Hứa Cát Anh lập tức thay đổi sắc mặt, đang muốn mở miệng phản bác thì lại bị lời Đường Hoài An sắp nói ra cắt ngang.
“Cô nếu như cảm thấy tôi đáng thương, vậy cô còn đáng thương hơn tôi.”
Ở trong thế giới của người trưởng thành, nói một người đáng thương chắc là lời lẽ ác độc nhất, Đường Hoài An nhìn như không có sức công kích gì, nhưng có lúc lại rất hiểu lòng người.
Hứa Cát Anh cũng sớm đã bị câu nói này chọc tức, cảm thấy trong lòng nhen nhóm một ngọn lửa, không phát ra được sự không vui: “Cô—”
“Hai vị phía trước có thể nhỏ tiếng một chút không, vợ tôi đang ngủ đó, còn ồn ào nữa tôi sẽ gọi tiếp viên!”
Ghế ngồi của Hứa Cát Anh bị vỗ mạnh cảnh báo, hai người quay người lại, người vừa nói chuyện là một người đàn ông, vẻ mặt cực kỳ bất mãn.
Bọn họ cũng không nói chuyện, Đường Hoài An và Hứa Cát Anh đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều tràn ngập sự khinh thường với đối phương.
Đường Hoài An có hơi nản, không phải vì vừa rồi bị Hứa Cát Anh mỉa mai châm chọc một hồi, mà là vì cô cảm thấy tâm tính của mình dần dần sinh ra một chút thay đổi. Cô trước đây là một người rất lịch sự và có đạo đức, nhưng bây giờ lại bị Hứa Cát Anh dẫn mũi, tức đến mức cãi nhau ở trên máy bay.
Thật là không nên, Đường Hoài An vừa nghĩ vừa đeo bịt mắt chuẩn bị đi ngủ, cho dù chuyến công tác này rất đặc biệt, cô cũng phải bảo đảm có trạng thái tinh thần và trạng thái ngủ nghỉ tốt.
8h5p’ tối, máy bay cuối cùng đã hạ cánh, lúc mở điện thoại ra trái tim của Đường Hoài An cuối cùng cũng hạ xuống, cô phát hiện lòng bàn tay của mình đều là mồ hôi.
Trong mấy tiếng trên máy bay, Đường Hoài An thật ra căn bản không có ngủ, bởi vì cô không dám ngủ, Hứa Cát Anh giống như ác ma ngồi ở bên cạnh, cô làm sao mà ngủ được? Cho nên cả chuyến bay cô đều cảnh giác động tĩnh ở bên cạnh, dù sao hai người bọn họ ở trên độ cao vạn mét, nếu như Hứa Cát Anh thật sự làm cái gì với cô, cô căn bản không tìm được bất kỳ sự giúp đỡ gì.
Tuy Đường Hoài An căn bản không có định để ý chuyện báo bình an mà Mạc Tư Quân nói trong tin nhắn, nhưng vừa nghĩ tới cuộc đầu đầu sặc mùi thuốc súng đó của mình và Hứa Cát Anh thì cô cảm thấy sợ, có lẽ… Từ tình hình hiện nay thì thấy, để Mạc Tư Quân bất cứ lúc nào cũng biết tình hình của mình cũng chưa chắc không phải là một chuyện tốt, không phải bởi vì cô tin tưởng anh muốn dựa vào anh, mà là vì đứa bé trong bụng.
Mạc Tư Quân bất cứ lúc nào cũng biết động tĩnh của cô, đối với Hứa Cát Anh mà nói ít nhất cũng là một cảnh cáo.
Vì thế, Đường Hoài An ở trước mặt Hứa Cát Anh ấn gọi cho Mạc Tư Quân.
“Alo, tôi đến rồi.”
“Khá nhanh đấy.”
Đường Hoài An mặt mày không chút cảm xúc, nói với âm lượng cô chắc chắn Hứa Cát Anh có thể nghe thấy: “Ừ, mấy ngày này tôi sẽ dựa theo yêu cầu của anh báo cáo tình hình tôi ở bên này cho anh bất cứ lúc nào, anh nhớ chú ý điện thoại.”
Mạc Tư Quân ở đầu bên kia cảm thấy có hơi nực cười, trong giọng điệu của anh mang theo sự mỉa mai: “Tôi chỉ bảo cô đến nơi thì gọi điện cho tôi, không bảo cô bất cứ lúc nào cũng phải báo cáo tình hình cho tôi, cô nghĩ vị trí của mình quá cao rồi?”
Tuy Đường Hoài An có thể từ trong giọng điệu của Mạc Tư Quân nghe ra ý mỉa mai, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà nhói đau, phải, trước đây là cô đặt vị trí của mình ở quá cao, cô tưởng rằng Mạc Tư Quân đối với cô cuối cũng sẽ khác, nhưng bây giờ xem ra, giống như một trò đùa.
Đường Hoài An liếc nhìn Hứa Cát Anh ở bên cạnh, nói với điện thoại: “Anh cũng không cần quá nhớ tôi, không đến 5 ngày thì trở về rồi, được, cúp máy đây.”