• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Vân Y đáp lời cũng là lúc Địch Niệm Từ tự mình uống cạn ly rượu. Minh Đàn trơ mắt nhìn, đột nhiên cũng không biết nên nói gì.

Cho nên trong bữa tiệc thỉnh thoảng nàng lại nhìn liếc sang chỗ Địch Niệm Từ một cái. Nhưng nhìn một lúc lâu vẫn thấy Địch Niệm Từ không có gì khác thường.

Có lẽ là nàng đa nghi, Minh Đàn nghĩ thầm.

Yến tiệc này không phát sinh sự tình gì khác, tiệc suối rượu kết thúc, Chương Hàm Diệu lại trưng ra gương mặt tươi cười, tiếp đón mọi người đi ra sân mã cầu xem thi đấu.

Không thích nơi náo nhiệt như vậy cũng không sao, trong khu vườn phía đông cũng có đầy đủ trà ngon cảnh đẹp, bất kể là viết thơ vẽ tranh, hay đánh đàn thưởng cảnh, đều tùy ý mọi người.

Minh Đàn không giỏi uống rượu, uống hết hai ly rượu lê đã cảm thấy hơi nóng mặt, trong sân mã cầu khí thế ngất trời, nàng ngồi ở ngoài sân trong chốc lát, đầu óc càng choáng váng, đành phải đứng dậy đi cùng Bạch Mẫn Mẫn ra vườn phía đông cho yên tĩnh.

“Hôm qua tỷ đi thăm Tĩnh Uyển, tỷ ấy vẫn ổn chứ?” Trên đường, Minh Đàn hỏi.

Bạch Mẫn Mẫn gật đầu: “Tỷ thấy tinh thần cũng không tệ lắm, đại phu nói uống tiếp hai thang thuốc nữa là ổn, trời tháng tư lúc nóng lúc lạnh, rất dễ bị phong hàn, tỷ ấy còn dặn dò bảo chúng ta phải uống nhiều canh gừng một chút.”

“Vậy là tốt rồi.”

Mấy ngày nay Chu Tĩnh Uyển không khỏe, nhưng hiện giờ Minh Đàn đã là Định Bắc vương phi, không thể cứ tùy tiện ra ngoài như trước nữa, chỉ có thể sai người đưa vài thứ đến Chu phủ.

Tuy hạ nhân được sai đi lúc về cũng toàn báo lại tình hình đã tốt hơn, nhưng rốt cuộc cũng không yên tâm bằng lời nói của Bạch Mẫn Mẫn.

Bạch Mẫn Mẫn nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, Lục điện soái kia nghe nói Tĩnh Uyển bị bệnh thì cũng tặng không ít đồ cho Chu phủ, hắn còn viết thư cho Tĩnh Uyển.”

Minh Đàn tò mò: “Thư gì?”

Bạch Mẫn Mẫn nhíu mày hồi tưởng: “Cụ thể nội dung như thế nào tỷ cũng không nhớ rõ, chữ viết tay của hắn đến là xấu, đại ý là, ngày ấy bên ao phóng sinh chỉ là hiểu lầm thôi, hắn cũng không có ý lấy chuyện sính lễ ra để hạ nhục Tĩnh Uyển, còn bảo Tĩnh Uyển tĩnh dưỡng cho tốt.”

“Thế Tĩnh Uyển nói thế nào?”

“Ngoài miệng Tĩnh Uyển nói lén gửi thư là không biết lễ nghĩa, nhưng tỷ thấy… tỷ ấy cũng không tức giận như lúc trước nữa, còn có tâm trạng xem người ta tặng lễ gì, hơn nữa tỷ nghe tỳ nữ của Tĩnh Uyển nói, chuyện chọn rể hình như Chu đại nhân rất có ý hướng tới Lục điện soái.”

Vào tận đến trong vườn, Minh Đàn còn muốn hỏi thêm chi tiết, bỗng nhiên có vài vị quý nữ yểu điệu tiến đến, nhún mình hành lễ nói: “Thỉnh an Vương phi.”

Minh Đàn cũng có quen biết mấy vị quý nữ này trước khi gả chồng, giờ phút này gặp lại, nàng và Bạch Mẫn Mẫn im lặng nhìn nhau, cũng chỉ đành tạm thời ngừng câu chuyện, làm như không có việc gì mà đi dạo ngắm cảnh nói đùa với mấy nàng kia.

Các nàng trò chuyện, không biết là ai lại nhắc tới đám khách nam, có người cười nói: “Hôm nay Giang Dương hầu cũng tới, không biết có phải muốn gặp vợ chưa cưới của hắn không.”

“Giang Dương hầu?” Bạch Mẫn Mẫn tò mò.

“Tỷ không biết à?”

Bạch Mẫn Mẫn lắc đầu, hiếm khi có chuyện đồn đại gì mà nàng không biết. Nhưng Minh Đàn vẫn nhớ hôm trước vào lễ Tắm Phật, lúc dùng cơm có ai đó nhắc tới, nhưng lúc ấy nàng đang nghĩ tới Chu Tĩnh Uyển nên cũng không để ý lắm.

Người vừa nói lại tiếp tục: “Giang Dương hầu vẫn luôn ở đất Thục, giờ mới vào kinh báo cáo công tác, người chưa từng nghe tên cũng bình thường, nói đến lai lịch của phủ Giang Dương hầu chắc mọi người sẽ có ấn tượng.”

“Lai lịch gì cơ?”

“Phủ Giang Dương hầu này bắt đầu từ nhũ mẫu của tiên đế, người ấy có công hộ giá, tiên đế vẫn luôn quan tâm tới gia đình bà, còn phong hầu tước cho con trai bà ấy, cũng chính là lão Giang Dương hầu.”

“Lão Giang Dương hầu rất có tài cán lại cực kỳ trung thành với tiên đế, khi tin tiên đế băng hà truyền đến đất Thục, ông bèn dâng sớ từ quan, tự xin đi trông lăng cho tiên đế, nhưng vì quá mức đau buồn nên bệnh cũ tái phát, trên đường đi tới hoàng lăng thì ra đi cùng tiên đế luôn.”

“Thánh thượng cảm nhớ tình nghĩa chân thành của lão Giang Dương hầu dành cho tiên đế, đặc biệt cho phép phủ Giang Dương hầu được giữ nguyên tước vị mà kế thừa, từ đó phủ Giang Dương hầu cũng được nhiều thánh ân, ngày thường trong cung ban thưởng gì cũng không quên cho phủ Giang Dương hầu ở đất Thục xa xôi một phần.”

Nói ra hết mọi chuyện… Bạch Mẫn Mẫn đúng là cũng có chút ấn tượng, nàng gật đầu lại hỏi tiếp: “Thế chuyện vợ chưa cưới là thế nào, đã kế thừa tước vị rồi còn chưa thành hôn sao?”

“Thế tử còn có rồi, tất nhiên là đã từng thành hôn.”

Đã hiểu, cưới vợ kế.

“Thế Giang Dương hầu đó… coi trọng tiểu thư nhà nào, chúng ta có quen không?”

Nói mãi rồi cuối cùng cũng đến điểm quan trọng, vị quý nữ kia nhấp môi cười nói: “Tất nhiên là quen rồi, chẳng phải là vị quận chúa tôn quý nhất của phủ Nghi vương sao.”

Phụng Chiêu…?

Bạch Mẫn Mẫn và Minh Đàn liếc nhau, không khỏi kinh ngạc.

Dù sao Phụng Chiêu cũng là quận chúa, làm gì đến nỗi phải gả cho kẻ có địa vị thấp hơn như Hầu gia đã lập thế tử kia làm vợ kế?

“Tài sản của phủ Giang Dương hầu phong phú, ở nơi có tiếng giàu có sung túc như đất Thục, Giang Dương hầu cũng coi như là người có phúc, mới vào kinh được mấy ngày đã thu vào hai người hầu xinh đẹp, ngày hôm trước hoa khôi của Bảo Châu Lâu ra mắt, vị Hầu gia này còn vung tiền như rác để đạt được hạng nhất. Nghe nói bên trong Hầu phủ càng không đếm được, có mười mấy di nương, người không có danh phận càng vô số kể.”

Không những phải làm vợ kế mà còn gặp phải kẻ hoang dâm như vậy.

Tuy Minh Đàn kết thù với Phụng Chiêu nhưng nghe thấy hôn sự ấy nàng cũng không thấy vui sướng khi người gặp họa.

Nói đến đây, trùng hợp có tỳ nữ phủ Xương quốc công đi vào, quy củ hành lễ với mọi người rồi xoay người bẩm báo Mẫn Mẫn: “Tiểu thư, phu nhân tìm người, bảo người qua bên kia một chuyến.”

Dịp như hôm nay phu nhân quý nữ hào môn trong kinh đều tới, đúng là thời điểm tốt để xem mặt, không cần nghĩ cũng biết mợ gọi Bạch Mẫn Mẫn qua là muốn làm gì.

Tất nhiên Minh Đàn sẽ không quấy rầy sắp xếp của mợ, nhưng nàng chưa hết cảm giác say rượu, cũng không muốn nói chuyện tiếp với mấy khuê tú này nữa, bèn đứng lên rời đi cùng lúc với Bạch Mẫn Mẫn. Đến lúc ra khỏi vườn, nàng chia tay Bạch Mẫn Mẫn đi tới bên hồ ngắm sen hóng gió.

Phu nhân Bình quốc công rất yêu hoa sen, mỗi khi đến giữa hè, trong phủ có bạt ngàn hoa sen.

Hiện giờ vẫn còn sớm, hoa sen vẫn chưa nở hết, nhưng gió thổi tới từ mặt hồ đã thoang thoảng hương sen, sảng khoái dễ chịu hợp lòng người.

Từ khi bị rơi xuống nước vào tết Nguyên Tiêu năm ngoái, bình thường đi dự tiệc bên ngoài Minh Đàn sẽ rất ít khi đến gần hồ nước, nhưng hôm nay có Vân Y, nàng muốn hái đài sen cũng không khó.

Nàng phe phẩy quạt tròn, Lục Ngạc và Vân Y đứng sau trêu đùa qua lại, chủ tớ ba người ngắm cảnh ven hồ, cảm giác say cũng tiêu tan đi rất nhanh.

Nhưng đi đến chỗ ngoặt ven hồ, từ xa đã thấy có vài vị tiểu thư đứng trên cầu vòm đằng trước, Minh Đàn dừng lại, không muốn đi lên nói chuyện xã giao với người khác.

“Chúng ta quay lại thôi ——”

Minh Đàn mới vừa mở miệng, vài vị khuê tú đằng trước bỗng nhiên la hoảng lên: “Aaaaa——! Người đâu, mau tới đây! Có người rơi xuống nước!!”

Trên cầu vòm có người sợ tới mức lui về phía sau, có người đi lên phía trước nhìn xung quanh, váy gấm châu ngọc lẫn lộn, trong nháy mắt đã loạn hết cả lên.

Rơi xuống nước?

Người rơi xuống nước đứng phía mặt bên kia của cầu vòm, Minh Đàn đứng ở mặt bên này nên cũng không nhìn thấy rõ, bèn tiến lên phía trước lại gần một chút.

Mới nãy đứng xa nên chưa phát hiện ra, giờ đến gần, Minh Đàn không khỏi nghi hoặc: lan can đá của cầu vòm này tuy không tính là cao, nhưng cũng gần đến eo, làm sao mà rơi xuống nước được? Nếu có người đẩy, như này mà cũng đẩy xuống được à? Hơn nữa có nhiều người đứng trên cầu như vậy, làm sao có thể để kẻ đó đẩy người được?

“Ui, tiểu thư, kia không phải Thư nhị công tử sao?” Lục Ngạc tinh mắt, bỗng nhiên chỉ vào một chiếc thuyền nhẹ đang lướt trên hồ từ một mặt khác của cầu vòm.

Từ vị trí Minh Đàn đứng, tầm mắt nàng bị khuất, nàng dịch vài bước, nhìn xung quanh phía kia của cầu vòm.

“…”

Đúng rồi.

Đi cùng thuyền còn có vài vị công tử, cũng không dẫn theo người hầu.

Sao nhìn có chút giống… mưu kế rơi xuống nước để ăn vạ thành hôn trong truyền thuyết thế nhỉ?

Nàng lại cố gắng phân biệt những vị tiểu thư đang đứng trên cầu lúc đó, gương mặt đều không quen lắm, xem cách trang điểm, dòng dõi chắc cũng đều không cao.

Càng giống.

Mà giờ phút này Thư nhị đứng ở trên thuyền cũng vô cùng tiến thoái lưỡng nan.

Phủ Bình quốc công chuẩn bị thuyền nhẹ rất nhỏ, mấy người bọn họ du hồ làm thơ cũng không mang theo người hầu, khi đi đến giữa hồ thấy có vài vị khuê tú đứng giữa cầu vòm, mấy người đã vội vàng không ngừng khua chèo rời đi, nào ngờ tốc độ chèo không nhanh bằng tốc độ rơi xuống nước, “Ùm” một tiếng, thế là xong!

“Này, ta không biết bơi, thật sự là thương mà không giúp gì được.”

“Ta đã đính hôn với tiểu thư Thường gia, ta không cứu tiểu thư này được.”

“Khụ, khụ, khụ! Mỗ phong hàn chưa lành, khụ khụ khụ……”

Mấy người đều đồng loạt về phía Thư Cảnh Nhiên.

Thư Cảnh Nhiên: “…”

Tuy hắn biết võ nhưng không có khả năng giống như Giang Khải Chi, không cần tiếp xúc chút nào cũng cứu được người ta lên.

Nhưng nếu không cứu, không nói sau này danh tiếng của mấy người sẽ như thế nào, chỉ cần có một phần vạn khả năng nàng kia thực sự vô tình rơi xuống nước, hắn cũng không thể không cứu.

Minh Đàn nhìn Thư nhị đi tới đầu thuyền, cảm thấy không ổn.

Đùa chứ! Thư nhị chính là bạn tốt của phu quân nàng, cũng là người lúc trước nàng tính toán lựa chọn kỹ càng để gả chồng, tính thế rồi cũng không túm được làm vị hôn phu của nàng! Đương nhiên, không túm được cũng không phải do năng lực của nàng… Tóm lại, nàng sao có thể trơ mắt nhìn công tử như ngọc lại dễ dàng bị thua trở tay không kịp bởi cái loại mưu hèn kế bẩn vớ vẩn này được!

Nàng nhanh chóng quyết định, vội nói: “Vân Y, ngươi đi cứu vị tiểu thư kia lên, tránh xa thuyền của mấy vị công tử một chút.”

“Vâng.”

Minh Đàn bảo Vân Y đi cứu người, bản thân nàng cũng cẩn thận giữ gìn rời xa bờ hồ đứng ở dưới bóng cây.

Nhưng trong lúc nàng và Lục Ngạc tỏ vẻ kinh ngạc trầm trồ khi nhìn thấy xa xa Vân Y điểm nhẹ mũi chân đạp trên mặt nước mà đi, đột nhiên không kịp phòng bị, hai người bị người ta đập gậy vào sau cổ!

Đầu tiên Minh Đàn cảm giác gáy mình tê rần, đợi đến khi đau đớn ập đến, hai mắt đã tối sầm, bất tỉnh nhân sự.

Khi Minh Đàn tỉnh lại, sau gáy vẫn đau vô cùng, theo bản năng nàng muốn xoa xoa một chút, nhưng vừa động đậy đã phát hiện tay mình bị người khác trói sau lưng, chân cũng bị trói, miệng còn bị quấn khăn bịt lại.

Tình huống gì thế này?!

Nàng ngồi dậy, giãy giụa một lúc lâu cũng không làm gì được, nhìn xung quanh thấy như đang ở trên giường, trong lòng nàng nghi hoặc kinh sợ, bỗng phát hiện phía sau có giọng nữ ú ớ. Đợi đến khi nàng dùng cả tay cả chân để lật người lại, mắt nàng đã trợn trừng!

Địch Niệm Từ?

Thế mà nàng ta cũng bị người ta trói lại ném ở trên giường!

Hơn nữa giữa trán Địch Niệm Từ đổ mồ hôi đầm đìa, trên mặt phiếm hồng khác thường, Minh Đàn nghĩ ngay tới ly rượu bị Vân Y đổi lúc trước ở tiệc suối rượu kia.

Phụng Chiêu, là Phụng Chiêu…

Thế mà nàng bị kẻ ngu xuẩn đó tính kế!

Trong lòng Minh Đàn thật sự hoảng loạn, nhưng nàng cũng biết, càng là thời điểm như thế này càng không thể hoảng, nàng ép buộc bản thân mình bình tĩnh lại, không ngừng nghĩ kế thoát thân.

Rất nhanh nàng đã phát hiện tuy Địch Niệm Từ trúng chiêu, nhưng thần trí còn tỉnh táo. Nàng vội nháy mắt với Địch Niệm Từ, ý bảo nàng ta quay người ra đây, đồng thời bản thân nàng cũng xoay người, cố gắng dùng ngón tay có thể cử động được, sờ soạng tháo sợi dây thừng đang buộc tay Địch Niệm Từ.

Dây thừng kia buộc rất chặt, nàng rất vất vả mới tìm được chỗ có thể tháo được, chợt bên ngoài vang lên tiếng cửa đóng mở rất nhỏ, ngay sau đó lại vang lên một giọng đàn ông có ý xấu: “Quận chúa à? Bản hầu tới đây.”

Không xong rồi, trong nháy mắt lòng Minh Đàn như chìm vào vực thẳm.

Nàng nhắm mắt lại, không ngừng nói với bản thân nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh lại.

Trong tiếng bước chân đi lại ở gian ngoài, thái dương nàng đổ mồ hôi.

Vì sao vẫn không cởi trói được?!

Trên người Địch Niệm Từ không còn sức lực gì, nhưng hiển nhiên cũng nôn nóng không chịu được, cọ cọ bảo nàng nhanh lên.

Mồ hôi chảy dọc theo thái dương dừng trên lông mày, lại dọc theo mí mắt chậm rãi chảy vào trong mắt cay xè, nàng nghe thấy tiếng bước chân kia dường như đã đến phòng trong, đi đến sau rèm châu nên cũng bị kích thích, nàng từng chút, từng chút cởi dây thừng…

Bỗng nhiên, nàng trợn mắt ——

Cởi được rồi!

Tay Địch Niệm Từ được thả lỏng, ngay lập tức kéo khăn trong miệng xuống, lại run run tháo dây thừng trên chân. Nàng ta học võ, thể lực mạnh hơn một chút so với con gái bình thường, bị trúng thuốc lâu như vậy mà tinh thần vẫn tỉnh táo.

Minh Đàn vội vàng ý bảo nàng giúp cởi trói cho mình.

Địch Niệm Từ theo bản năng đúng là cũng muốn kéo khăn bịt miệng Minh Đàn xuống, nhưng tiếng động bên ngoài càng lúc càng rõ ràng, nàng ta cũng không phải đồ ngốc, rất nhanh đã đoán ra người nọ là Giang Dương hầu.

Không biết nghĩ đến cái gì, nàng ta cười lạnh, bỗng nhiên thay đổi ý định, tay đang dừng trước mặt Minh Đàn lại rụt về, tự mình thất tha thất thểu xuống giường, còn không quên đẩy Minh Đàn vào trong giường, trước khi gã đàn ông kia đi vào phòng trong, trốn đến mặt sau của bình phong.

Minh Đàn ngơ luôn.

Nàng cứu Địch Niệm Từ, sao Địch Niệm Từ có thể đối xử với nàng như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK