Nàng đưa tay ôm mặt, ngước mắt nhìn trời đêm trong trẻo lấp lánh, nước hồ trong vắt như gương, thỉnh thoảng có gió đêm thổi qua khiến gợn sóng lay động những vì sao phản chiếu trên mặt hồ, đến khi nàng thấy chóng mặt, những hình ảnh ấy xoay tròn lẫn lộn vào nhau như đưa nàng vào một khung cảnh yên bình đầy màu sắc trong mơ.
Trong giấc mơ có bầu trời sao bát ngát mênh mông, có mặt hồ như tấm gương phản chiếu sao trời dày đặc, nàng tựa đầu vào bờ vai rộng của phu quân, đi từng bước từng bước lên phía trước.
Cảm giác chạm vào bờ vai rộng ấy quá mức chân thật, nàng hơi mơ màng không rõ rốt cuộc có phải giấc mộng hay không, nàng ợ lên hơi rượu, không hiểu sao còn lẩm bẩm một câu thơ: “Say rồi không biết trời trong nước… Đầy thuyền mộng đẹp lướt sông Ngân*… ưm… nhưng mà thiếp không… không say!
*Hai câu thơ gốc trong bài Đề Long Dương hồ huyện Thanh Thảo của Đường Ôn Như, bản dịch tham khảo thivien.net
Giang Tự liếc mắt nhìn về sau, dịu dàng xốc nàng lên một chút nữa.
Hết thảy vốn dĩ đang rất yên bình, nhưng Vân Y ở cách đó không xa thấy vậy không nghĩ ngợi gì mà tiến lên chia sẻ với chủ thượng, dù sao việc cõng người tốn sức này không thể để chủ thượng làm.
Giang Tự trầm mặc lạnh nhạt nói: “Không cần, ngươi tự đi làm gì thì làm đi.”
Sau khi dừng lại ở huyện Lý một đêm ngắn ngủi, ngày hôm sau Giang Tư và Minh Đàn tách ra đi đường khác với Thư Cảnh Nhiên để đến Đồng Cảng, Toàn Châu. Ám vệ đi theo cũng chia đôi, trong đó hơn nửa được Giang Tự phái đi bảo vệ Thư Cảnh Nhiên, cả Vân Y cũng bị phái đi cùng Thư Cảnh Nhiên.
Thật ra hắn không định phái Vân Y đi, nhưng cuối cùng vẫn làm vậy. Minh Đàn thấy sắp xếp người như thế thì hơi khó hiểu, trên đường còn hỏi hắn: “Sao phu quân lại để Vân Y đi cùng Thư nhị công tử?”
“Nàng cảm thấy là vì sao?” Hắn thuận miệng đáp.
Minh Đàn nghĩ nghĩ, thử nói: “Chẳng lẽ là bởi vì Thư nhị công tử có ý với Vân Y, phu quân chàng muốn tác thành cho bọn họ?”
Giang Tự không đáp, Minh Đàn lại nhíu mày nói: “Phu nhân hữu tể tướng ở kinh thành có tiếng coi trọng quy củ, bà ấy sao có thể để Thư nhị công tử và Vân Y ở bên nhau, phu quân chàng thực sự nghĩ như vậy không thành vấn đề sao?”
Suốt dọc đường sao mà nàng không nhìn ra Thư Cảnh Nhiên đối xử với Vân Y hết sức đặc biệt, lúc đầu Vân Y không hề phản ứng lại, nhưng mấy ngày gần đây đi từ Tuyền thành ra nàng ấy rõ ràng thân thiết với Thư Cảnh Nhiên hơn chút.
Minh Đàn đã nhìn ra, nhưng vẫn luôn coi như không nhìn thấy, cũng chưa bao giờ tác hợp hai người. Bởi vì nàng thấy hai người này chắc hẳn không có chút khả năng nào.
Khoảng cách giữa công tử nhà hữu tướng và ám vệ Tân Vân Vệ sợ là còn lớn hơn một ngàn lần khoảng cách giữa thế tử Hầu phủ và tiểu bộ khoái ở phủ nha. Người nhà bình thường còn không cưới được chứ đừng nói là Vân Y, chẳng lẽ muốn Vân Y làm thiếp cho hắn?
Với tính coi trọng thanh danh quy củ của phu nhân hữu tướng kia, sợ là kể cả có nạp làm thiếp còn không ổn, mà Vân Y là cô nương tự tại như vậy, sao có thể vào phủ hữu tướng làm thiếp? So với việc cuối cùng đối mặt với vô vàn khó khăn, không bằng ngay từ đầu đã không nên liên quan gì đến nhau.
“Chuyện của Thư Cảnh Nhiên thì chính hắn sẽ xử trí. Hắn rất có chủ kiến, nàng không cần lo lắng.” Giang Tự giải thích, cho dù hắn làm vậy chỉ vì cảm thấy Vân Y là kỳ đà cản mũi chứ cũng không phải vì có ý tác hợp hai người.
Minh Đàn gật đầu, nhưng trong lòng nàng hơi buồn. Nàng có nhọc lòng suy tính thế nào đi nữa thì cuối cùng ngoại trừ chuyện của chính mình, hình như nàng không giúp ai được. Rời kinh đã hơn một tháng, không biết hôn sự của Bạch Mẫn Mẫn và Chu Tĩnh Uyển thế nào.
–
Ba ngày sau, ngựa xe đi vào Toàn Châu, nhưng đường đến Đồng Cảng không dễ đi, nửa đoạn đầu của đường lớn toàn là ổ trâu ổ gà lồi lõm, thoạt nhìn nhiều năm chưa được sửa chữa, nửa đoạn sau lại càng khó đi. Tuy ngồi trong xe ngựa thoải mái, Minh Đàn vẫn bị choáng váng đến buồn nôn. Tin xấu hơn nữa là khi đến thành trấn gần Đồng Cảng, Giang Tự nói muốn đi lên trước thì không thể ngồi xe ngựa được nữa.
Minh Đàn không nhịn được hỏi: “Vì sao?”
“Phía trước có nhiều đường nhỏ, xe ngựa khó đi, hơn nữa đi vào rừng sâu núi thẳm, không nên rêu rao.”
Phu quân đã nói đến như vậy, Minh Đàn cũng không muốn gây thêm phiền toái cho hắn, còn rất tự giác xem xét lại quần áo nàng đang mặc trên người, mặc dù đã cực kỳ khiêm tốn rồi mà vẫn rất nổi bật giữa đám đông, nàng chủ động hỏi: “Váy áo này cũng phải đổi sao?”
“Tốt nhất là thay đi, mộc mạc chút mới ổn.”
Minh Đàn ngoan ngoãn gật đầu, lấy một chiếc gương đồng nhỏ từ trong tủ đồ trên xe ra, ôm gương tự soi.
Một lát sau, nàng rất là phiền não mà líu ríu thì thầm: “Nhưng với dung mạo này của thiếp thì kể cả có dùng khăn che mặt cũng khó giấu được vẻ xinh đẹp, chẳng lẽ suốt dọc đường đều phải đội mũ có rèm à?”
“……”
Cũng không cần tự luyến như vậy.
Tuy Giang Tự đã nói nhiều lần Đồng Cảng là nơi hẻo lánh nghèo khổ, nhưng Minh Đàn chưa tận mắt thấy nên cũng không tưởng tượng ra nổi rốt cuộc như thế nào mới được gọi là hẻo lánh nghèo khổ, dù sao lấy tiêu chuẩn của nàng mà xét thì huyện Bàng Sơn của Minh Hành đã là nơi nhỏ xíu xa kinh thành rồi.
Không có khách điếm ven đường, chỉ có một quán nhỏ đơn sơ ngoài trời ở dưới chân núi, Minh Đàn thấy nóc lều như sắp sập đến nơi, vừa rách vừa nát, đến chén trà nơi đó cũng không muốn uống.
Nàng thay một bộ váy áo mộc mạc làm bằng vải mịn, tạm thời rời khỏi xe ngựa leo lên cùng một con ngựa với Giang Tự.
Có lẽ vì để ý đến nàng nên tốc độ cưỡi ngựa của Giang Tự chậm hơn nhiều, đến đoạn đường nào khó đi còn xoay người xuống ngựa đi lên trước dắt ngựa qua.
Sắc trời tối dần, Minh Đàn nhìn khắp nơi xung quanh, thấy bên đường hoang vắng không khỏi hỏi: “Phu quân, đêm nay chúng ta ngủ ở đâu?” Chắc không phải ngủ ngoài trời trong rừng chứ.
Sợ cái gì thì gặp cái đó, Giang Tự đáp: “Lúc bổn vương hành quân thường ăn ngủ ngoài trời ở nơi hoang dã.” Một tay hắn chắp ở sau lưng, một tay dắt ngựa đi trước, cũng không quay đầu lại nhìn Minh Đàn ở trên thân ngựa.
Minh Đàn cho rằng câu vừa rồi của hắn nói đến đấy là hết, tâm trạng chùng xuống, bắt đầu chuẩn bị ăn ngủ ngoài trời, nhưng bỗng nhiên hắn lại nói: “Nhưng mà phía trước có người ở, tìm một nhà xin tá túc một đêm là được.”
Minh Đàn chợt thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng không mang đệm chăn của mình, kể cả có ngủ nhờ nàng cũng rất khó ngủ, nhưng so với việc phải ăn ngủ ngoài trời ở trong rừng thì thế đã dễ chấp nhận hơn nhiều rồi. Ít nhất không cần lo ban đêm trời mưa ở trong rừng bị nước xối thành con gà rơi vào nồi canh.
Nhưng sau khi đến nhà người ta xin tá túc, Minh Đàn phát hiện có vẻ mình vẫn không thể hết lo lắng được.
Nơi bọn họ xin ở nhờ là một nhà thợ săn ở chân núi, có khoảng năm, sáu nhà như vậy ở đây. Ngôi nhà họ xin tá túc đã là nhà lớn nhất gọn gàng nhất rồi, bên ngoài nhà có treo mấy xâu ngô, còn có thú săn hong gió, so với mấy nhà khác có vẻ sung túc hơn nhiều. Nhưng trong nhà thì vẫn cực kỳ đơn sơ, nóc nhà bị hở, nếu trời mưa thì không có cách nào tránh được.
“Nhà tôi mấy ngày nay đều đi săn trong núi, chưa kịp sửa lại mái nhà, đêm này có lẽ trời sẽ mưa, hai vị dùng cái này hứng nước mưa nhé, đành chịu vậy.” Nữ chủ nhân của căn nhà dỗ con khóc, còn nhiệt tình đưa cho hai người bọn họ một cái chậu gỗ nhỏ.
“Đa tạ Lưu tẩu.” Minh Đàn cong môi cười nói.
“Ở đây bọn tôi không cần nói thế đâu.” Người được gọi là Lưu tẩu vẫy vẫy tay, “Hai người yên tâm ở đây một đêm, đêm nay cũng không còn thức ăn gì, chỉ có bánh bao dưa muối thôi, tạm chấp nhận vậy, sáng sớm mai tôi làm cháo thịt băm.”
“Không cần đâu Lưu tẩu.” Minh Đàn vội từ chối, nơi này nghèo khó như vậy, chắc thịt cũng không phải thức ăn bình thường, nào có thể không biết xấu hổ mà để người ta lấy ra chiêu đãi.
“Có gì đâu, nhà tôi không giàu có nhưng vẫn được ăn thịt, chồng tôi đi săn rất giỏi, làng trên xóm dưới đều công nhận.” Lưu tẩu giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt kiêu ngạo và hài lòng không che giấu nổi. “Lão nhà tôi đối với hai mẹ con tốt lắm, mỗi lần đi lên trấn bán được cái gì cũng đều mang mấy cân thịt về, hai người không ăn thì con tôi cũng muốn ăn.”
Lưu tẩu vừa nói đến con mình thì đứa trẻ trong ngực bỗng khóc òa lên, tẩu ấy thuần thục dỗ dành lại ngẩng đầu nói: “Vậy hai người nghỉ trước đi, tôi không quấy rầy nữa.”
Minh Đàn gật đầu.
Đợi Lưu tẩu đi rồi, Minh Đàn nhìn cái chậu gỗ, mãi mà không nói nên lời.
Hồi trước ở trong phủ nàng cũng đã từng thấy người hầu dùng chậu gỗ hứng nước mưa, nhưng đều là đặt một loạt chậu dưới mái hiên bên ngoài, hứng đầy sẽ đổi chậu để ngừa mưa quá lớn sẽ làm úng ngập cống thoát nước. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện trong phòng ở cũng phải có chậu hứng nước mưa.
Đương nhiên nàng cũng chưa bao giờ nghĩ tới phòng ở dành cho người có thể đơn sơ đến thế này, cho dù đây là một nhà coi như là giàu có trong vùng.
Lưu tẩu nói gian nhà bọn họ ở là phòng ngủ trước đây của con gái lớn trong nhà trước khi lấy chồng. Trong phòng có giường, sập gỗ, bàn trang điểm… cũng khó mà nói đó là bàn trang điểm, trên đó bày đầy mấy thứ linh tinh, góc bàn mấp mô ọp ẹp, còn có một cái bàn tròn nhỏ cũ kỹ, trên đó có một bộ ấm chén pha trà không cũ không mới, hai chén trà đều mẻ, ngoài ra không có vật gì khác nữa.
Khi Minh Đàn vừa mới vào nhà thì chỉ thấy không có chỗ đặt chân, ngồi cũng không xong, đứng cũng không được, hoàn toàn không tưởng tượng nổi một cô nương sống ở đây mười mấy năm là như thế nào.
Nhưng nghe giọng điệu của Lưu tẩu, vợ chồng hai người còn rất yêu thương khuê nữ này, nhà bình thường cũng không có chuyện một cô nương có phòng riêng ở một mình, hơn nữa hai vợ chồng chờ con gái đi lấy chồng mới có con trai nhỏ, đã là tìm khắp làng trên xóm dưới cũng không có chuyện coi trọng con gái như vậy.
Minh Đàn cũng không biết nói gì nữa, chỉ nhỏ giọng thở dài với Giang Tự một hồi lâu.
Nhưng Giang Tự lại nói: “Thật ra bảy phần mười dân chúng Đại Hiện đều không được như họ, có nhà che nắng che mưa, có cơm ăn no bụng là ước mong cả đời của rất nhiều bá tánh.”
Minh Đàn sững sờ, nhất thời khó có thể tưởng tượng được bảy phần mười dân số rốt cuộc là bao nhiêu người.
Hôm nay thời tiết ban ngày rất xấu, có cơn mưa, quả nhiên hai người chưa nói chuyện được bao lâu thì bên ngoài trời đổ mưa.
Mới đầu tiếng mưa rơi tí tách, rồi sau đó càng lúc càng to, càng lúc càng nặng hạt, những hạt mưa lớn theo chỗ dột trên nóc nhà chảy xuống, bắn bọt nước tung tóe khắp nơi.
Trên nóc nhà không chỉ có một chỗ dột, một cái chậu gỗ đương nhiên không hứng được hết nước. Giang Tự đặt chậu gỗ ở chỗ cần nhất trên giường rồi ôm Minh Đàn đang luống cuống chân tay đến góc giường: “Nàng ngủ ở đây sẽ không bị dính nước mưa.”
“Còn chàng thì sao phu quân?”
Hiển nhiên nửa bên giường không bị mưa dột không đủ cho hai người nằm.
“Không sao.”
Hắn vừa dứt lời, ngọn đèn dầu mờ mịt trong phòng cũng bị gió thổi tắt.
Minh Đàn rúc ở góc giường, mưa rơi nhỏ vào trong chậu gỗ đặt bên trên, tí ta tí tách không ngừng, chỉ một lúc đã đầy nửa chậu, nước trong chậu lại bắn ra ngoài, ống tay áo của nàng ướt nhẹp, trong tay áo lạnh ngắt.
Mưa bên ngoài càng rơi càng lớn, thỉnh thoảng còn có tia chớp nhoáng lên, cửa sổ không chắc chắn lắm cũng đột ngột bị gió thổi mở tung ra, gió cuốn theo mưa ồ ạt thổi vào phòng.
Giang Tự đứng dậy đóng cửa sổ lại rồi đến mép giường hỏi: “Không ngủ được à?”
… Thế này ai ngủ được?
Vốn dĩ Minh Đàn đã nói đi theo hắn đến Đồng Cảng thì nhất định sẽ không gây phiền phức cho hắn, nên giờ bất kể khó khăn thế nào đều phải nhẫn nhịn, tuyệt đối không oán giận. Nhưng nàng thực sự chưa bao giờ gặp phải tình cảnh túng quẫn thế này, cả người rúc trong góc không dám động đậy, váy áo bị nước trong chậu bắn ướt hết cả, bên ngoài mỗi lần sấm vang lên là nàng lại co rúm lại.
Nhẫn nhịn mãi cuối cùng nàng vẫn sờ soạng đến bên giường, vươn tay ôm chặt lấy eo Giang Tự, tủi thân nhỏ giọng nói: “Phu quân ôm thiếp được không, thiếp sợ.”
Giang Tự bình tĩnh ôm lấy nàng, rồi xoa xoa đôi vai mỏng gầy của nàng: “Không sợ, ta ở đây.”