• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy, người biết sự thật như Bạch Mẫn Mẫn và Chu Tĩnh Uyển không khỏi nhìn về phía Minh Đàn, gì đấy?

Không chờ hai người phản ứng lại, Thẩm Họa vốn dĩ đứng bên cạnh không hề có cảm giác tồn tại thế mà cũng mở miệng hát đệm nói: “Thật ra một cô nương có mấy chiêu để phòng thân đã đủ dùng, không cẩn thận làm bị thương người khác rốt cuộc cũng không tốt, huống hồ sơ sẩy còn rất có thể làm mình bị thương.”

Thẩm Họa?

Minh Đàn liếc mắt, không ngờ nàng sẽ mở lời giúp đỡ.

Mọi người không biết sự thật, nghe xong lời nói của hai người lại đột nhiên sáng tỏ.

Ồ, hóa ra vị Minh tam tiểu thư này ỷ mình biết mấy ngón võ mèo cào nên ở trong phủ nhà mình đi bắt nạt người khác.

Minh tam tiểu thư này đúng là không có quy củ gì hết, một đứa con do thiếp nuôi mà cũng kiêu ngạo như vậy, cố ý hại người khác rơi xuống nước còn chưa nói, vậy mà lúc nào cũng nhớ tới để hóng xem người ta rơi xuống nước xong có bị cái gì không, tâm tư thật ác độc.

Các nàng nghĩ như vậy vì căn bản không nghi ngờ hai người đang nói dối.

Bởi vì Thẩm Họa và Minh Đàn tuy bình thường gọi nhau là họ hàng nhưng quan hệ cũng không thân, khi đi ra ngoài sẽ có nhóm riêng của mình, thỉnh thoảng còn ngầm cạnh tranh.

Nghĩ đến Minh tam tiểu thư này quá mức ương ngạnh, muội muội con vợ cả cũng dám hơi tí là quất roi, Thẩm Họa là bà con xa sống nhờ ở trong phủ chắc hẳn cũng bị nàng ta khinh nhục nhiều lần cho nên giờ này mới phụ họa Minh Đàn như vậy.

Nghĩ như thế, mọi người đều nhìn Minh Sở với ánh mắt như nhìn kẻ trơ trẽn đáng ghét.

Minh Sở: “Ta, Nguyên Tiêu —”

“Pháo hoa hoa đăng trong tết Nguyên Tiêu chắc sang năm tam tỷ tỷ có thể nhìn thấy.” Thấy Minh Sở bất ngờ hồi phục tinh thần muốn giải thích, Minh Đàn lại nhe nhàng nói bịt miệng nàng ta, còn quay ra giải thích với mọi người: “Đợt trước tam tỷ tỷ mới từ Dương Tây Lộ về, trên đường đều thúc giục đi nhanh, tưởng là kịp về kinh vào đêm hoa đăng Nguyên Tiêu để ngắm pháo hoa, chẳng qua trời rét đường xa nên không kịp.”

Thẩm Họa nghe vậy cũng có chút ngượng ngùng mà tiếp lời: “Thật ra cũng trách ta, nếu không phải ta nói chuyện với bọn tiểu nha đầu kể xem đêm Nguyên Tiêu trong kinh náo nhiệt thế nào, đúng lúc bị tam muội muội nghe thấy gợi lại chuyện tiếc nuối kia, tam muội muội cũng đã không hờn dỗi vu vơ mà quất roi trong vườn.”

“Nhắc tới hôm Nguyên Tiêu, năm nay A Đàn tự mình làm bánh trôi cũng thật ngon.” Bạch Mẫn Mẫn kinh ngạc mất một lúc lâu, cuối cùng cũng tỉnh ra bổ sung thêm một câu.

Chu Tĩnh Uyển che miệng cũng nhỏ giọng nói: “Nói đến ta cũng cảm thấy rất tiếc, khi A Đàn gửi thiệp mời ta qua phủ hôm Nguyên Tiêu nếm bánh trôi muội ấy tự làm, chỉ trách thân mình ta chẳng ra sao, cứ đến thu đông là lại bị phong hàn mấy ngày chỉ đành nằm trên giường tĩnh dưỡng.”

