Mục lục
Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần - Đường Hoài An - Mạc Tư Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 197


Đường Hoài An yên lặng nhìn Mạc Tư Quân, lúc này, cô rõ ràng cảm giác được máu huyết toàn thân mình như đông lại, ngay cả hô hấp cũng đã ngừng.


Giống như đang cẩn thận suy nghĩ điều gì đó, một lúc lâu sau cô mới lên tiếng: “Không cần nói xin lỗi tôi, tôi không chấp nhận.”


“Anh kêu bác sĩ tới, tôi sẽ tự hỏi.” Đường Hoài An không từ bỏ.


Mạc Tư Quân nhìn thấy cánh tay của Đường Hoài An lộ ra ngoài chăn bông, anh nghiêng người tới muốn đắp lại cho cô: “Hoài An…”


“Bốp!”


Là âm thanh đánh vào mu bàn tay anh.


“Anh đi đi! Kêu bác sĩ tới, tôi muốn gặp bác sĩ, tôi có chuyện muốn hỏi bác sĩ!” Đường Hoài An giống như bị điên vén chăn bông ra, đánh vào cánh tay đang đưa tới của Mạc Tư Quân. Bởi vì dùng quá sức mà bàn tay trắng nõn của cô nhanh chóng đỏ ửng lên, nhưng bây giờ cả hai đều không có thời gian quan tâm đến chuyện đó.


Hai tay Đường Hoài An bị Mạc Tư Quân kiềm chặt, cô vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của anh, nước mắt chảy dài trên mặt, giọng nói đã khàn khàn: “Anh cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh! Tôi muốn gặp bác sĩ! Tôi muốn gặp con của tôi…”


Nghe đến chữ con của tôi, trái tim Mạc Tư Quân đột nhiên đau nhói, đó là mấy từ Đường Hoài An lẩm bẩm trước khi hôn mê, là đứa con trong bụng cô, là con của anh và cô.


Mạc Tư Quân dùng sức ôm lấy cơ thể mỏng manh của của cô vào lòng, trái tim cô đã lạnh lẽo, cô không còn sức lực để cảm nhận đây chính là vòng tay ấm áp mà trong mơ cô cũng muốn rúc vào.


Đã thay đổi, mọi thứ đã thay đổi, Đường Hoài An thầm nghĩ như vậy.


Cô không biết mình đã khóc trên vai Mạc Tư Quân bao lâu, chỉ biết bờ vai dày rộng của người đàn ông vẫn chưa từng nhúc nhích cho đến khi cô ngẩng đầu lên.


Đôi mắt Đường Hoài An đã sưng tấy, nước mắt trên gò má tái nhợt cũng đã khô từ lâu, giọng nói của Đường Hoài An khàn khàn nhưng bình tĩnh.


“Có phải đứa bé trong bụng tôi đã mất rồi không?”


Mặc dù cô đã đoán được, nhưng Đường Hoài An vẫn muốn hỏi câu hỏi tàn nhẫn này, cô muốn dùng phương pháp này để cho bản thân nhớ lại tại sao đứa bé của cô lại không còn ở trong bụng cô nữa, còn bởi vì ai mà mất.


Giọng Mạc Tư Quân cũng bình tĩnh không kém: “Phải.”


“Đám người kia muốn tính sổ là anh sao?” Đường Hoài An nhìn vào mắt Mạc Tư Quân.


Đôi mắt người đàn ông không hề né tránh: “Đúng.”


“Mạc Tư Quân, tại sao hôm nay anh lại tới đó? Nếu tôi không gặp anh ở đó thì tôi cũng sẽ không gặp đám người đó. Tôi sẽ không vì lo lắng cho anh mà chạy thục mạng, cũng sẽ không đi theo anh đến rừng cây, con của tôi cũng sẽ không…!”


Bởi vì gào thét quá lớn, hai mắt Đường Hoài An đã đỏ hoe, nói đến đây, cô cũng không nói tiếp được nữa.


Toàn bộ quá trình, Mạc Tư Quân chỉ yên lặng lắng nghe, không phản bác, lúc này trong lòng anh đang rất loạn, giống như bị một bàn tay níu anh lại, lên không được mà xuống cũng không xong.


“Cô muốn về nhà hay tiếp tục ở lại đây?” Giọng điệu của Mạc Tư Quân vẫn bình tĩnh như cũ, không nghe ra được một chút cảm xúc nào.


Trái tim Đường Hoài An đã hoàn toàn lạnh lẽo, anh chung quy vẫn cảm thấy mình ở đây quá phiền phức, muốn bảo mình trở về nhà, trở về căn biệt thự nhà họ Mạc không có một chút tình người kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK