Lục công chúa định nói thẳng với nàng, nhưng nhìn thấy hội người đang chơi bài với nàng có Bạch Mẫn Mẫn, Chu Tĩnh Uyển, còn có Dự quận vương phi, lại nuốt xuống, còn tự cho là mình không hề bị lộ, bâng quơ nói một câu “Không có gì”, đôi tay chắp sau lưng, mũi chân di di, sau đó nhẹ nhàng tránh ra ngoài.
Ban đầu Minh Đàn chơi bài song lục với Bạch Mẫn Mẫn, nhưng Dự quận vương phi lại qua đây, nóng lòng muốn chơi thử, nhưng song lục chỉ có thể chơi hai người, Minh Đàn bèn kéo Chu Tĩnh Uyển đang thêu thùa lại đổi thành chơi bài lá.
Các nàng vừa chơi vừa nói chuyện phiếm, Dự quận vương phi đang hỏi vị Lục công chúa Nam Luật kia sao lại đến doanh trướng của nàng vào sáng sớm, Minh Đàn đáp được một nửa thì Lục công chúa đã phi ngựa từ rừng rậm ra đến chỗ đại doanh.
Lúc này thấy nàng ấy rời đi, Bạch Mẫn Mẫn nhìn bóng dáng nàng hóng hớt hỏi: “Lục công chúa này, chẳng lẽ để ý Thẩm tiểu tướng quân?”
Minh Đàn không đáp chỉ trầm tư, nhưng Chu Tĩnh Uyển trao đổi ánh mắt với Bạch Mẫn Mẫn tỏ vẻ trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Dự quận vương phi không biết mấy về Thẩm Ngọc, ra bài xong, suy nghĩ một lúc lâu mới hỏi: “Thẩm tiểu tướng quân chính là huynh trưởng ruột của vị nhị thiếu phu nhân Lý gia kia?”
“Đúng vậy, tính ra cũng là họ hàng xa của A Đàn, bình thường vẫn gọi nhau là biểu huynh muội, trước kia hai huynh muội bọn họ sống nhờ ở phủ Tĩnh An hầu.” Bạch Mẫn Mẫn nói.
Dự quận vương phi chậm rãi gật đầu: “Vậy thì cũng có khả năng đấy, nghe nói Thẩm tiểu tướng quân này rất là kiêu dũng thiện chiến nên được Định Bắc vương điện hạ tín nhiệm hả?”
Minh Đàn không tỏ ý kiến.
Sau khi nàng gả vào phủ Định Bắc vương hình như chưa gặp lại Thẩm Ngọc, nhớ tới tâm tư của hắn với mình trước đây… Lâu như vậy, chắc là cũng phai nhạt rồi nhỉ? Nếu hắn vẫn còn có tâm tư gì thì chắc phu quân cũng sẽ không lưu lại hắn bên người như vậy.
Nghĩ thế, Thẩm Ngọc với Lục công chúa, cũng có vẻ xứng đôi.
Buổi trưa, Lục công chúa lại vào rừng săn cáo tuyết, sau đó quay lại ân cần xách cáo tuyết đến trước mặt Minh Đàn tranh công, nói là muốn đưa da cáo tuyết này cho Minh Đàn làm áo choàng, thuận tiện tiến thêm một bước tìm hiểu tin tức từ chỗ nàng.
Nhận quà của người ta, Minh Đàn cũng đành phải nói cho nàng ấy biết hiểu biết của bản thân với Thẩm Ngọc.
“Hắn là biểu ca của cô?” Lục công chúa kinh ngạc.
“Ừm, xem như vậy, từ trước tới nay đều xưng hô như thế, thực ra đã qua ba đời, quan hệ thân thích cũng hơi xa.”
Lục công chúa dường như không nghe thấy, dùng dung lượng hữu hạn của đầu mình tính toán một lát: “Vậy nếu hắn làm phò mã của ta, ta sẽ là biểu tẩu của cô?”
Minh Đàn: “……”
Còn chưa có chuyện này, nàng ấy đã nghĩ tới chuyện nâng cấp vai vế của bản thân.
Lục công chúa lại hỏi: “Vậy hắn chưa thành hôn, cũng chưa đính hôn thì có cô nương hắn thích không? Ở tuổi này của hắn chẳng phải ở Đại Hiện mấy người thì nên bàn chuyện hôn nhân từ lâu rồi sao?”
Vấn đề này ——
Minh Đàn nghẹn họng.
“Cô nương mà hắn thích… chắc là không có đâu.” Nàng cân nhắc mãi rồi nhấn mạnh dừng lại ở hai chữ “Cô nương”.
Lục công chúa lại hiểu theo nghĩa khác, trợn trừng mắt hỏi: “Chẳng lẽ hắn thích đàn ông?!”
……?
“Không, không phải ý đó.” Minh Đàn vội giải thích, “Ý ta là, người hắn thích… khả năng đã không còn là cô nương nữa, khả năng… là người đã thành hôn?”
Thật ra Minh Đàn không muốn giấu nàng, rất nhiều hiểu lầm xảy ra là do lừa dối nhau, nếu không có chuyện gì thì thà nói rõ ràng từ sớm, huống chi nàng và Thẩm Ngọc đúng là không có gì cả.
Nhưng mà bảo nàng tự mình dõng dạc nói gì mà Thẩm Ngọc từng phải lòng nàng thì thật sự khó có thể mở miệng, nên bây giờ nàng chỉ có thể ám chỉ như vậy thôi.
Lục công chúa nhẹ nhàng thở ra: “Nếu đã thành hôn, vậy không quan trọng.”
Nàng lấy bừa một quả nho, còn chưa đưa vào trong miệng thì đột nhiên ngộ ra: “Người hắn thích không phải là cô chứ?” Nàng nghi hoặc mở mắt tròn xoe, nhìn về phía Minh Đàn đang hơn chột dạ.
Minh Đàn hơi hơi hé miệng: “Thật ra là… rất lâu trước đây rồi…… chắc hiện giờ đã ——”
Lục công chúa buông quả nho, mặt bánh bao phồng lên: “Cô!”
“Ta với biểu ca tuyệt đối không có tình cảm.” Minh Đàn nhanh nhảu bảo đảm.
“Cô chỉ hơi xinh đẹp tí thôi, sao lại có nhiều người thích như vậy!”
“……?”
“Chuyện dung mạo cũng không phải chuyện ta có thể thay đổi được.”
Vẻ mặt Minh Đàn trông rất vô tội.
Lục công chúa không nhịn được trừng nàng.
Nhưng bực mình hồi lâu, cũng không biết sao chuyện lại thành thế này, bản thân nàng đã nghĩ thông suốt rồi: “Ta từng thích Định Bắc vương điện hạ, hắn từng thích cô, cũng coi như là hòa nhau.”
Tuy mồm thì lẩm bẩm như vậy, nhưng đứng dậy đi ra ngoài được một đoạn, nàng lại mang thù quay lại ôm con cáo tuyết kia đi.
Minh Đàn vẫn còn đang chân thành tính toán xem nên làm áo choàng lông cáo tuyết theo kiểu dáng mới nào, hiện giờ cũng không cần tính nữa, tiểu công chúa cũng quá thực tế đi.
–
Lúc chạng vạng, một đoàn người Giang Tự mới đi săn về, thu hoạch hôm nay rất phong phú, Thành Khang đế vui như mở cờ trong bụng, đem con mồi mà mình tự săn được phân thưởng cho chư vị đại thần.
Giang Tự cũng săn được hai con cáo lửa như ý nguyện.
Nhận được tấm da cáo lửa mới, Minh Đàn cười cong cả mắt, cuối cùng mới vứt ra sau đầu chuyện buồn bực vì bị Lục công chúa đòi lại con cáo tuyết đi.
“Đúng rồi phu quân, hôm nay biểu ca Thẩm gia tới bãi săn à?” Minh Đàn chợt hỏi.
Giang Tự đáp “Ừ”, “Hôm qua hắn ra ngoài làm công chuyện, hôm nay mới đến.” Nói rồi, hắn lặng yên liếc nàng một cái.
Minh Đàn cho rằng Giang Tự không biết Thẩm Ngọc có tâm tư với mình, còn muốn giúp Lục công chúa tìm hiểu thêm tình hình gần đây của Thẩm Ngọc: “Vậy hiện giờ huynh ấy làm việc gì thế, lúc trước hình như có nghe Họa biểu tỷ nói qua, biểu ca lên chức à?”
Giang Tự kiên nhẫn đáp vài tiếng.
Nhưng mỗi khi hắn đáp xong, nàng lại có câu hỏi mới.
Cuối cùng Giang Tự không nhịn được, trầm giọng hỏi: “Nàng cứ hỏi về Thẩm Ngọc làm cái gì.”
Minh Đàn dừng lại, như không có việc gì chậm chạp nói: “Huynh ấy… là biểu ca của thiếp, lâu rồi không biết tin gì của huynh ấy, thiếp quan tâm huynh ấy thì có gì không đúng sao?”
Nàng vẫn chưa định nói ra chuyện Lục công chúa có ý với Thẩm Ngọc, dù sao người ta cũng là con gái, nói bậy chuyện ái mộ này không tốt cho thanh danh nàng ấy.
Giang Tự lãnh đạm: “Họ hàng xa lắc xa lơ, tính gì là biểu ca.”
Minh Đàn: “……?”
Giang Tự đứng dậy lại nói: “Bổn vương định bảo là, mẫu thân nàng nói bà có bệnh cũ đau đầu gối, tấm da cáo lửa kia vẫn nên tặng cho mẫu thân nàng đi. Nàng nghỉ ngơi trước, bổn vương đi ra ngoài một chuyến.”
Xem ra ngày thường không cho Thẩm Ngọc tới Vương phủ còn chưa đủ, hôm nay mới chỉ thoáng gặp nhau đã sinh ra nhiều suy nghĩ như vậy.
Minh Đàn không biết hắn suy nghĩ cái gì, quả thực là cả đầu mờ mịt. Đương nhiên đưa da cho mẫu thân không có gì không tốt, nhưng chẳng phải hắn nói để cho nàng làm áo choàng sao? Vì sao tự nhiên phu quân lại thay đổi như thế?
Chỉ trong một ngày đã mất ba tấm da lông cáo, tâm trạng Minh Đàn bỗng nhiên đau thương hẳn.
Mà Giang Tự ra khỏi trướng thì lập tức đi tìm Thẩm ngọc, tính toán lại giao việc để hắn đi ra khỏi kinh thành làm việc.
Thẩm Ngọc cũng không phàn nàn gì về việc phải ra khỏi kinh thành đi làm việc, vừa đồng ý thì lại nghe Vương gia nhà mình lãnh đạm cảnh cáo: “Vương phi đã là Vương phi, sau này vẫn không nên gặp mới ổn, không nên có suy nghĩ không nên có nào.”
“……?”
“Ngài nói cái gì? Thuộc hạ không hiểu.”
Giang Tự lẳng lặng nhìn hắn.
Ánh mắt hắn mông lung nhưng thẳng thắn thành khẩn, thật sự không hiểu.
“Hôm nay ngươi không gặp Vương phi?”
Thẩm Ngọc lắc đầu: “Vương phi bị làm sao vậy?”
Giang Tự ngừng lại, tặng cho hắn ánh mắt “tự biết giữ mình đi”, không nói một lời lại khoanh tay rời đi.
Ngày hôm sau là thi cưỡi ngựa bắn cung.
Loại tỷ thí này đa số là để lớp trẻ bộc lộ tài năng, Giang Tự ngoại trừ bắn một mũi tên mở màn thì từ đầu đến cuối cũng không lên sân khấu. Thẩm Ngọc vì có màn đối đáp hôm qua nên hôm nay vẫn chưa bị ra lệnh cưỡng chế rời kinh trong đêm đi làm việc, trái lại có thể lên sân khấu trình diễn phong thái của Định Bắc quân.
Ở khu vực chuẩn bị bắn cung, Lục công chúa mặc trang phục cưỡi ngựa, tay cầm cung dài chạy thẳng đến trước mặt Thẩm Ngọc đang thử dây cung: “Thẩm tiểu tướng quân!”
Thẩm Ngọc ngẩn ra: “Lục công chúa.”
Nàng cong môi, đôi mắt cười thành hình trăng non: “Ngươi còn nhớ ta à.”
“……”
Hôm qua mới gặp, hắn có phải trẻ con đâu mà quên.
“Đúng rồi Thẩm tiểu tướng quân, hôm qua ngươi cũng không cưỡi ngựa đi, ta sai người cột lại ở gần doanh trướng của ta, còn tự mình cho nó ăn cỏ đó.”
“À… Đa tạ Lục công chúa.” Hắn quên béng mất.
“Vậy chờ khi nào cuộc thi kết thúc, ta tự mình đưa nó tới cho ngươi.”
Nghe được chữ “tự mình”, Thẩm Ngọc tránh xa ba thước: “Không cần làm phiền Lục công chúa, thật ra nếu Lục công chúa thích thì giữ lại cũng được.”
“Thật không?” Vẻ mặt Lục công chúa sung sướng, “Tặng cho ta?”
Thẩm Ngọc đang muốn gật đầu, nàng lại nói: “Thế đây có tính là tín vật đính ước không?”
……?
Sao, sao tự nhiên lại thành tín vật đính ước?
Thẩm Ngọc kinh ngạc đến ngây người, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, nuốt nước miếng đáp: “Lục, Lục công chúa nói cẩn thận! Để người khác nghe thấy, thì, thì… ảnh hưởng đến sự trong sạch của công chúa!”
Lục công chúa nghi hoặc: “Sao lại ảnh hưởng đến sự trong sạch của ta?”
Thẩm Ngọc không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu.
Lục công chúa lại nói thầm: “Đại Hiện các ngươi thật là kỳ quái, ta cũng chỉ nói một câu tín vật đính ước thôi đã ảnh hưởng đến trong sạch, vậy trong sạch của nữ tử Đại Hiện các ngươi quá là khó giữ đi.”
Thẩm Ngọc: “……”
Thật không dám giấu giếm, hắn cũng cảm thấy như thế.
Lục công chúa vốn muốn hỏi hắn, hiện giờ có còn thích Minh Đàn hay không, nhưng hỏi thẳng ra như thế lẽ nào cũng sẽ tổn hại tới trong sạch của bình hoa?
Nàng nhíu mày phiền não, nghĩ nghĩ, lại uyển chuyển một chút: “Thẩm tiểu tướng quân, nghe nói ngươi chưa có hôn phối, vậy hiện giờ ngươi có nữ tử mình thích không?” Nàng còn cường điệu nói, “Nữ tử là bao gồm cả người đã thành hôn và chưa thành hôn.”
Thẩm Ngọc hơi ngơ ngơ, công chúa này sao lại, sao lại… Hắn chưa bao giờ gặp nữ tử nào thẳng thắn như thế, cắn đầu lưỡi kinh ngạc không biết nói cái gì mới được.
“Chẳng lẽ nam tử Đại Hiện các ngươi cũng có trong sạch à, ta hỏi như vậy lại ảnh hưởng đến trong sạch của ngươi?” Lục công chúa chìm sâu vào nghi vấn, bỗng nhiên nàng nhớ ra chuyện gì đó: “Nói vậy, hôm qua trong rừng ngươi còn ôm ta, chuyện này hẳn còn nghiêm trọng hơn, vậy chẳng phải ngươi nên cưới ta sao?”