Minh Sở: “…?”

Bánh trôi cái quỷ gì, ăn ở trên sông à?

Trợn mắt nói dối cũng chỉ đến thế mà thôi.

“Tĩnh Uyển, lão phu nhân nhà muội có một phương thuốc bồi bổ, đợi sửa lại xong ngày mai muội đưa đến trong phủ nhà tỷ, tỷ tìm hỏi đại phu xem có thể dùng không thì dùng một chút.”

“A Đàn, giờ còn thấy choáng không? Không ăn sáng mà đã đi ra ngoài chơi là không được, giờ ăn chút điểm tâm cũng được.”

“Bánh trôi gì cơ? Nói làm ta cũng muốn nếm một chút, sao A Đàn chưa gửi cho ta, đồ hẹp hòi, mau mau đưa túi thơm trả lại đây!”

Minh Sở còn chưa vạch trần mấy người kia nói dối, câu chuyện đã theo mồm năm miệng mười của mọi người bay đến đâu đâu, căn bản không ai cho nàng ta cơ hội mở miệng nói chuyện.

Chỉ chốc lát sau, các tài tử được mời bên phía Chương Hoài Ngọc cũng lục tục đến đông đủ, lực chú ý của mọi người lại đổ dồn về phía bên kia vườn ngăn cách với bên này bằng một bức tường chạm rỗng, mọi người ai cũng nán lại với danh nghĩa ngắm hoa.

Thẩm Họa cố ý dừng ở phía sau, khi va vào Minh Sở, nàng ngừng bước chân nhẹ giọng cảnh cáo: “Trường hợp như hôm nay, ta khuyên ngươi sống yên ổn chút, nếu hủy hoại sự trong sạch của tứ muội muội ngươi cho rằng mình còn có thể tìm được người tốt mà cưới gả sao? Bên ngoài người ta chỉ biết nói, đích nữ nuôi từ nhỏ ở trong kinh còn như vậy, thứ nữ được thiếp nuôi càng không cần bàn.”

“Hầu gia có lẽ thương ngươi không động đến ngươi, phu nhân thì sao? Phủ Xương quốc công thì sao? Kể cả Hầu gia có thương ngươi như mạng nhất định phải bảo vệ cho ngươi, di nương của ngươi thì sao, chủ mẫu trong nhà xử lý thiếp thất cần gì lý do? Chết rồi thì cũng chỉ là chết thôi.”

Minh Sở giật mình, lưng cứng lại.

Nàng chỉ là nhanh mồm nhanh miệng chứ chưa thực sự suy nghĩ sâu xa. Tiêu hóa thông tin tại chỗ một lúc lâu sau trong đầu nàng tràn đầy câu nói mà Thẩm Họa ung dung từ tốn nói ra lúc nãy, chết rồi thì cũng chỉ là chết thôi.

Phụng Chiêu quận chúa để ý thấy Minh Sở vẫn đứng trong đình hóng gió, tiến lên khinh thường đánh giá nàng, hồ nghi hỏi: “Nguyên do rơi xuống nước các nàng vừa nói là thật sao?”

Minh Sở mím môi cứng đờ một lúc lâu.

Cuối cùng vẫn cắn răng gật đầu.

Phụng Chiêu vốn dĩ không muốn nói chuyện với một thứ nữ nho nhỏ, nghe vậy cụt hứng khinh thường xoay người rời đi.

Một màn này thu vào trong mắt Minh Đàn đứng cách đó không xa, nàng cụp mi nhẹ nhàng ngửi hương hoa lê rơi xuống, khóe môi hơi cong.

Không bao lâu sau, trong khu vườn cách sau bức tường có tiếng ngâm thơ truyền ra, bình thường ở kinh thành Thư Cảnh Nhiên được rất nhiều văn nhân tài tử tôn sùng, mà nay đã đỗ đạt càng được đón chào, không ít người làm thơ rồi đến nhờ hắn bình phẩm vài câu.

Khuê tú bên này thấy thế cũng ngo ngoe rục rịch, có người bạo dạn nói vọng về phía tường hoa: “Thám Hoa lang tài cao bát đẩu, hay cũng hướng dẫn cho mấy cô nương chúng ta vài chỗ được không?”

Dứt lời mọi người đã xôn xao, có người khiêm tốn, có người bối rối, người thì khen ngợi tâng bốc Thám Hoa lang, ngươi một câu ta một câu thật là khó mà chống đỡ được.

Thư nhị bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải cười đồng ý nhẹ giọng đáp: “Hướng dẫn thì không dám, các vị tiểu thư đều giỏi giang tài tình cả.”

Bạch Mẫn Mẫn vừa rồi rất hăng say sôi nổi, lúc này còn ở ngay trước tường hoa, vừa nhìn xung quanh vừa dõng dạc nói: “Nghe thấy chưa, Thư nhị công tư khen ta giỏi giang tài tình.”

“…”

Minh Đàn và Chu Tĩnh Uyển đều trưng ra vẻ mặt “Người vui là được”.

Đương nhiên, Bạch Mẫn Mẫn chỉ nói cho sướng miệng vậy thôi, nàng không biết làm thơ.

Nếu bàn về làm thơ, trong đám nữ tử Chu Tĩnh Uyển là người nổi bật, Thẩm Họa vốn say mê thơ từ cũng có thể nằm trong ba người đứng đầu.

Minh Đàn cũng biết làm thơ, nhưng trong cầm kỳ thi họa, nàng xuất sắc nhất là tài đánh đàn, khả năng đánh cờ cũng là hàng đầu trong đám khuê tú, còn thơ với họa lại không xuất sắc, chuyện viết lách chủ yếu vẫn là chữ nàng đẹp, ngâm thơ làm phú chỉ có thể xếp vào hạng bình thường.

Mọi người viết xong thì thu lại đưa một tập sang bên kia tường.

“”Sơn trà vãn rủ ảnh, tân diệp lậu cảnh xuân”, thơ hay”. Thư Cảnh Nhiên xem thơ một lúc lâu, rốt cuộc khen ngợi một câu.

Bên kia tường sôi nổi nhìn về phía Chu Tĩnh Uyển: “Uyển Uyển, là tỷ làm đúng không?”

Chu Tĩnh Uyển e lệ gật đầu. 

Sau đó Thư Cảnh Nhiên lại khen bài thơ buồn của Thẩm Họa, rồi cực kỳ kinh ngạc mà hỏi bài thơ Phụng Chiêu quận chúa làm, nhưng Phụng Chiêu quận chúa hỏi một đằng trả lời một nẻo, còn ậm ừ ngắc ngứ, trong lòng hắn hiểu rõ nên cũng không hỏi sâu nữa.

“Vạn chi chiết vũ lạc, hương tự nguyệt sao tới.” Đây là tả hoa lê.

Thư Cảnh Nhiên nhìn vào chữ nhỏ trâm hoa viết trên giấy — câu thơ này cũng chỉ bình thường bậc trung thôi, nhưng không biết vì sao trên giấy dường như hiện lên hoa lê rơi trong mưa mờ mờ ảo ảo, chóp mũi cũng quanh quẩn hương hoa lê nhàn nhạt.

Hắn giơ trang giấy lên, soi dưới ánh mặt trời nheo mắt đánh giá, sau đó để sát giấy vào mũi ngửi rồi cười: “Không biết thơ này là vị tiểu thư nào làm? Thực sự rất thú vị tao nhã.”

Minh Đàn đứng bên kia tường e thẹn lên tiếng: “Thư nhị công tử quá khen.”

Thư Cảnh Nhiên nhướng mày, cũng nhìn về phía tường hoa hắn cố tình phớt lờ nãy giờ.

Vừa nhìn hắn lại thấy hơi ngoài ý muốn: “Minh tứ tiểu thư?”

“Sao Thư nhị công tử biết ta?” Minh Đàn tò mò.

Thư nhị cứng họng, cũng không thể nói hôm Nguyên Tiêu nàng rơi xuống nước còn ta thì nghiêm túc đứng hóng hớt cách đó không xa được. Cũng may hắn nhanh trí, nhớ ra mấy năm trước lão phu nhân nhà mình mở tiệc mừng thọ, vị tứ tiểu thư này hẳn cũng tới dự cùng phu nhân Tĩnh An hầu.

Giải thích như vậy, Minh Đàn nghe xong cảm thấy rất là có duyên. Nàng cũng thoáng nhìn thấy Thư nhị công tử từ xa ở tiệc mừng thọ của Thư gia đó.

Không ngờ từ xa nhìn thấy mà Thư nhị lại nhớ rõ nàng, hiện giờ còn nhận ra được, đây không phải nhân duyên trời định thì là cái gì?

Thư nhị lại nói sang chuyện khác, hỏi mùi hoa rồi bóng hoa trên giấy này là từ đâu mà có.

Minh Đàn khiêm tốn đáp: “Chẳng qua vừa rồi thấy hoa lê lác đác rơi nên hơi tiếc, bèn trộn vào với mực nên dính một chút mùi nhẹ thôi, còn bóng hoa, dính hoa thấm nước lên giấy sau khi làm thơ xong là được.”

Thư Cảnh Nhiên nghe xong đã hiểu, xa xa chắp tay nói: “Xin tiếp thu.”

Minh Đàn cũng đáp lễ từ xa, tâm tình thật là sung sướng.

Nàng đã sớm biết ở hội thơ thì không tránh việc làm thơ được, nhưng thơ của nàng không phải xuất sắc, chỉ có thể trổ tài ở chỗ khác.

Phương pháp vừa nói cũng chỉ là nói bừa vậy thôi, tiện tay làm sao có thể lịch sự tao nhã được như vậy, hương lê nhàn nhạt, cho vào mực chỉ sợ sẽ bị mùi mực hoàn toàn che lấp, quan trọng là ở trang giấy. Ba ngày trước nàng đã chế tạo giấy ở trong phủ, tẩm đủ hương lê, vẽ chìm hoa văn trong giấy, hôm nay cố ý mang tới đây đổi.

Thật ra chủ đề làm thơ cũng chỉ có hoa cỏ cây cối, cảnh xuân tươi đẹp. Nàng cũng có thể nhờ người tài cao làm hộ mấy bài như Phụng Chiêu quận chúa, đến lúc cần thì lấy ra dùng.

Nhưng nàng cũng sớm nghĩ ra, làm như vậy nếu bị hỏi thêm vài câu mà không đáp được hoặc tự nhiên bị yêu cầu làm một bài thơ có chủ đề khác mà chưa chuẩn bị trước thì cực kỳ xấu hổ, giống như Phụng Chiêu quận chúa vậy.

Mà giờ phút này Phụng Chiêu quận chúa cực kỳ xấu hổ, còn cực kỳ giận Minh Đàn!

Thế mà Thư nhị công tử còn nói thêm với Minh Đàn mấy câu, hơn nữa mấy năm trước gặp một lần mà tới tận bây giờ vẫn nhận ra được, nàng ta tức tới độ tay nắm chặt đến trắng bệch! Chỉ vào một bụi mẫu đơn bên cạnh lạnh lùng nói: “Minh tứ tiểu thư làm thơ rất hay, nhưng hoa lê cũng không có gì mấy, không bằng làm một bài thơ mẫu đơn nhờ Thư nhị công tử bình luận xem thế nào?”

Thơ mẫu đơn?

Nàng ta thay đổi cách gây khó dễ với người khác đấy hả.

Mấy năm trước trong cung tuyển tú, có một vị tú nữ vì muốn nịnh hót Ngọc quý phi là người chủ trì tuyển chọn nên so sánh nàng với hoa vương mẫu đơn qua mấy câu thơ.

Thơ tả mẫu đơn không phải không thể làm, nhưng ở trong cung, người có thể so sánh với hoa vương mẫu đơn tuyệt đối không thể là một vị Quý phi.

Sau đó thơ kia truyền tới tai Thành Khang đế, Thành Khang đế tức giận, lập tức hạ chỉ cấm túc Ngọc quý phi để hối lỗi, ngoài ra sai ma ma lễ nghi dẫn người ném tú nữ kia ra khỏi cung, khiển trách nặng nề người đó ngay trước cửa cung — không biết làm thơ thì đừng làm, không biết nói gì cũng đừng nói.

Sau đó, phụ thân tú nữ kia đến nhận tội, trong phủ truyền ra tin tức nàng ta sốt cao không giảm nên đã bị mất giọng.

Cơn giận của đế vương hiện giờ vẫn khiến người ta giật mình, cho nên mấy năm gần đây quý nữ trong kinh không ai dám làm thơ mẫu đơn, ngay cả một câu khen ngợi so sánh đơn giản cũng không ai viết, Minh Đàn đương nhiên không muốn, cũng không dám nhận chuyện rủi ro này.

Giờ phút này Phụng Chiêu đã bị ghen tỵ làm cho choáng váng đầu óc, không muốn phải giả vờ hiền hòa gì nữa, một lòng chỉ nghĩ nàng vốn là quận chúa kim tôn ngọc quý, còn phải để ý sắc mặt của nữ tử này hay sao? Nàng muốn cho các nàng biết cái gì gọi là đắt rẻ sang hèn tôn ti khác biệt!

Vì thế mọi người trơ mắt nhìn Phụng Chiêu quận chúa tiến lên ngắt đóa hoa mẫu đơn quý báu, vừa cầm trong tay thưởng thức vừa xuất khẩu ngâm thơ.

Làm thơ xong, nàng ta đứng yên trước mặt Minh Đàn, cắm bông hoa mẫu đơn kia lên tóc nàng ngắm nghía nói: “Minh tứ tiểu thư yểu điệu động lòng người, nhưng không xứng với hoa mẫu đơn này cho lắm.” Rồi lại giật đóa mẫu đơn kia xuống, đạp dưới chân, dùng mũi chân di di.

Trong vườn nhất thời yên tĩnh không tiếng động.

Mọi người chỉ cảm thấy Phụng Chiêu quận chúa điên rồi. Nhưng lại không thể không thừa nhận, nàng nói cũng đúng, nàng là con gái của Vương gia, thơ nàng làm, hoa nàng ngắt, vương nữ tông thất có gì mà không dám? Bệ hạ chẳng nhẽ vì câu thơ này mà bắt bẻ cháu gái mình sao?

Đúng lúc này, mọi người trong phủ Bình quốc công, bao gồm vợ chồng Bình quốc công vây quanh một thái giám trong tay cầm thánh chỉ vàng chói lọi thành một đoàn người mênh mông cuồn cuộn kéo đến.

“Thánh chỉ tới, tứ tiểu thư phủ Tĩnh An hầu tiếp chỉ —”

Giọng nói the thé của thái giám vang lên từ nơi xa, mọi người chưa kịp phản ứng lại chỉ biết lục tục quỳ xuống theo bản năng.

Minh Đàn cũng mờ mịt mông lung.

Nàng tiếp chỉ, nàng tiếp chỉ gì cơ? Thánh chỉ tuyên ở phủ Bình quốc công mà? Có phải gọi nhầm người rồi không? Là tứ tiểu thư phủ Bình quốc công đúng không? Nhưng hình như phủ Bình quốc công không có tứ tiểu thư.

Nàng ngẩn ra một lúc lâu, bị Chu Tĩnh Uyển kéo kéo mới thành thật quỳ xuống.

Nội thị mở thánh chỉ, cao giọng đọc: “Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, tứ nữ phủ Tĩnh An hầu tài sắc vẹn toàn, thông tuệ đoan chính, dịu dàng quy củ, nay đã là khuê tú cập tuổi xuân… Đặc biệt tứ hôn với Định Bắc Vương Giang Tự, phong làm Định Bắc vương phi, lệnh theo quy củ chọn ngày, chuẩn bị lễ sắc phong, khâm thử!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK