Lâu rồi Thượng Kinh không có lễ thành hôn náo nhiệt như vậy, chiêng trống vang trời, cả đường rải đầy hoa, hồng trang mười dặm rực rỡ, người tới người lui trong phủ Vân Huy tướng quân không dứt, vô cùng náo nhiệt.
Mặc dù Minh Đàn ngóng trông từ lâu để đi góp vui, kết quả nàng lại không thể tham dự nghi lễ thành hôn.
Bởi vì, tuy từ đầu năm đã có tin tức về lễ cưới, nhưng Lục công chúa Nam Luật tới kinh thành vốn phải đi đường xá xa xôi, ven đường lại gặp lũ hàng năm trên sông, không đi được đường thủy. Khi vòng qua đường bộ đến kinh, thời gian thành hôn lùi hết lần này đến lần khác cuối cùng lại trùng hợp rơi vào ngày Minh Đàn sinh con.
Minh Đàn sinh không thuận lợi, buổi sáng chuyển dạ mà đau tới tận đêm cũng chưa sinh em bé ra được.
Mấy lần Giang Tự muốn vào trong phòng đỡ đẻ, nhưng Minh Đàn sống chết không cho, nói nàng hiện giờ quá xấu, không muốn để hắn nhìn thấy. Phong thái y và các bà mụ cũng túc trực bên cạnh, cẩn thận khuyên hắn không nên đi vào. Hắn khoanh tay đứng ở ngoài phòng, không khí xung quanh người hắn lạnh đến mức người khác không dám thở mạnh.
Sau đó, tiếng khóc la bên trong bỗng nhiên yếu hẳn đi, chỉ thấy người ta vây xung quanh căng thẳng gọi: “Vương phi, đừng ngủ! Tỉnh lại đi, ngài tỉnh lại đi!”
Rốt cuộc Giang Tự không chờ được nữa: “Tránh ra!”
Hắn xông vào phòng, mặt cực kỳ lạnh, không ai dám cảm.
“Vương gia……”
“Vương gia ngài không thể……”
Hắn không thèm để ý gì hết, cất bước đến bên Minh Đàn, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng: “A Đàn, tỉnh lại đi, là ta đây.”
Giọng nói như vàng trầm ngọc lạnh che giấu căng thẳng hiếm thấy.
Lông mi Minh Đàn run run, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, giọng nói như con mèo nhỏ, mỏng manh đáng thương: “Phu quân, thiếp mệt mỏi quá, thiếp muốn ngủ trong chốc lát…”
“Ngoan, đợi lát nữa rồi ngủ tiếp, ta ở bên nàng.”
Thấy nàng tỉnh lại, bà mụ, tỳ nữ và thái y bên ngoài đều cổ vũ nàng nói: “Đúng vậy Vương phi, kiên trì một chút, sắp ra rồi!”
Canh sâm nhanh chóng được đưa vào, Giang Tự nhận canh thổi nguội đút từng muỗng cho nàng, cuối cùng cho nàng ngậm một lát sâm.
Nàng dần dần khôi phục chút sức lực, cũng không biết có phải đọc tiểu thuyết nhiều quá không mà bỗng nhiên nàng nhìn về phía thái y sau bình phong, yếu ớt nói: “Nếu chỉ có thể giữ một người, thì giữ con ta đi, dù sao…”
“Giữ Vương phi.” Giang tự không cho phép cự tuyệt ngắt lời.
Thái y lau mồ hôi, cẩn thận trả lời: “Vương gia không cần lo lắng, chỉ cần Vương phi dùng thêm sức, mẫu tử đều sẽ bình an không có việc gì.” Nếu là có chuyện thì cũng không tới lượt giữ lớn hay giữ nhỏ, đều không giữ được như nhau.
Nhưng thái y là người cẩn thận nhất, nếu nói cả lớn cả nhỏ đều có thể bình an thì đương nhiên rất đáng tin.
“Nương nương, hiện giờ vị trí thai nhi đã đúng rồi, chỉ cần cố gắng một bước cuối cùng, người thả lỏng trước đã, hít thở sâu, người nhất định có thể làm được.”
Dường như Minh Đàn nghe được những lời này thì có chút hy vọng, ánh mắt nàng lại nhìn về phía Giang Tự, khóc nức nở nhỏ giọng kiên trì nói: “Vậy chàng ra ngoài trước đi được không, xấu chết mất, chàng đừng nhìn.”
“A Đàn không xấu.”
Minh Đàn vốn cũng không trông chờ hắn có thể nói ra lời âu yếm nào kiểu như “Trong lòng ta A Đàn vĩnh viễn là cô nương đẹp nhất”, nước mắt lưng tròng nhìn hắn một hồi lâu, đáy lòng rốt cuộc được an ủi, nhưng vẫn nhất định đẩy người ra ngoài.
Giang Tự bất đắc dĩ chỉ có thể theo ý nàng, đi ra ngoài.
Đợi đến khi vang lên tiếng đóng cửa “cót két”, Minh Đàn lại sai người bưng canh sâm tới uống mấy ngụm, ngay sau đó hít thở sâu, nhắm mắt lại, cắn môi, dùng toàn bộ sức lực mình có thể có.
Cả người nàng run rẩy, sắc mặt trắng bệch, trên trán có mồ hôi lăn xuống hòa với máu rỉ ra trên cánh môi bị cắn nát, môi nàng nhâm nhẩm đau nhưng đau đớn này không là gì khi so với cơn đau ở nửa người dưới.
Bỗng nhiên, trước mắt Minh Đàn trống rỗng, toàn bộ ý thức trong khoảnh khắc ấy cũng đột ngột biến mất cùng với cảm giác như trút được gánh nặng ở dưới thân.
“Sinh rồi!”
“Sinh rồi sinh rồi!”
“Vương phi sinh rồi!”
Giang Tự mới ra ngoài không bao lâu đã nghe thấy tiếng reo vang vui mừng ầm ĩ bên trong cùng với tiếng trẻ con khóc cực lớn, hắn xoay người đẩy cửa mà vào.
“Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia! Vương phi bình an sinh hạ một vị tiểu thế tử!” Bà mụ dùng chăn gấm bọc lấy đứa trẻ, vẻ mặt sung sướng tiến lên cho Giang Tự nhìn.
Nhưng Giang Tự không nhìn một chút nào, thậm chí còn duỗi tay chắn chắn, ý bảo ngươi đừng có chắn đường.
“Vương phi sao rồi?” Hắn trầm giọng hỏi.
Thái y vội đáp: “Vương phi mất sức, nhất thời ngất xỉu, Tố Tâm cô nương đã nhét sâm, hẳn sẽ tỉnh lại thôi.”
Giang Tự nhìn Minh Đàn cả người ướt sũng mồ hôi mặt cắt không còn giọt máu nằm trên giường, đang muốn tiến lên thì Tố Tâm đứng bên cạnh lại nói: “Vương gia, bọn nô tỳ phải thay quần áo cho Vương phi.”
Hắn chỉ im lặng trong giây lát rồi lùi lại nửa bước để cho bọn tỳ nữ buông màn giường thay quần áo cho Minh Đàn.
Trong lúc chờ đợi, hắn quét mắt nhìn đứa bé nhăn nheo bọc trong tã gấm, hình như vì uy thế của hắn quá lớn, tiếng trẻ con khóc nỉ non lại càng thêm vang dội.
Giang Tự nhíu mày, không mặn không nhạt nói: “Quá ồn ào, bế ra chỗ khác đi, đừng quấy rầy Vương phi nghỉ ngơi.”
Các bà mụ liếc nhau: “……”
Nửa giờ sau Minh Đàn mới tỉnh, biết nàng thích sạch sẽ, bọn tỳ nữ đổi hết toàn bộ xiêm y chăn đệm, mùi máu tươi trong phòng cũng bị hương an thần mới châm lên xua tan gần như không còn.
Người ta đều bảo sinh con nguy hiểm đến tính mạng, sau khi sinh xong, dường như mọi sức lực bị tiêu tan cũng dần dần trở lại, khi tỉnh lại Minh Đàn cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Phu quân, thiếp sinh xong rồi sao? Là con trai hay con gái? Hay là… không giữ được con rồi?” Thấy khắp nơi đều yên tĩnh, trong lòng Minh Đàn mờ mịt hốt hoảng.
“Sinh xong rồi, là con trai, sợ quấy rấy nàng nghỉ ngơi nên ta sai người bế đi chỗ khác.”
“Thiếp muốn nhìn một chút.” Nàng ngóng trông nhìn Giang Tự.
Giang Tự đáp “Ừ”, sai người bế em bé tới đây, lại còn nhắc trước: “Thái y nói, trẻ mới sinh bị ngâm trong nước ối lâu nên sẽ hơi nhăn, hơi khó nhìn.”
Minh Đàn gật đầu nhưng không để ý, chỉ chờ mong lại căng thẳng đợi em bé được bế tới.
Chờ cho tới khi bé con được người ta đưa tới, Minh Đàn nhìn chằm chằm trong chốc lát, trái tim hụt mất một nhịp.
Sau một lúc lâu, nàng chậm rãi nói giống như không thể chấp nhận được: “Thế này… chẳng phải khó coi sao?”
“Lớn lên sẽ đẹp thôi.”
Minh Đàn tâm như tro tàn nói: “Tứ công tử đại phòng của phủ Phụng xuân hầu cũng được nói như thế từ nhỏ đến lớn.” Hiện giờ cao lớn hơn rồi, nhưng mà càng lớn càng xấu, xấu đến mức không lấy được vợ.
“……”
“Con mình chắc cũng không đến nỗi này đâu.”
Minh Đàn trầm mặc: “Cũng đúng, tốt xấu gì nhà mình cũng là phủ Định Bắc vương, phủ Phụng Xuân hầu không thể so được, càng ngày càng xuống dốc.” Dường như nàng đã được an ủi một chút, im lặng hồi lâu nàng nhỏm dậy thở dài nói: “Thôi, mẹ không chê con xấu, cho thiếp bế một chút đi.”
Bà mụ ôm em bé tiến lên, trong đầu tràn đầy nghi hoặc, tiểu thế tử xấu chỗ nào? Mũi ra mũi, miệng ra miệng, xinh xắn đáng yêu, hiện giờ chỉ hơi nhăn nheo tí thôi, với kinh nghiệm của bà thì sau một thời gian nữa là sẽ dễ thương trắng trẻo mà!
“Thật là quá khó coi…” Minh Đàn nhận con, ngoài miệng thì chê bôi nhưng lại thật cẩn thận ghé sát vào hôn một cái lên khuôn mặt bé bỏng của nhóc: “Vậy gọi con là Xấu Xí nhé.”
“……?”
Bà mụ không nhịn được nhìn Giang Tự, nhưng Giang Tự mặt không đổi sắc, còn đồng ý: “Nàng muốn đặt tên con là gì thì đặt như thế.”
Tiểu thế tử quá đáng thương!
Minh Đàn cũng chỉ nói bừa thế thôi, con cháu hoàng tộc, ngày lễ ngày tết còn phải vào cung, cũng không thể giới thiệu với người trong hoàng thất, con trai nhà mình có tên cúng cơm là Xấu Xí.
Thế hệ này của Giang thị, tên chỉ có một chữ, con trai lấy tên từ bộ Miên, Lễ bộ đã chuẩn bị sẵn mấy chữ có ý nghĩa cực tốt, cả thế tử lẫn quận chúa đều có, chỉ là sau khi đưa tới thì Giang Tự chẳng thèm nhìn, tên của con hắn đều có ý tưởng rồi.
“Định? Giang Định?” Minh Đàn nhìn chữ trên giấy, không khỏi hỏi một câu.
Hắn hơi ngừng bút, lại viết thêm hai chữ trên giấy.
“Bắc Quy? Đây là tên tự à?”
Giang Tự đáp “Ừ”.
“Bé thế này đã lấy tên tự rồi?”
“Ta cũng vừa được sinh ra không lâu đã có tên tự.”
Hiện nay ở nhà huân quý con trai đều lấy tên tự khi còn rất trẻ, cũng không quá mức hiếm lạ, nhưng hắn lại dùng chính phong hào của mình để đặt tên cho con, ai cũng biết, Định Bắc Nhi Quy (Bình định phương bắc để trở về) chính là vinh quang cả đời của hắn được ghi danh trong sử sách,
Minh Đàn ngơ ngẩn nhìn một lát, bỗng nhiên dụi đầu vào trong ngực hắn, ôm chặt lấy hắn.
……
“Giang Định?” Thành Khang đế suy nghĩ một chút, gật đầu, “Tên này rất hay.” Hắn ngắm kỹ nhóc con một lúc, lại nhướng mày nói, “Thằng nhóc này giống đệ khi còn nhỏ như đúc.”
“Khi đó Hoàng thượng cũng chỉ là đứa bé, sao nhớ được rõ thế.” Giang Tự lạnh nhạt phản bác hắn.
“Bé thì làm sao, trẫm có trí nhớ tốt, trẫm còn từng bế đệ đó, tiểu tử thối!”
Lời này thì Minh Đàn cũng hơi tin, sau khi nhóc con đầy tháng, thay đổi hẳn so với khi mới sinh, khuôn mặt nhỏ mềm mại phúng phính, đôi mắt trong vắt sáng ngời, các đường nét trên khuôn mặt nảy nở vô cùng đáng yêu xinh đẹp. Hiện giờ phu quân tuấn tú như vậy, nói không chừng khi còn nhỏ cũng giống thế này.
Dường như là để chứng minh trí nhớ của mình rất tốt, Thành Khang đế lại kể chút chuyện khi còn nhỏ, thỉnh thoảng Giang Tự lại sửa lại cho đúng, khiến Thành Khang đế tức giận đến trừng mắt, thổi bay bộ râu không tồn tại của hắn.
Hai người hiếm khi nói chuyện nhà, Chương hoàng hậu cong môi, ý bảo Minh Đàn đi cùng mình ra bên ngoài đi dạo ngắm hoa.
Đợt trước Minh Đàn mang thai nên lâu rồi chưa vào cung, hôm nay cũng vì Thành Khang đế muốn nhìn con đầu của Giang Tự nên tranh thủ ngày nghỉ của triều thần triệu bọn họ vào cung.
Sau trận chiến ở Tây Bắc, trong triều cũng thư thả nhàn rỗi, thường Giang Tự bị triệu kiến mà không tới, vất vả lắm mới gọi vào cung được một lần, Thành Khang đế giữ lại ăn cả bữa trưa lẫn bữa tối, còn ép buộc Giang Tự đánh cờ với hắn, cả nhà đành phải ngủ lại trong cung.
Ban đêm, nghi vấn trong lòng Minh Đàn lại không khỏi dâng trào, nằm trên giường nàng nhỏ giọng hỏi: “Phu quân, thiếp có thể hỏi chút… vì sao Bệ hạ lại tin tưởng chàng như vậy không? Tuy Bệ hạ cũng tín nhiệm người khác, nhưng có cảm giác không giống như đối xử với chàng.”
“Nói ra thì rất dài.”
“Thế nói ngắn gọn thôi?”
Giang Tự xoa xoa đầu nàng: “Nói dài cũng được.”
Thật ra năm đó trước khi Thái Tông hoàng đế băng hà đã điều tra ra Mẫn Tông thái tử mà ông yêu thương nhất không phải bỏ mạng ngoài ý muốn, mà là vì bị Thái tử kế vị Đông Cung sau này, chính là tiên đế, làm hại.
Tiên đế không phải người tàn nhẫn độc ác, cũng vì từ xưa tới nay ông ta nhân đức có khả năng cầm quyền tạo thái bình nên Thái Tông hoàng đế mới chọn ông kế thừa nghiệp lớn.
Sau khi sự thật bị phơi bày, tiên đế quỳ trước mặt Thái Tông hoàng đế khóc lóc thảm thiết, nói thẳng ra mình bị ma xui quỷ ám, vì bị người Túc gia mê hoặc mới làm ra chuyện sai trái tày đình này. Sau khi hoàng huynh qua đời ông không thể ngủ được, hối hận vô cùng, nguyện sẽ phò trợ Hoàng thái tôn, rồi tự giam mình vào Đại Tông Chính Tư đến cuối đời để bù đắp.
Thật ra lúc ấy chuyện tiên đế kế vị đã được xác định, ông hoàn toàn có thể không nhận tội, thậm chí có thể lén lút khiến Thái Tông hoàng đế tắt thở trước mà không ai biết, nhưng cho dù quyền thế ngập trời thống lĩnh thiên hạ đã đặt trước mặt, cuối cùng ông vẫn không vượt qua ám ảnh trong lòng mình.
Khi đó Giang Tự còn nhỏ, triều đình sóng gió quỷ quyệt, cho dù để hắn lên ngôi cũng rất khó để nói hắn có thể ở ngồi vị trí kia bao lâu, vì thế Thái Tông hoàng đế viết một mật chỉ đợi khi nào tiên đế băng hà thì phải trả lại ngôi vị cho Hoàng thái tôn Giang Tự, giấu trong mô hình cơ quan mà Vân Yển đại sư đã chế tạo rất tinh vi. Đồng thời tiên đế cũng đồng ý với Thái Tông hoàng đế, nhất định sẽ tuân thủ hứa hẹn, sau khi ông chết sẽ truyền ngôi cho Hoàng thái tôn Giang Tự.
Người Túc gia trong miệng tiên đế chính là Túc thái hậu sau này, mặc dù tiên đế đã chán ghét bà ta nhưng lúc ấy quyền thế Túc gia như đỉnh núi, dưới đủ loại áp lực bức bách, tiên đế vẫn để bà ta kế vị trung cung sau khi tiên hậu qua đời.
Khi còn sống tiên đế là người hiền lành, nhưng vì một sai lầm trí mạng mà hại đại ca từ trước tới nay tín nhiệm yêu thương ông, lại ngồi trên ngôi vị hoàng đế không thuộc về mình, tuy chăm lo việc nước nhưng trong lòng tích tụ hổ thẹn dằn vặt, cầm quyền được mấy năm ngắn ngủi đã bị bệnh mà ra đi.
Trước khi tiên đế qua đời, Giang Tự đã không còn là một đứa trẻ, cũng đã điều tra rõ chân tướng, hắn vẫn luôn cho rằng tiên đế xảo trá giả nhân giả nghĩa, hắn nằm gai nếm mật giấu mình mấy năm vì muốn tự tay đâm chết kẻ thù báo thù cho phụ thân.
Nhưng không ngờ trước khi tiên đế ra đi, ngay trước mặt Giang Tự và Thành Khang đế khi đó đã là Thái tử, chính miệng nói ra toàn bộ sự thật, còn lấy mô hình có chứa mật chỉ của Thái Tông ra, và cả thánh chỉ tự tay ông viết giao cho Giang Tự.
Nội dung của mật chỉ và thánh chỉ giống nhau, đều là truyền ngôi cho Giang Tự.
Làm xong hết chuyện này, tiên đế mới an tâm tắt thở.
Có thể hình dung cảm giác này như thế nào chứ, giống như đấm vào bịch bông, ân oán đã rõ nhưng lại chẳng vui vẻ gì.
Hắn cũng không thể nào chuyển mối hận này lên người Thành Khang đế rồi tiếp tục kéo dài nó.
Hắn đã thân với Thành Khang đế từ nhỏ, còn đồng cam cộng khổ qua các loại hoạn nạn, kể cả khi mới biết sơ sơ kẻ thù giết cha hắn là tiên đế, hắn cũng không muốn trả thù con của ông. Đồng thời, từ trước đến nay hắn chỉ một lòng muốn tự tay giết chết kẻ thù, chứ không hề có ý muốn đoạt lại ngôi vị hoàng đế vốn nên thuộc về phụ thân hắn.
Nghĩ kỹ lại thì Thành Khang đế thích hợp làm vua của một nước hơn hắn nhiều, cho nên cuối cùng trước mặt Thành Khang đế hắn đốt hết hai thánh chỉ đủ để thay đổi toàn bộ triều đình Đại Hiện kia, một mình ra khỏi cung lao tới phương bắc, dường như chỉ có khi anh dũng giết địch trên chiến trường, hắn mới cảm nhận được ý nghĩa tồn tại của bản thân.
Nghe Giang Tự nói xong chuyện cũ từ thời Thái Tông thì đã gần đến canh năm.
Minh Đàn cũng không biết là trong chốc lát không kịp tiêu hóa câu chuyện hay là sao, mãi cũng không lên tiếng.
Nhưng cuối cùng nàng cũng hiểu, vì sao có rất nhiều thời điểm thái độ của Giang Tự đã hơi mạo phạm mà Thành Khang đế vẫn bao dung vô điều kiện và tín nhiệm hắn như thế.
Sự tin tưởng ấy không chỉ vì tình cảm lớn lên bên nhau từ nhỏ đến lớn, tình nghĩa cùng nhau vượt qua nguy nan, mà còn có áy náy và việc hắn chắp tay nhường lại ngôi vị hoàng đế.
Một người dứt khoát từ bỏ cơ hội danh chính ngôn thuận kế thừa đại thống, sao lại phải mất trăm phương ngàn kế để mưu quyền soán vị?
Ngày tháng nhàn nhã trôi qua, bỗng chốc lại đến tiết thanh minh của một năm. Minh Đàn, Bạch Mẫn Mẫn, Chu Tĩnh Uyển, cùng Lục công chúa và Thẩm Họa hẹn nhau đưa phu quân đi du ngoạn ngắm hoa ở vùng ngoại ô.
Giang Tự hiếm khi nể mặt, đồng ý việc này.
Bọn họ lại đi tới một nơi quen thuộc mà xa lạ, chính là vị trí cũ của chùa Hàn Yên đã bị san bằng sau lửa lớn năm đó. Hiện giờ nơi đây đã trở thành một thư viện, chim rừng hót líu lo, tiếng đọc sách dõng dạc lanh lảnh.
Minh Đàn và Giang Tự bị phân đi lấy nước bên dòng suối. Lúc hai người đi cùng nhau tới suối, thỉnh thoảng Minh Đàn nhìn về phía thư viện, lại vui vẻ nói với Giang Tự: “Đúng rồi phu quân, ca ca gửi thư nói xuân năm nay Đồng Cảng cũng mở một thư viện, thu nhận hơn năm mươi người vào học đó.”
“Đây là chuyện tốt.”
“Nghe ca ca nói, hiện giờ Đồng Cảng khá là phồn thịnh sung túc, ôi, thiếp cũng muốn đi xem.”
“Muốn đi thì đi, dạo gần đây không có việc gì, ta đi với nàng.”
Nghe vậy, khuôn mặt vừa mới mong đợi của Minh Đàn lại ngần ngừ, ậm ừ mấy tiếng không đáp lời.
“Sao vậy?”
“Sắp tới chỉ sợ không đi được đâu.” Minh Đàn ngẩng đầu nhìn hắn, ra vẻ khó xử nói.
“Vì sao?”
Minh Đàn nghĩ nghĩ, ý bảo hắn cúi người, rồi sau đó nhón chân ghé sát vào tai hắn nhỏ giọng nói: “Hình như thiếp lại có tin vui rồi!”
Giang Tự khựng lại, yết hầu lăn lên lộn xuống, giọng nói nghèn nghẹn: “Thật không?”
“A Thuần bắt mạch cho thiếp, không sai được.”
Hắn quên mất, vị Lục công chúa Nam Luật kia còn biết chút y thuật.
“A Thuần còn nói, rất có khả năng lần này là con gái đó, nếu là bé gái thì tốt quá, Định ca nhi giống chàng như vậy, con gái nhỏ tất nhiên sẽ giống thiếp.” Minh Đàn sờ sờ bụng nhỏ hiện giờ vẫn còn phẳng lỳ, đã hơi chờ mong, “Chàng bảo nếu là bé gái thì đặt tên gì cho hay?”
Giang Tự duỗi tay, cũng sờ bụng nhỏ của nàng, giọng nói bỗng nhiên vô cùng dịu dàng: “Gọi là Khấu Khấu đi, khi mới gặp nàng, đúng là ở đây, khi đó nàng mới vào tuổi đậu khấu, vẫn là cô gái nhỏ.”
Lúc đó hắn cũng không biết, cô gái nhỏ kiêu ngạo yếu ớt lại bắt bẻ kia sau này sẽ trở thành thê tử của hắn. Cuộc đời hắn, từng sống vì báo thù, cũng từng sống vì Đại Hiện, nhưng sau khi gặp Minh Đàn, cả đời này của hắn hình như lại có thêm rất nhiều ký ức ấm áp.
“Được, vậy đặt tên là Khấu Khấu!” Minh Đàn nghĩ nghĩ rồi đồng ý luôn.
Thấy xung quanh không có ai, nàng lại ôm cổ Giang Tự, nhón chân đặt trên môi hắn một nụ hôn.
Cách đó không xa dường như có thể nghe được tiếng cười đùa của Bạch Mẫn Mẫn đuổi bắt với Lục công chúa, dường như trong âm thanh hỗn loạn ấy còn có tiếng Chu Tĩnh Uyển và Thẩm Họa cười nhẹ khuyên nhủ, suối nước trong vắt róc rách, cánh hoa hạnh bị thổi rơi, xuôi dòng nước chảy, cảnh xuân rực rỡ.
Minh Đàn nghiêng đầu, duỗi tay che ánh nắng mặt trời hơi chói mắt, nhìn người đàn ông có đi lấy nước cũng muốn giữ phong thái của Vương gia kia, không khỏi cong khóe môi.
Ngày ấy sau khi ra khỏi phủ Vân Huy tướng quân, biết mình có khả năng lại có thai, nàng lặng lẽ đi tới chùa Linh Miểu.
Quý nữ Thượng Kinh đều thích tới chùa Đại Tướng Quốc bái Phật, nhưng không ngờ trong thành Thượng Kinh, chùa Linh Miểu không người hỏi thăm mới là linh nghiệm nhất.
Ở đây nàng đã cầu được lang quân như ý, cầu được phu quân bình an trở về. Ngày hôm ấy nàng lại cho mình một ước nguyện, nhưng ước nguyện ấy quá dài lâu, có lẽ, chờ đến sau khi nàng trăm năm mới có thể đi lễ tạ thần.
~ HOÀN THÀNH PHẦN CHÍNH TRUYỆN ~
Vậy là chỉ còn 3 chương ngoại truyện nữa thôi là sẽ tạm biệt A Đàn và Giang Tự rồi!!!