• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong một khoảnh khắc, Minh Đàn thực sự rất muốn tiến lên ôm lấy hắn, nhưng đầu ngón tay nàng khẽ nhúc nhích, cuối cùng cũng kìm nén không vươn tay ra mà ngược lại lại lùi về sau.

“Hơn nửa đêm không chào hỏi gì đã vào phòng luôn, điện hạ không biết như thế sẽ dọa người khác sợ sao.” Nàng quay mặt đi không nhìn hắn, giọng nói cứng ngắc lại lãnh đạm.

“Ừm, ta sai rồi.”

Ánh mắt Giang Tự thật sâu, vẫn nhìn thẳng vào Minh Đàn.

Nhận sai nhanh gọn như vậy, Minh Đàn lại thấy hơi mất tự nhiên, im lặng một lúc lâu nàng bèn xoay người đắp chăn lên, lầu bà lầu bầu: “Ta muốn đi ngủ.”

“Được.”

Ngay sau đó, bên giường vang lên tiếng cởi áo sột sột soạt soạt.

……?

Minh Đàn xoay người trợn tròn hai mắt, lùi vào trong, còn không tự chủ mà lắp bắp nói: “Chàng, chàng làm gì đó, cởi áo gì chứ!”

Nàng lui về sau lại thuận tiện dọn chỗ cho Giang Tự, Giang Tự cực kỳ tự nhiên nằm phía ngoài giường, còn nhanh chóng nhắm mắt lại.

Minh Đàn ngơ luôn, nhìn hắn một lúc lâu mới duỗi tay đẩy đẩy hắn.

Giang Tự nhíu mày, khuỷu tay khẽ nhúc nhích.

Bị thương sao?

Theo bản năng Minh Đàn buông tay, ánh mắt di chuyển đến chỗ bị thương.

“Khi tấn công thành Tuy Ương, tay trái bị nứt xương, điều kiện ở vùng biên cương hữu hạn nên chỉ có thể xử lý qua loa miệng vết thương, vì vậy đến nay chưa lành. Nhưng hiện giờ đã không còn nghiêm trọng nữa, nàng đừng lo lắng.” Hắn nhắm mắt, giọng nói trầm thấp.

“……”

Ai hỏi hắn? Không phải, ai lo lắng?

Minh Đàn đang muốn phản bác, Giang Tự lại nói: “Thật ra lúc trước khi gặp phải phục kích, một mũi tên chỉ cách tim nửa tấc, còn nghiêm trọng hơn tay trái nhiều, nhưng cũng còn may, tóm lại đã như nàng mong muốn, còn sống trở về.”

“……”

Nói đến thế này rồi còn bảo nàng nói tiếp thế nào được nữa?

Sau một lúc lâu, nàng trầm mặc không lên tiếng, dịch vào bên trong, yên lặng ngầm đồng ý cho hắn nằm nửa giường bên kia.

Giang Tự từ đầu đến cuối đều không mở mắt, chỉ âm thầm cong khóe môi rất nhẹ trong bóng đêm.

Một đêm không mộng mị.

Ban đầu Minh Đàn làm sao cũng không thể ngủ được, cũng không biết vì sao sau khi Giang Tự nằm xuống cạnh nàng, chỉ trong chốc lát nàng đã vô thức ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại không thấy ai bên mình, giường chiếu lạnh lẽo cũng không còn hơi ấm, nếu không phải trên chăn có nếp gấp do người ngủ đè lên thì suýt nữa nàng cho rằng đêm qua chỉ là một giấc mơ quá chân thật.

Nghe thấy trong phòng vang lên tiếng động, Tố Tâm và Lục Ngạc nhanh chóng vào phòng hầu hạ Minh Đàn rửa mặt chải đầu rời giường.

Trên mặt hai người đều có ý cười sung sướng, Minh Đàn mất tự nhiên: “Các ngươi cười cái gì?”

“Không có gì ạ, tiểu thư và Vương gia làm hòa, trong lòng bọn nô tỳ cũng vui thay người.” Lục Ngạc lanh lợi nói.

Minh Đàn khựng lại, đoạt lấy thắt lưng trong tay nàng ấy: “Ai nói ta làm hòa với hắn?”

Tố Tâm và Lục Ngạc liếc nhau, tiếp tục làm việc trong tay, cũng không trả lời vấn đề này nữa.

Sau khi thay y phục cho Minh Đàn xong, Tố Tâm mới vòng qua một câu chuyện khác nói: “Vương gia luyện kiếm bên ngoài, nói là chờ bao giờ người tỉnh thì dùng bữa cùng nhau.”

“Chẳng phải bị thương sao, luyện kiếm cái gì chứ.” Minh Đàn không hề nghĩ ngợi mà thuận miệng nói tiếp một câu.

Hai người nhìn nàng trêu chọc, dường như đang nói — nhìn đi, quan tâm Vương gia như vậy còn nói chưa làm hòa.

Minh Đàn thấy ánh mắt hai nàng, rất muốn giải thích gì đó nhưng hình như càng giải thích thì càng để lộ ra ý chột dạ giấu đầu lòi đuôi, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, nàng không tranh cãi nữa mà chỉ sai bảo đưa đồ ăn sáng của nàng vào trong phòng, còn dặn dò riêng không cần chuẩn bị nhiều, hôm nay ăn cháo là được.

Nhưng không ngờ nàng đã biểu hiện ý không muốn ăn sáng cùng người nào đó rõ ràng như thế, người nào đó vẫn vào phòng ngồi xuống ngay bên cạnh nàng, hơn nữa còn tự mang theo hai cái bánh bao mà một đĩa dưa muối nhỏ.

“Có muốn ăn chút không?” Thấy Minh Đàn nhìn chằm chằm vào bánh bao dưa muối trên bàn của hắn, Giang Tự đẩy đẩy cái đĩa lên trước.

Minh Đàn lập tức quay đầu đi, câu được câu không múc cháo, khách sáo nói: “Không cần, điện hạ tự mình ăn đi.”

Giang Tự nghe vậy thì thực sự bắt đầu ăn dưa muối.

Mãi sau không thấy tiếng nào, Minh Đàn liếc nhìn trộm hắn qua khóe mắt.

Liếc xong, Minh Đàn: “…”

Tên đàn ông này sao lại như vậy? Thế cuối cùng hắn thực sự đến đây để ăn bữa sáng đấy à?

Minh Đàn tức giận đến bật cười, muỗng sứ trong tay cạo cạo đáy bát, quẹt đi quẹt lại vét sạch cháo đến tận mép bát.

Bỗng nhiên, động tác của nàng dừng lại, không nhịn được lạnh lùng nói: “Ta nhớ là điện hạ thích ăn bánh bao nhân thịt, không thích ăn bánh bao chay, thực ra cũng không cần gượng ép mình đâu.”

“Nàng còn nhớ rõ ta thích ăn bánh bao nhân thịt à.”

Minh Đàn nghẹn lời: “Chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là…”

“Rất quan trọng.”

“Đối với ta nàng rất quan trọng.”

Trong phòng bỗng chốc lại lâm vào trầm mặc, Minh Đàn buông muỗng sứ xuống, không nói không rằng đi ra ngoài. Giang Tự ăn xong sau một chút, cũng chậm rãi đi theo.

Đã nói là tới thôn trang thu tiền thì đành phải giả giả thật thật mà làm, dù sao cũng phải đến một lần.

Cả ngày này quản sự đứng đầu thôn trang tiếp khách, dẫn Minh Đàn đi khắp một vòng thôn trang, sau đó lại mang hết sổ sách mấy năm tới, giao cho Minh Đàn xem.

Giang Tự vẫn luôn lẳng lặng đi theo, sổ sách đưa tới, thỉnh thoảng cũng cầm một quyển lên, Minh Đàn không thèm để ý đến hắn, nhưng cũng không đuổi hắn đi.

Lúc hoàng hôn đi từ nhà quản sự ra, Minh Đàn vừa đi lên trước vừa dõng dạc nói với Giang Tự đi sau: “Điện hạ yên tâm, nếu điện hạ đã nói chỉ cần một ngày ta là Định Bắc vương phi thì sẽ vẫn bảo vệ phủ Tĩnh An hầu, vậy xem như vì Hầu phủ, ta vẫn sẽ làm tốt chức trách Vương phi, xem xong sổ sách của điền trang ta sẽ tự về phủ, điện hạ không cần lãng phí thời gian ở chỗ này.”

“Ta cũng không cảm thấy ở đây là lãng phí thời gian.”

“Nhưng ta cảm thấy thế!”

Rốt cuộc Minh Đàn không nhịn được nữa. Nam nhân này đi thật xa tới đây, chỉ độc mang người tới còn lại không mang theo cái gì thể hiện tấm lòng của mình thì cũng thôi, nếu còn có chuyện phải nói trước mặt nàng, rõ ràng nàng đã cho hắn rất nhiều cơ hội để mở miệng, nhưng hắn cứ như khúc gỗ di động vậy, cứ lẳng lặng đi theo, không nói gì hết.

Nhớ lúc trước Thư nhị miệng lưỡi dẻo quẹo, nói đến mức nàng tin cả rồi, sao hắn đến đây lại không nói gì nữa, thuật lại một lần cũng không được à? Hắn đứng trước mặt nàng không nói một lời là để nàng tự hiểu ngầm hết mọi chuyện từ cái khuôn mặt vốn không có mấy biểu cảm của hắn hay sao?

Chẳng qua nàng chỉ muốn nghe hắn nói nhiều hơn một chút, chính miệng giải thích từ đầu đến cuối cho nàng nghe, cho dù lúc trước cưới nàng chỉ là một âm mưu, cho dù Hoàng thượng muốn lấy lại binh quyền từ tay cha nàng, rõ ràng hắn biết mà lại thờ ơ lạnh nhạt, nhưng chỉ cần chính miệng hắn giải thích vài câu, nếu biết sai rồi thì nói thêm lời xin lỗi, dỗ dành nàng, nàng thích hắn như vậy chẳng lẽ không tha thứ cho hắn sao?

Minh thí chủ càng nghĩ càng tức: “Chàng không cần đi theo ta nữa, ta sẽ không thích chàng nữa!”

“Không thích thật à?”

“Không!”

“Vậy vì sao nàng phải gửi ngọc Ô Hằng trong thư nhà?”

“Đó là ca ca tự mình quyết định liên quan gì đến ta.” Khi Minh Đàn gửi ngọc bài đã nghĩ ra lý do lấp liếm trước rồi.

Giang Tự cũng không định lằng nhằng với nàng mãi ở chuyện này, lại hỏi: “Vậy vì sao nàng lại đi chùa Linh Miểu cầu nguyện, hy vọng ta có thể bình an tỉnh lại, thuận lợi về triều?”

“Sao chàng biết!” Minh Đàn xoay người, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.

“Ta còn biết Định Bắc vương phi thành kính hướng Phật, sau khi tin tức bổn vương tỉnh lại đánh được Việt Hà truyền vào Thượng Kinh, Định Bắc vương phi còn đích thân tới chùa Linh Miểu lễ tạ thần linh, quyên góp tượng dát vàng cho toàn bộ điện thờ thần phật trong chùa Linh Miểu.”

Minh Đàn đã kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.

Nàng hoàn toàn không biết, lời cầu nguyện miên man mỗi lần nàng tới chùa Linh Miểu cầu phúc đều rơi vào tai tiểu sa di trong thiên điện Tàng Thư Các.

Tiểu sa di này là đồ đệ của Tuệ Nguyên đại sư, sau khi hạ thành Tuy Ương, Tuệ Nguyên đại sư gửi một phong thư cho Giang Tự, Minh Đàn nói rất nhiều nhưng từng chữ đều được ghi lại rõ ràng không bỏ sót chút nào, tất cả bày ra trước mặt Giang Tự.

“Phật Tổ nhất định phải phù hộ phu quân nhà con bình an tỉnh lại, nếu được như ý nguyện, tín nữ nguyện ăn chay ba năm… Không, ăn chay ba năm thì hơi khó với con, hơn nữa phụ nữ ăn chay cũng sẽ hại tới thân thể, vậy vẫn xin tặng tượng Phật Tổ dát vàng ạ, nếu được như nguyện, tín nữ nguyện dát vàng tất cả tượng thần phật trong chùa.”

……

“Phu quân tuy đã bình an tỉnh lại, nhưng cũng không biết khi nào mới có thể hồi kinh, Vinh Châu còn có nhiều huyện trấn như vậy, tín nữ sợ sau khi đoạt lại Tuy Ương chàng và thuộc hạ lại kiêu ngạo tự mãn, khinh địch rồi gặp biến cố, xin Phật Tổ phù hộ phu quân, nhất định phải thuận lợi về triều. Tín nữ nguyện tăng thêm tiền dầu đèn, sửa chữa quý tự.”

……

Minh Đàn nghe vậy, chân đứng lảo đảo không vững.

Lúc này rồi nàng vẫn mạnh miệng không chịu thừa nhận sự quan tâm của mình: “Ta hy vọng chàng sớm tỉnh lại thuận lợi về triều là bởi vì, bởi vì lòng ta nghĩ đến biên giới Đại Hiện, ngóng trông có thể nhanh chóng thu phục mười ba châu phương bắc, nếu chàng có gì không hay thì đương nhiên, đương nhiên sẽ ảnh hưởng tới sỹ khí, chàng không cần tự mình đa tình!”

Sắc trời đã tối sầm xuống từ lúc nào, Minh Đàn vừa dứt lời, bỗng nhiên phát hiện mình đi nhầm đường, nhưng Giang Tự đi theo sát phía sau nàng, nàng cũng không dám nói nàng lạc đường trong điền trang của mình. Vì vậy nàng nghiến răng nghiến lợi khó khăn lê bước qua những khoảng ruộng cao đến nửa người, làm bộ mình quen cửa quen nẻo.

Ngược lại, Giang Tự lại tiến lên rất nhẹ nhàng, từ đầu đến cuối hắn đều theo sát phía sau Minh Đàn, thấy nàng không thừa nhận còn không quên truy vấn: “Vậy hôm nay sai nha đầu trong phủ đặt vị trí sát cửa sổ Huệ Xuân Lâu cũng là ta tự mình đa tình sao?”

……?

Minh Đàn hoàn toàn không thể đứng yên được nữa, bùn trượt dưới chân, “xoẹt” một cái lảo đảo ngã về sau.

Giang Tự nhanh tay lẹ mắt đỡ được nàng.

Minh Đàn trừng mắt lườm, dường như đang hỏi “Sao đến cái này chàng cũng biết”?

Nhưng Giang Tự không trả lời vấn đề này, chỉ ôm nàng từ phía sau, rúc vào sát tai nàng, trầm tĩnh nghiêm túc nói: “A Đàn, hồi đầu khi mới thành hôn, đúng là ta từng lừa gạt nàng, nhưng thực sự không tệ hại như nàng tưởng tượng, ta đã cưới nàng, sẽ tự bảo vệ nàng cả đời bình an.”

“Mọi chuyện trước đây đều là ta sai, sau này đương nhiên sẽ không tái phạm, ta sẽ không khiến người thân cận của nàng gặp nguy hiểm nữa, cũng sẽ không khiến nàng lại lo lắng hãi hùng, nàng có thể cho ta một cơ hội được không?”

“Chỗ nào làm không tốt, ta có thể sửa. Ta thích nàng, cũng không biết bắt đầu thích từ bao giờ, nhưng ta hy vọng nàng vĩnh viễn là Định Bắc vương phi, càng hy vọng hơn là, nàng vĩnh viễn là thê tử của Giang Khải Chi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK