Mục lục
Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần - Đường Hoài An - Mạc Tư Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 273


Triều Thế Minh giải thích: “Đừng có hiểu lầm, tôi không có ý khiêu khích mối quan hệ của hai người đâu, là do tôi cảm thấy dù sao thì Mạc Tư Quân và Mạc Thương Hải cũng là ba con, hơn nữa, Mạc Tư Quân không phải là một người đơn giản, với lại căn cứ vào những lời miêu tả khi trước, cho thấy rằng Mạc Tư Quân hình như biết cái gì đó, vậy thì tại sao chúng ta lại không chọn bắt đầu từ anh ta?”


Đường Hoài An do dự không nói gì, Triều Thế Minh tiếp tục lên tiếng: “Nói như vậy đi, nói chung là những người lăn lộn lâu năm trong lĩnh vực kinh doanh, cho dù là làm cái gì cũng đều sẽ để lại thủ đoạn dùng để cản tay người khác, hiệp nghị bằng giấy cũng được, ghi âm cũng được, một đoạn video cũng được, có lẽ là những vật này vẫn có tồn tại.”


Đường Hoài An đã nghe rõ ý tứ trong lời nói của Triều Thế Minh, chỉ là sắc mặt vẫn do dự. Triều Thế Minh cũng không gấp gáp, chậm rãi chờ đợi câu trả lời của cô.


Thật lâu sau, Đường Hoài An nói: “Được, tôi hiểu ý của anh.”


Một buổi gặp mặt kết thúc trong cảm giác hồi hộp.


Lúc Đường Hoài An về đến nhà là đã hơn chín giờ đêm, trong dự liệu, Mạc Tư Quân đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách đợi cô. Không biết là từ lúc nào, hình như là Đường Hoài An đã phát hiện chỉ cần là lúc hai người bọn họ cãi nhau, kiểu gì Mạc Tư Quân cũng sẽ kiếm chuyện lúc cô về nhà.


Nhìn vừa buồn cười lại vừa ngây thơ, giống như là một đứa nhỏ không thể hoàn thành nguyện vọng của mình thì liền nổi trận lôi đình với người khác.


Nhưng mà lần này Đường Hoài An không có ý định để ý đến anh, sau khi thay dép xong thì trực tiếp đi thẳng lên trên lầu.


Ban đầu, cô cho rằng chỉ cần Mạc Tư Quân không nói lời nào, vậy thì tất cả mọi chuyện đều thuận lợi, nhưng mà lúc toàn bộ biệt thự lâm vào im lặng, Đường Hoài An càng đi lại càng cảm thấy thấp thỏm. Lúc chân của cô bước lên trên bậc thang cuối cùng, Mạc Tư Quân lại mở miệng.


“Buổi tối ngày mốt có một đơn hàng ở khách sạn Châu Tế, cô đi gặp khách đi.”


Giọng nói không lạnh không nhạt, giống như là đang nói một chuyện bình thường không thể bình thường hơn, nhưng mà trong lòng của Đường Hoài An lại dấy lên hàng nghìn cơn sóng, bởi vì trong nháy mắt trong đầu của cô lại nhớ đến hai lần hợp tác chuốc rượu, trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn nôn và khó chịu.


Cô không muốn phải tiếp tục như thế, trực tiếp từ chối: “Tôi không đi.”


Mạc Tư Quân đang ngồi trên ghế sa lông liền đứng dậy, ánh mắt tập trung vào gương mặt Đường Hoài An: “Vậy thì thật xin lỗi nha, cô không có lựa chọn nào khác.”


Bây giờ đã là đêm khuya, Đường Hoài An không muốn phải cãi nhau với anh, thế là miễn cưỡng kiềm chế ngọn lửa giận ở trong lòng: “Tôi chỉ thiết kế váy cưới, không có năng lực đi bàn bạc nghiệp vụ nào khác, nếu như Mạc tổng muốn tìm một người toàn năng, vậy thì đi tìm người khác đi.”


Sau khi nói xong, cô quay người đi về phía phòng ngủ.


Giọng nói của Mạc Tư Quân đột nhiên tăng cao hơn, nhưng mà lại không nghe thấy bất kỳ lo lắng gì trong lời nói: “Đừng có quên, bây giờ Hoa Uẩn đang ở trong tay của tôi.”


Hô hấp của Đường Hoài An dừng lại, quay đầu: “Cho nên, anh lại muốn làm cái gì? Lại giống như lần trước, đưa tôi vào trong tay của người đàn ông khác, sau đó bị bọn họ chuốc rượu?”


Khóe miệng Mạc Tư Quân xuất hiện một ý cười lạnh lẽo: “Cô muốn bị đàn ông chuốc rượu như thế à? Tối ngày mai chỉ là một bữa tiệc hợp tác chính thống, mục đích của tôi là kêu cô đi bàn chuyện hợp tác, về phần cô có muốn làm những chuyện khác hay không, điều đó không có liên quan gì tới tôi.”


Bởi vì thái độ không liên quan của Mạc Tư Quân làm cho Đường Hoài An muốn dừng cả hô hấp, cô dốc hết toàn lực khống chế cảm xúc sắp bùng phát.


Tối ngày hôm nay, sau khi thảo luận với Triều Thế Minh xong, tâm trạng vốn dĩ rất phức tạp, bây giờ lại đối mặt với Mạc Tư Quân cứ làm khó làm dễ như thế này, Đường Hoài An cảm thấy mình không có sức lực để chống đỡ. Bây giờ, cô chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng ngủ để nghỉ ngơi.


Trong nháy mắt cô quay người, giọng nói trầm thấp của người đàn ông lại vang lên ở sau lưng. Trong đầu của Đường Hoài An như có một quả bom bị nổ, đầu óc như vỡ tung.


“Đứa bé kia là của tôi, tại sao lại không nói với tôi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK