Mạc Tư Quân lùi lại một bước, nhìn cô, trong ánh mắt tràn ngập sự châm chọc và cười cợt, nhưng điều khiến Đường Hoài An khó chịu hơn ở phía sau.
“Đường Hoài An, cô khá to gan, một người phụ nữ dây dưa không rõ ràng với nhiều đàn ông, cô có tư cách gì nói với tôi muốn sinh một đứa con với tôi? Tôi cho dù nhờ nhiều mang thai hộ, cũng tuyệt đối sẽ không đặt hy vọng vào chỗ cô, bởi vì cô không xứng...”
Cô không xứng, cô không xứng...
Ba từ này giống như ma chú văng vẳng bên tai Đường Hoài An, trong nháy mắt, cô cảm thấy mình giống như một trò đùa.
Đường Hoài An siết chặt nắm đấm, cảm giác móng tay sắp đâm vào lòng bàn tay, cô ngẩng đầu nhìn Mạc Tư Quân, trong nụ cười mang theo chút thê lương: “Phải, tôi sớm nên dự liệu được anh sẽ có thái độ gì, là tôi đánh giá cao vị trí của mình ở trong tim anh, tôi vốn cho rằng cho dù anh có chán ghét tôi đi nữa, cho dù là vì có được cổ phần của Mạc Thị cũng sẽ nguyện ý sinh một đứa con với tôi, nhưng không ngờ...”
Không đợi Đường Hoài An nói xong, Mạc Tư Quân cười lạnh ngắt ngang cô: “Cô bây giờ mới tỉnh ngộ, vẫn không tính là quá muộn.”
Trái tim của Đường Hoài An giống như bị đôi tay dùng sức kéo khỏi lồng ngực ném vào trong đống thủy tinh vỡ, đau tới mức muốn nghẹt thở, nhưng không có ai để tâm, không có ai.
“Mạc Tư Quân, tôi bảo đảm, anh sẽ hối hận.”
Gần như gằn từng chữ, Đường Hoài An nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy từ này, Mạc Tư Quân nhìn vào mắt của cô, không biết có phải là nhìn nhầm không, anh vậy mà từ trong đó nhìn ra một sự đau thương và quyết tuyệt.
Trong tim lại bị thứ gì dùng sức bóp, nhưng anh cảm thấy là ảo giác, trái tim của người phụ nữ này tàn độc giống như rắn rết, cô có tư cách gì có được tình yêu và tha thứ của anh chứ?
VietWriter.vn
“Muốn khiến tôi hối hận? Tôi mỏi mắt chờ xem.”
Đường Hoài An không biết mình quay về phòng làm việc như nào, chỉ biết vừa rồi khi đi qua khu văn phòng chung bên ngoài, hình như có rất nhiều người đều chú ý tới cô, Đường Hoài An biết thật ra là cô quá nhạy cảm quá thôi, bọn họ rõ ràng cái gì cũng không biết, nhưng cô vẫn cảm thấy cảnh nhục nhã mà vừa rồi cô phải chịu ở trong phòng làm việc của Mac Tư Quân giống bị mọi người nhìn thấy.
Khoảng thời gian tiếp theo, Đường Hoài An rất đần độn lờ đờ, bởi vì cô không biết phải làm sao, Mạc Tư Quân căn bản không kế hoạch định có con với cô, nhưng nếu như anh biết cô đã mang thai, liệu có sinh lòng trắc ẩn, đồng ý để cô sinh đứa trẻ này ra không?
Đường Hoài An ngồi trên băng ghế dài ở hành lang bệnh viện suy nghĩ như vậy.
Nhìn trước mắt người qua người lại, đều là phụ nữ đến khám thai, bên cạnh mỗi người bọn họ gần như đều có chồng hoặc bạn của mình đi cùng, chỉ có Đường Hoài An, một thân một mình. Cô hôm nay mặc một chiếc sơ mi màu hồng nhạt kèm một chiếc váy dài màu trắng chạm mắt cá chân, không có trang điểm, mái tóc cũng chỉ buộc đuôi ngựa ở đằng sau.
Đường Hoài An vốn rất thanh xao, bây giờ cả người nhìn trông rất mộc mạc thuần thuyết, nhưng lại có chút yếu ớt.
Cô nhìn những người chồng cẩn thận đỡ vợ của mình, trên mặt đều mang vẻ vô cùng hạnh phúc, trái tim của Đường Hoài An khó mà kìm được một chút chua xót.
Dòng suy nghĩ quay lại vấn đề vừa rồi cô nghĩ, cô lập tức phủ định suy nghĩ trong lòng vừa rồi, cô không dám để Mạc Tư Quân biết, những câu nói tàn nhẫn mà anh nói ngày hôm đó bây giờ vẫn in rõ trong đầu cô, một người đàn ông có thủ đoạn lôi đình như vậy, Đường Hoài An thậm chí cảm thấy anh nếu như biết, hoàn toàn có khả năng sẽ bắt cô bỏ đứa trẻ trong bụng.
Nghĩ đến việc một sinh linh bé bỏng như vậy sắp bị dụng cụ lạnh lẽo chạm vào, rồi vỡ ra, sau đó thoát ra khỏi cơ thể của cô, Đường Hoài An sợ đến mức tay chân đều co quắp lại, khi phản ứng lại cô mới phát hiện trán của mình toát nhiều mồ hôi, khớp ngón tay nắm chặt chiếc quai túi xách bắt đầu trắng bệch.
“Số 23!”
Đường Hoài An nghe thấy số của mình được gọi, trong lòng căng thẳng một trận, chậm rì rì đi vào phòng kiểm tra.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Đường Hoài An, bác sĩ hỏi: “Cô là lần đầu mang thai sao?”
Đường Hoài An gật đầu, kỳ lạ bác sĩ sao lại biết.
Vị bác sĩ nữ đó mỉm cười an ủi: “Không cần căng thẳng, chỉ là làm một kiểm tra xem thử tình hình của phôi thai thôi---”
Cô ta đột nhiên nhìn ra đằng sau, nghi hoặc nói: “Cô đi một mình sao? Người nhà đâu?”
Bởi vì thái độ ôn hòa này của nữ bác sĩ, tâm trạng căng thẳng Đường Hoài An có hơi dịu lại, thật ra tuổi tác của nữ bác sĩ ày nhìn trạc tuổi cô, cùng lắm hơn cô một hai tuổi, nhưng những lời này sau khi nói ra từ trong miệng cô ta lại lộ vẻ rất dày dạn kinh nghiệm và khiến người ta tin phục.
Khóe miệng của cô ta nhếch lên nở nụ cười miễn cưỡng: “Chồng của tôi quá bận, không có thời gian đi cùng tôi.”
Trong lòng rất đau xót, Mạc Tư Quân đâu phải là công việc quá bận, anh là tim quá bận, bận đến mức trước giờ sẽ không tốn một chút tâm tư lên người cô.
Nữ bác sĩ khẽ thở dài, nói: “Tôi từng làm kiểm tra cho nhiều thai phụ như vậy, cô vẫn là người đầu tiên tôi gặp không có ai đi cùng, ài, những người đàn ông bây giờ ấy, có sự nghiệp thì quên gia đình, về nhà vẫn là nên nói nhiều hơn với chồng của cô, tiền có kiếm nhiều nữa thì cũng phải quan tâm gia đình, đây là đứa con đầu tiên của hai người thì đã không được coi trọng rồi?”
Nữ bác sĩ vừa điền tư liệu vừa càm ràm, nói thật, thật ra sẽ cho người ta một loại cảm giá rất lôi thôi, nhưng không biết tại sao, Đường Hoài An lại rất thích nghe, bởi vì cô nghĩ, ngoài bác sĩ ra, bên cạnh cô vậy mà không có ai có thể nói những điều này với cô.
Nếu như... nếu như mẹ còn sống, những lời này chắc mẹ sẽ nói với cô, cho dù Mạc Tư Quân không cùng cô đi khám thai, mẹ cũng sẽ đi cùng cô. Nghĩ đến đây, mũi của Đường Hoài An có hơi cay.
Quá trình làm kiểm tra vừa dài vừa ngắn, trong lòng Đường Hoài An có hơi mong chờ lại có hơi thấp thỏm, bởi vì đứa trẻ này có nên giữ lại hay không, trái tim của cô thật ra cũng đang đấu tranh, cô không muốn để con phải chịu sự tủi nhục khi sinh ra trong cảnh không được cha đón nhận, nhưng nếu như không cần đứa trẻ này... trong lòng cô lại sẽ cảm giác tội lỗi, bất luận như thế nào, có ân oán gì cũng là giữa cô và Mạc Tư Quân, không hề liên quan gì đến sinh linh bé bỏng trong bụng.
Kết quả cuối cùng cũng có, trong lòng Đường Hoài An thở phào.
Nữ bác sĩ chỉ vào màn hình điện tử nói với Đường Hoài An: “Cô nhìn, phôi thai phát triển khá bình thường.”
Đường Hoài An giật nảy, ánh mắt chăm chú vừa nhìn vào màn hình vừa nghe nữ bác sĩ giảng thích cho mình.
Hình ảnh hiện thị là một điểm đen nhỏ cỡ như hạt ngô vậy, nhìn từ mắt thường thì trông nhỏ bé lại yếu ớt, giống như chỉ chớp mắt một cái thì có thể biến mất, nhưng trong hình ảnh đen trắng mờ mờ đó Đường Hoài An lại cảm nhận được chấm đen nhỏ đó ẩn chứa một loại sức mạnh thần bí lại cực lớn nào đó, khiến cô trong nháy mắt thậm chí có hơi nói không nên lời.
“Bác sĩ, nó là bé trai hay bé gái?” Đường Hoài An có hơi sững sờ hỏi, mắt nhìn chằm chằm cái chấm đen nhỏ đó.
Nữ bác sĩ phì cười một tiếng: “Những người trẻ như các cô ấy, thật là không có kinh nghiệm, giờ mới là giai đoạn đầu, làm sao có thể kiểm tra được giới tính?”
Đây chính là linh sinh bé bỏng trong bụng cô sao? Nó sẽ từ từ khỏe mạnh lên lớn...
Khoảnh khắc nhìn thấy chấm đen nhỏ đó, trong lòng Đường Hoài An đã đưa ra một quyết định, cô phải giữ lại đứa trẻ mang đến sự bất ngờ cho cô, cô muốn cùng nó trưởng thành.
Mạc Tư Quân không yêu đứa trẻ cũng không sao, cô sẽ ở bên con, cùng con trưởng thành, bất luận xảy ra chuyện gì. Bởi vì Đường Hoài An tin, nhất định là ông trời nhìn thấy cô một mình lẻ loi trên thế gian này đã quá khổ, cho nên phái sinh linh bé bỏng này bước vào cuộc đời của cô, ở bên cô.
Chỉ cần sinh linh bé bỏng này khỏe mạnh, cô cái gì cũng không sợ.