• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Đàn hơi không kịp phản ứng, cắn đùi gà, ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn hắn.

Sao lại là phiền toái nàng chọc vào?

Nhưng cũng không chờ Giang Tự giải thích, nàng đã nghe thấy bên ngoài miếu hoang có tiếng bước chân, nhưng bước chân đó loạn xạ dồn dập, có nhẹ có nặng, tóm lại nghe rất giống một đoàn người có ý đồ xấu đang tới.

Có vẻ như Minh Đàn đã hiểu ra: “Đây, đây là chủ khách điếm dẫn người tới sao?”

Hôm nay đến trấn Đồng Cảng họ cũng chỉ tiếp xúc với chủ khách điếm, chẳng lẽ vì bọn họ biết bộ mặt thật của khách điếm mà cố ý dẫn người tới đây diệt khẩu à?

Nhưng mà… không nên thế chứ, khách điếm làm việc gì thì người trên trấn cũng rõ ràng biết hết rồi, bằng không cũng sẽ không có người nào nghênh ngang đi vào đó như vậy, nên tại sao người ta lại kéo đến đây diệt khẩu?

Minh Đàn nhất thời không suy nghĩ được cái gì cả.

Nhưng mà tuy đầu óc nàng không nghĩ kỹ được, thân thể lại phản ứng rất nhanh, nàng vội vàng bỏ đùi gà xuống, tót tót trốn sau Giang Tự. Sợ Giang Tự không địch lại, nàng còn kéo áo Giang Tự ý bảo hắn trốn ra sau tượng Phật với nàng.

Giang Tự nhìn nàng, không nói chuyện.

Tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần, trong lòng Minh Đàn cũng càng ngày càng căng thẳng, bàn tay nhéo ống tay áo Giang Tự đã toát mồ hôi.

Nhưng nàng không ngờ tiếng bước chân dồn dập kia lại bất ngờ đều bị chặn lại hết ở ngoài miếu, ngay sau đó bên ngoài vang lên tiếng ngã bịch xuống đất rên lên đau đớn —

“A! Đau!”

“Ai da!!”

Minh Đàn cuối cùng mới nhớ ra, ờ, đúng rồi, ngoài kia còn có hai ám vệ có thể đốn củi mua gà, còn ít nói hơn phu quân.

Nàng thoáng an lòng hơn một chút.

Nửa khắc qua đi, ám vệ đã trói chặt hết tất cả mấy người bên ngoài đó lại, xách từng người một ném vào bên trong như ném bao cát.

Một người, hai người, ba người…

Mười người.

Đến khi đã ném đến mười người, Minh Đàn ngẩn ra trong giây lát, ánh mắt dán chặt vào một người kia, mãi không nhúc nhích, mắt cũng không chớp.

Người đó nàng gặp rồi, đúng là tên nhóc ăn mày ban ngày thoạt nhìn vô cùng đáng thương, nàng cho nó một bọc điểm tâm còn có một khối bạc vụn.

Sao lại là nó?

“Ơ… Thế này là sao?” Nàng theo bản năng nhìn về phía Giang Tự.

Giang Tự không đáp, đứng dậy nhìn một gã đàn ông ục ịch nằm trên mặt đất gần bọn họ nhất, ánh mắt ngạo nghễ, không nói lời nào, chỉ duỗi chân đạp lên má trái của gã đó, thong thả ung dung nghiền nghiền.

“A a a a! Đại nhân tha mạng! Tha mạng!” Gã kia kêu lên sợ hãi, mặt bị dẫm đến biến dạng, khóe miệng sùi máu, mới nói được một nửa rồi cũng không có cách nào nói hết câu nữa.

Những người khác thấy thế đều bị dọa vỡ mật, đồng loạt quỳ trên mặt đất dập đầu xin tha.

Môi của nhóc ăn mày được Minh Đàn bố thí lúc trước lại càng trắng bệch, run bần bật, không kìm được nước mắt tuôn ra ào ạt.

