là trong cái rủi có cái may!
Căng thẳng lo lắng trong lòng Bùi thị giờ đã không còn, không biết nghĩ đến chuyện gì, lại cong môi cẩn thận châm chước nói thử: “Hôm nay bọn đạo tặc này tới rất kỳ quặc lại rất hung mãnh, nếu không có Vương gia ra tay, chỉ sợ tiểu nữ lành ít dữ nhiều. Thanh danh đối với nữ tử khuê các là điểm quan trọng nhất, xin Vương gia dù sao cũng ——”
Giang Tự nghe hiểu, mắt nhìn Bùi thị ôn hòa nói: “Phu nhân yên tâm, việc này sẽ không kinh động quan phủ, người sống bị bắt lại bổn vương sẽ giao cho Tĩnh An hầu.”
Bùi thị lại cười: “Đa tạ Vương gia săn sóc.”
Ra cửa dâng hương gặp nạn, với ba vị nữ tử khuê các mà nói tóm lại không phải chuyện tốt đẹp gì, nếu lại lộ ra chuyện Định Bắc vương điện hạ ra tay cứu giúp, tứ tiểu thư phủ Tĩnh An hầu còn chưa thành hôn đã ôm ôm ấp ấp với Vương gia, nói dễ nghe thì là lôi kéo cảm tình, nói khó nghe thì sợ sẽ có người phê phán chọc ngoáy sau lưng Minh Đàn.
Hơn nữa với chuyện này bà đã hơi đoán được manh mối, nếu điều tra ra cuối cùng là chuyện xấu do nhà mình mà ra, làm loạn đến quan phủ thì phủ Tĩnh An hầu cũng không khác gì trò cười như phủ Lệnh quốc công ngày xưa.
Đợi Minh Đàn lui về bên mình, Bùi thị lại nắm lấy tay Minh Đàn yêu thương nói: “A Đàn bị sợ hãi, yên tâm, mẫu thân nhất định sẽ điều tra việc hôm nay từ đầu chí cuối để cho con một lời giải thích.”
Lời này hiển nhiên là nói cho Giang Tự nghe.
Minh Đàn là Định Bắc vương phi tương lai, hôm nay gặp chuyện lớn như vậy ngay trước mặt Định Bắc vương điện hạ, bà phải tỏ thái độ: Mặc dù cuối cùng tra ra nguyên nhân tới từ nhà mình, cũng tuyệt đối không che giấu mà nhân nhượng tha bổng.
Thật ra Giang Tự cũng chẳng để ý phủ Tĩnh An hầu sẽ xử lý chuyện nhà thế nào, chỉ gật đầu có lệ, nói mình còn có chuyện quan trọng phải đi trước, sẽ sai ám vệ hộ tống xe ngựa của bọn họ hồi phủ.
Minh Sở vẫn còn ngồi trên xe ngựa, trong mắt tràn đầy tức giận và khó chịu, đồng thời còn có một tia bất an và hoảng sợ mà chính nàng ta cũng không hề nhận ra.
Trở về phủ, Bùi thị bình tĩnh sắp xếp: “Mọi người bị sợ hãi, đều về viện mình nghỉ ngơi chút đi. Trương ma ma, ngươi đi nói với phòng bếp một tiếng, lát nữa đưa canh an thần cho các vị tiểu thư.”
Trương ma ma hành lễ thưa vâng.
Ba người Minh Đàn được tỳ nữ hầu hạ trở về viện của mình.
Hôm nay trải qua hết chuyện này đến chuyện khác, quả thực Minh Đàn cũng mệt mỏi, nàng lại rửa mặt chải đầu, uống canh an thần, nắm chặt dải dây đai nằm trên trường kỷ trong chốc lát rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Minh Đàn ngủ được, nhưng có người lúc này mí mắt cũng không dám chớp, sợ một khi nhắm lại sẽ không còn ngày mở mắt ra được nữa.
“Tại sao con lại đổi xe ngựa? Như vậy không phải rõ ràng nói cho người khác biết con có vấn đề sao!”
Liễu di nương luôn nói năng nhỏ nhẹ, nhưng lúc này nghe xong lời của tỳ nữ đi theo Minh Sở, máu nóng xông lên, vừa sợ vừa lo, vì thế nâng giọng nói to hơn hẳn bình thường mà cũng không nhận ra.
Minh Sở căn bản không ý thức được sự tình nghiêm trọng đến mức nào, còn bướng bỉnh không trả lời.
Liễu di nương nhắm mắt, lại xoa trán ngồi xuống, nhất thời còn không hiểu sao mình lại sinh ra đứa con ngu ngốc như Minh Sở!
Bà là thiếp ở trong phủ từ khi Bạch thị còn sống, Bạch thị đi rồi, Bùi thị tục huyền, trong lúc Bùi thị mới vào phủ còn chưa đứng vững, bà yên lặng cài người vào Lan Hinh Viện.
Bà cài người vào đó thực ra cũng không định làm gì, chỉ là để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra mà thôi. Sau đó thấy Bùi thị không có ý định đối phó với mấy di nương như bà nên vẫn luôn kính cẩn nghe theo, nước giếng không phạm nước sông. Mãi cho đến lần này vì tính toán hôn sự cho Minh Sở mới bất đắc dĩ dùng người.
Bà ủ mưu dùng người thì đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị Bùi thị phát hiện. Chỉ là bà lường trước việc này cũng không tổn hại ích lợi của Bùi thị, có lẽ Bùi thị sẽ không vì một Thẩm Họa phá hỏng quan hệ cân bằng nhiều năm giữa hai người.
Cũng là vì nguyên do này bà mới dám bí quá hoá liều, sai người giả làm đạo tặc chặn đường bắt cóc Thẩm Họa, tổn hại thanh danh của nàng.
Theo tính toán của bà, vốn dĩ Minh Sở sẽ suôn sẻ gặp mặt nhị công tử phủ Lý tư nghiệp. Dung mạo Minh Sở xinh đẹp, khi nguyện ý nói chuyện với người ta thì sẽ hoạt bát linh động hơn nữ tử bình thường, mặc dù cuối cùng biết gặp sai người, nhị công tử Lý phủ hẳn cũng có chút ấn tượng với Minh Sở mới phải.
Có chút ấn tượng, hơn nữa Thẩm Họa bị bắt đi một thời gian đã mất thanh danh, việc thúc đẩy hôn sự của nhị công tử Lý phủ và Minh Sở đương nhiên sẽ trôi chảy.
Nhưng ai có thể ngờ thế mà Minh Sở dại dột bị Thẩm Họa tính kế ở ngay bước đầu tiên, sau đó còn dại hơn tự quyết định đổi xe ngựa kéo Minh Đàn xuống nước!
Nếu Minh Sở ở cùng một xe với Thẩm Họa, Thẩm Họa bị bắt còn Minh Sở biết võ nên tránh được kiếp nạn thì cũng không có ai nghi ngờ, cũng sẽ không đắc tội Minh Đàn và Bùi thị. Chỉ tổn hại một đứa họ hàng xa sống nhờ, Bùi thị sẽ không điều tra sâu, không chỉ không điều tra, còn sẽ vì thanh danh của Minh Đàn mà vội vàng giấu giếm việc này.
Hiện giờ tất cả đã bị huỷ hoại.
Bà ta mạo hiểm nhiều như thế vì muốn giành cho con gái một mối hôn sự hoàn hảo, nhưng lại bị sự ngu ngốc của con gái ngoan của mình phá hỏng hoàn toàn!
–
Khi Minh Đàn tỉnh trời đã chạng vạng tối.
Lục Ngạc thấy nàng tỉnh vội hưng phấn tiến lên nói: “Tiểu thư, hai người ở Ỷ Vân Viện xảy ra chuyện rồi!”
Ỷ Vân Viện là viện của Liễu di nương.
Liễu di nương và Minh Sở xảy ra chuyện?
Minh Đàn mơ hồ đoán được là chuyện gì, còn chưa tỉnh ngủ lười nhác nói: “Trang điểm rồi chúng ta đi hóng chuyện.”
Ngồi trước gương lược, Minh Đàn tỉnh táo lại. Nhìn trái nhìn phải trong gương, nàng lại thay đổi ý định: “Thôi, cứ mộc mạc nhợt nhạt như vậy mới tốt.”
Nàng tiện tay chọn một bộ xiêm y đơn giản, dẫn Lục Ngạc Tố Tâm đến Lan Hinh Viện.
Giờ phút này trong phòng khách Lan Hinh Viện, Minh Đình Viễn và Bùi thị đang ngồi ở ghế trên, Liễu di nương ngồi quỳ trên mặt đất khóc như hoa lê dính mưa, mà Minh Sở ngang ngạnh đứng đó cũng đỏ hốc mắt.
Bùi thị quản lý chuyện trong nhà nhiều năm, vốn dĩ có rất nhiều thủ đoạn. Ngày thường có một số việc tùy tiện bỏ qua là vì bà không muốn truy cứu, nhưng hôm nay chuyện này bà muốn điều tra cho rõ nên cũng chỉ mất thời gian một buổi chiều đã tra ra rành mạch.
Đạo tặc được người nào sai khiến, từ đâu mà đến, gián điệp trong Lan Hinh Viện là mấy người nào, đã làm chuyện gì, tất cả đều trải ra rõ ràng trước mắt Minh Đình Viễn. Thậm chí trong cả đám người dưới trướng Minh Đình Viễn cũng bắt được gián điệp Liễu di nương cài vào.
Còn chuyện vì sao Liễu di nương có nhiều tiền riêng như vậy để thuê người làm việc, ở Dương Tây Lộ có dựa vào tên tuổi Hầu gia mà thu nhận hối lộ hay không, Bùi thị chỉ bày ra sổ sách tra được, vẫn chưa tìm hiểu đến tận cùng.
Minh Đình Viễn nghe sơ sơ việc này, tất nhiên là tức giận!
Nhưng sau khi Liễu di nương bị dẫn tới, không hề giảo biện chút nào, chỉ khóc mủi khóc giải ôm hết tội lỗi vào mình, lại nói chính mình làm đủ thứ chuyện cũng chỉ vì lo lắng cho con gái yêu, Hầu gia cùng phu nhân xử lý bà như thế nào cũng được nhưng Minh Sở dù sao cũng là huyết mạch Hầu phủ, tuổi còn nhỏ, hy vọng Hầu gia và phu nhân có thể xử phạt nhẹ nhàng.
Minh Sở cũng thừa nhận toàn bộ, chẳng qua nàng ta quật cường không chịu rơi lệ. Đứng đó mà lên án, nói gì mà sau khi hồi kinh phụ thân không đối tốt với nàng như trước, lại nhớ ngày xưa ở Dương Tây Lộ phụ thân đưa nàng đi cưỡi ngựa, đưa nàng đi hái quả trên núi, còn đưa nàng đi quân doanh xem binh lính diễn võ… Trong lời nói lại xót xa thương cảm, có cảm giác cảnh còn người mất.
Hai người diễn một hồi, Minh Đình Viễn lại bị lay động.
Rốt cuộc sớm chiều ở chung hơn năm năm, đúng là ông cũng có chút tình cảm với hai người, hơn nữa hai mẹ con bọn họ cũng chỉ muốn tìm một mối hôn sự tốt mà thôi, cũng không có ý định làm thương tổn Minh Đàn, hiện giờ chuyện đã qua cũng không có hậu quả gì không thể vãn hồi. Ông suy nghĩ một lúc lâu, định phạt hai người đi am ni cô suy ngẫm kiểm điểm một thời gian là được.
Khi Minh Đình Viễn đang thảo luận cùng Bùi thị, Minh Đàn đã bước nửa bước vào Lan Hinh Viện, trùng hợp Thẩm Họa cũng vừa lúc đi tới từ Phong Hà Viện.
Minh Đàn đang muốn nói chuyện với Thẩm Họa, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, nàng vô thức nhẹ nhàng thốt lên: “Hỏng rồi!”
Lục Ngạc ngốc ngốc: “Tiểu thư, làm sao vậy?”
Thẩm Hòa lại hiểu, nháy mắt với tỳ nữ phía sau.
Tỳ nữ vội đi lên phía trước, dâng lên một cái khăn trơn.
“Đoán là tứ muội muội vội vàng ra cửa sẽ quên mang khăn.” Thẩm Họa che miệng nhẹ giọng nói, “Chủ yếu là mùi nước tỏi, đã giảm bớt nước ớt.”
“……”
Minh Đàn cầm khăn để sát vào mũi ngửi ngửi. Rất tốt, xứng đáng là đối thủ ngày xưa của nàng.