Nó không ngừng dịch lên trước, dịch đến trước mặt Minh Đàn thì không dám đến gần quá, sợ tới mức không ngừng dập đầu, giọng nói nhỏ vụn nức nở: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ! Ta sai rồi! Tha cho ta! Tỷ tỷ, ta dập đầu với ngài, tha cho ta, tha cho ta đi mà!”

Chỉ chốc lát sau, nó đã dập đến vỡ đầu chảy máu, máu trên trán hòa với bụi bẩn trên mặt đất, còn có nước mắt hòa lẫn, dường như nó cũng không phát hiện ra.

Minh Đàn biết việc này không thể không liên quan đến nó, thấy thằng bé nhỏ gầy đáng thương, vẫn không đành lòng: “Đừng dập đầu nữa!”

Nàng đè lửa giận xuống hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

Nhóc ăn mày muốn nói gì đó, nhưng trước khi mở miệng lại không khỏi nhìn gã đàn ông bị Giang Tự đạp dưới chân, vô thức co rúm lại.

Minh Đàn phát hiện không ổn, ngồi xổm xuống, kiên nhẫn hỏi tiếp: “Nói cho ta, rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

Nhóc ăn mày thấp thỏm lo âu, cả người phát run, mãi sau nó mới nửa do dự nửa rụt rè lúng ta lúng túng nói: “Tỷ tỷ, ta không muốn hại tỷ, nhưng nếu ta không nghe lời hắn, hắn sẽ đánh chết ta!”

Hắn?

Minh Đàn nhìn về phía người bị Giang Tự đạp dưới chân.

Tên kia hình như muốn nói gì đó, cố giãy giụa nhưng cũng không thể nhúc nhích hay mở miệng.

Giang Tự cụp mắt, lại ấn thêm chút nữa, gã kia không chịu nổi trợn trắng mắt, ngất luôn.

Trong lòng Minh Đàn dường như đã có suy đoán, nàng đưa nhóc ăn mày kia một cái khăn sạch, giọng nói cũng dịu lại: “Đừng sợ, cứ từ từ nói.”

Nhóc ăn mày thấy tên kia đã ngất luôn rồi, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Nó do dự chốc lạt rồi lấy hết can đảm nói nguồn cơn câu chuyện.

Hóa ra nhóc ăn mày này tên là Hòn đá nhỏ, bị bắt từ một thôn khác đến trấn Đồng Cảng, người bắt nó là tên béo bị ngất kia, Trần Ngũ.

Trần Ngũ và Lý Tứ còn có Vương Tam mặt rỗ thường bắt trẻ con ở mấy thôn quanh Đồng Cảng, túm được một đám sẽ dẫn bọn nó đi từ Đồng Cảng đến mấy trấn giàu có gần đó.

Bên kia có bọn đầu trâu mặt ngựa, chuyên huấn luyện bọn nhỏ thành ăn mày đi lừa người khác, không phải ai cũng có thể làm ăn mày kiểu này, chỉ có người tay chân nhanh nhẹn, đầu óc linh hoạt mới làm được, còn lại cũng chỉ có thể bị chặt tay chặt chân đi làm ăn mày bán thảm.

Nhóm của Hòn đá nhỏ sẽ bị đưa đi trong hai ngày tới, hôm nay trùng hợp trên phố gặp hai người từ xứ khác tới, Trần Ngũ bèn thuận tay đẩy Hòn đá nhỏ ra ăn xin. Cũng không ngờ người ta hào phóng thế, cho đồ ăn còn cho một miếng bạc vụn!

Trần Ngũ không khỏi nảy lên ý xấu, ban ngày âm thầm theo dõi suốt dọc đường, đến chạng vạng thấy bọn họ vào miếu hoang mới muốn đưa người đến cướp lấy ít tiền bạc phi nghĩa.

“… Hắn, hắn còn nói, tuy rằng tỷ tỷ đeo khăn che mặt, nhưng nhìn dáng người đã biết chắc chắn là người đẹp, có thể… trước… sau đó trói lại bán vào hoa lâu.”

Lời của Hòn đá nhỏ cũng không khác suy nghĩ của Minh Đàn là mấy, nhưng khi nàng nghe Hòn đá nhỏ nói, nếu không làm được chuyện hãm hại lừa gạt sẽ bị chặt luôn tay chân thì không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.

Vẫn chỉ là trẻ con thôi, sao lại tàn nhẫn như vậy?

Nàng đè nén cảm giác khó chịu dâng trào trong lòng, nhẹ nhàng duỗi tay vuốt mấy lọn tóc lòa xòa dính máu của Hòn đá nhỏ ra: “Còn nhớ rõ nhà ở đâu không?”

Hòn đá nhỏ rũ đầu khụt khịt, lí nhí nói: “Nhớ ạ.”

Suýt nữa Minh Đàn đã buột miệng thốt ra một câu “Vậy tỷ tỷ đưa ngươi về nhà”, nhưng nghĩ đến mục đích đến đây, nàng lại nuốt xuống mấy lời này.

Nàng quay đầu muốn hỏi Giang Tự xem có thể bảo ám vệ đưa mấy đứa trẻ con này về không, Hòn đá nhỏ lại quẹt mũi dập đầu với nàng, giọng nói nơm nớp lo sợ vô cùng bất an: “Tỷ tỷ, tỷ, tỷ là người tốt, chúng ta đều không muốn hại tỷ, tỷ có thể tha cho chúng ta không?”

“Đừng dập nữa.” Minh Đàn không nhịn được đỡ thằng bé, xúc động nói, “Tỷ tỷ sai người đưa ngươi về nhà được không?”

Hòn đá nhỏ nghe vậy, ngẩng đầu nhìn nàng, vui mừng đến độ chảy cả nước mũi: “Cảm ơn tỷ tỷ, tỷ tỷ ngài thật đúng là người tốt!” Nhưng nó nhìn Giang Tự, giọng nói lại không tự chủ được nhỏ xuống, “Chúng ta có thể tự trở về, không cần phiền ca ca tỷ tỷ.”

Đứa trẻ này đúng là hiểu chuyện đến đau lòng.

Minh Đàn nhìn mấy đứa trẻ khác cũng gầy guộc xanh xao vàng vọt như thế, trong lòng rất khó chịu, nàng đứng dậy lấy hết lương khô và bạc vụn trong bọc quần áo ra phân phát cho mấy đứa.

Giang Tự để tự nàng làm gì thì làm, cũng không ngăn cản.

Thật ra tối nay đến miếu hoang này ngoại trừ bọn trẻ được mang tới làm trợ thủ còn có đồng bọn của Trần Ngũ, Lý Tứ và Vương Tam mặt rỗ. Nhưng Lý Tứ và Vương Tam mặt rỗ có năng lực hơn nên khi nãy ở ngoài ám vệ ra tay nặng hơn một chút, đã ném bọn chúng ra trước cửa miếu hoang từ lâu, hai tên này vẫn đang chết ngất.

Minh Đàn chia đồ xong còn sai ám vệ tới đưa mấy đứa bé này đi. Ám vệ còn lại kéo tay chân ba tên đang nhất kia ném ra bãi tha ma.

Trong miếu hoang lại yên tĩnh trở lại

Gà nướng chưa ăn hết đã nguội, mà Minh Đàn cũng không có tâm trạng ăn nữa.

Nàng ôm đầu gối ngồi bên đống lửa vẫn còn ấm, ngồi ngốc ra mãi lâu mới ngơ ngẩn hỏi: “Phu quân đã biết từ trước việc thiếp cho đồ sẽ chọc phải phiền phức sao?”

Giang Tự từ tốn đi đến bên nàng, ngồi xuống: “Người đói bụng ba ngày, nhìn thấy đồ ăn và bạc, sao có thể không động vào đồ ăn mà đi cắn bạc.”

Lúc này Minh Đàn mới hồi tưởng chuyện ban ngày.

Nàng do dự nói: “Chỉ dựa vào điểm này mà cũng có thể đoán ra sao? Thế thì… cũng không chắc mà?”

Giang Tự cụp mắt, bình tĩnh nói: “Nàng chưa bao giờ bị đói ba ngày, không hiểu cũng là bình thường.”

Minh Đàn nghe vậy, không khỏi quay đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và nghi ngờ: “Phu quân đã từng bị đói suốt ba ngày sao?”

Hỏi xong nàng mới nhớ ra, lúc trước phu quân đã từng nói trên đường hành quân suýt chút nữa thì chết khát. Suýt chết vì khát cũng trải qua rồi, chắc suýt nữa chết đói cũng không có gì hiếm lạ với hắn.

Trong lòng Minh Đàn càng thấy tệ hơn, phu quân đường đường là thân vương, sao lại phải trải qua mấy chuyện này?

Nhưng Giang Tự không đáp lời, chỉ ôm vai nàng bảo nàng nằm lên đùi hắn: “Nàng mệt rồi, nghỉ sớm đi.”

Minh Đàn còn muốn nói nữa.

“Ngủ đi.” Giang Tự cúi đầu, vuốt mấy sợi tóc mái trên mặt nàng đi.

Ngẩng đầu lên, nét mặt phu quân hình như ôn hòa hơn ngày thường nhiều, giọng nói cũng trở nên trầm thấp dịu dàng.

Nàng nhìn hắn không chớp mắt một lúc, đột nhiên nói: “Phu quân, sau này A Đàn sẽ đối tốt với chàng.”

Không đợi Giang Tự phản ứng lại, nàng liền ôm lấy eo Giang Tự, dụi dụi vào sườn hắn, an tâm nhắm mắt lại.

Giang Tự hơi giật mình, trong mắt cũng ánh lên một tia ấm áp nhàn nhạt.

Màn đêm buông xuống.

Tối nay trời đẹp, trăng sáng như gương. Bốn phía xung quanh miếu hoang vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng chim thú trong rừng kêu lên đứt quãng, nghe có chút cô liêu.

Mấy ngày lăn qua lộn lại, Minh Đàn thế mà cũng có thể bình yên đi vào giấc ngủ trong hoàn cảnh tồi tàn thế này.

Thấy nàng đã thở đều đều, rõ ràng đã ngủ say, Giang Tự nhẹ nhàng đặt nàng trên chiếu, chậm rãi đứng dậy.

Đi đến bậc thang ngoài cửa, Giang Tự liếc mắt nhìn ám vệ đang canh giữ trong tối, một mình đi ra hòa vào bóng đêm vô tận bên ngoài miếu.

Một đám trẻ con của Hòn đá nhỏ được ám vệ hộ tống an toàn rời khỏi miếu hoang ở nơi hoang vu, lại về tới chỗ ở tạm trong trấn.

Đợi ám vệ rời đi, bọn trẻ con yên lặng chốc lát.

“Cũng không biết Trần Ngũ, Lý Tứ với Vương Tam mặt rỗ thế nào rồi.” Bỗng nhiên, Hòn đá nhỏ mở miệng, “Đêm nay chúng ta phải đi trấn Hoa Sen luôn, tránh cho tí nữa bọn đó tỉnh lại nói ra sự thật, mấy người kia lại tìm chúng ta gây sự.”

Mấy đứa trẻ đều nghe nó, đồng loạt gật đầu.

Trên mặt Hòn đá nhỏ hồn nhiên không còn sự nhút nhát lúc trước nữa, thay vào đó là sự thành thục không phù hợp với tuổi tác.

“Tao đi ra ngoài xem thế nào để canh chừng, bọn mày nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi, nhớ mang cả mấy đồ quý giá của bọn kia nữa.”

Nói xong, nó đứng dậy vỗ vỗ bụi bẩn trên mông, nhanh nhẹn đi ra ngoài.

Đêm khuya ở trấn Đồng Cảng, đường phố vô cùng yên tĩnh.

Hòn đá nhỏ đi thẳng ra ngã tư đường cũng không thấy ai, nó thở phào nhẹ nhõm, xem ra người đàn ông đưa bọn nó về đã đi thật rồi.

Nhưng nó xoay người, đột nhiên khựng lại.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, nam tử mặc áo đen bay từ trên nóc nhà xuống, trên mặt hắn không có biểu cảm gì, ánh mắt lạnh lùng trầm như một đầm nước.

“Muốn đi đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK