Cô mất sức ngồi sụp xuống sàn, trong lòng vô cùng buồn bực, cho dù vấn đề đến đột ngột rất khó giải quyết, nhưng Đường Hoài An vẫn gắng sức bình ổn lại tâm trạng của mình, cô có dự cảm cô tối nay sẽ mất ngủ, vì thế xuống giường đốt một cây nén thơm an thần, nhẹ nhàng đặt ở trên chiếc bàn thấp bên cạnh giường.
Đường Hoài An trong đêm ngủ rất không yên ổn, cứ luôn nằm mơ, giấc mơ kỳ lạ, cô mơ thấy ba mẹ chết do ngộ độc khí gas, cơ thể của bọn họ lạnh toát, không có sức sống nằm trên đất.
Mơ thấy đám cưới của Mạc Tư Quân và cô, một giây trước anh còn đang nói lời thề tình yêu với cô, một giây sau gương mặt của anh đột nhiên trở nên giận dữ, anh hằn học bóp cổ của cô, miệng nói muốn cô trả lại mạng cho Đường Gia Hân…
Đường Hoài An trong mơ ngã từ trên bậc thề nguyện trong đám cưới, là Mạc Tư Quân đẩy cô, cảm giác mất trọng lực đột ngột khiến Đường Hoài An thét chói tai.
“Á!”
Tỉnh.
Đường Hoài An cả người đầy mồ hôi, ngay cả áo ngủ cũng bị ướt, cô há miệng thở dốc, giãy giụa ngồi dậy, có ánh trăng sáng chiếu vào từ cửa số, rõ ràng là đêm hè, Đường Hoài An lại chỉ cảm thấy lạnh, lạnh từ làn da đến trái tim.
Đường Hoài An vốn tưởng một giấc này cô đã ngủ rất lâu, cô liếc chiếc đồng hồ ở đầu giường, vậy mà chưa đến 12 giờ. Cô xỏ dép lê, muốn xuống lầu rót ly nước, khi đi qua phòng ngủ của Mạc Tư Quân, lại nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nói chuyện.
Cô cảm thấy kỳ lạ, trong nhà không có người khác, Mạc Tư Quân là đang nói chuyện với ai?
Lòng tò mò níu bước của Đường Hoài An, cô nhẹ tay nhẹ chân đi tới bên cửa, yên lặng lắng nghe “Nếu như cậu cảm thấy áy náy, bây giờ có thể đi tự thú, thẳng thắn nói ra chuyện năm đó với cảnh sát, không cần thiết phải kêu tôi thay cậu bù đắp cho cô ấy.”
Là giọng của Mạc Tư Quân, lạnh lùng không có một chút độ ấm.
Sau câu nói này, mọi thứ trở lại yên tĩnh, nghe thì thấy Mạc Tư Quân hình như đang nói chuyện điện thoại với ai đó, mà bây giờ đã tắt điện thoại.
Trong lòng Đường Hoài An có một chút cảm giác kỳ lạ, câu nói mà Mạc Tư Quân nói… là có ý gì?
Trong phòng đột nhiên truyền ra âm thanh, Đường Hoài An trong lòng giật thót, sợ Mạc Tư Quân đi ra sẽ phát hiện cô, vì thế nhanh chóng rời đi.
Ly nước lạnh lẽo nắm trong lòng bàn tay, câu nói đó của Mạc Tư Quân cứ luẩn quẩn trong đầu Đường Hoài An, lại liên tưởng đến những bức ảnh mà Triều Thế Minh cho cô xem lần trước, hình như có thứ gì đó đang được liên kết ở trong đầu, nhưng khi cô muốn nghĩ sâu hơn thì lại có một làn sương mù xuất hiện ở trước mắt, khiến tất cả mọi thứ trở nên hư ảo.
Ngày hôm sau, Đường Hoài An ra khỏi văn phòng đi tới phòng trà nước, ở khúc rẽ lại gặp phải Hứa Cát Anh, vô thức muốn tránh né, Hứa Cát Anh lại bước sang một bên, cố ý chặn đường đi của cô.
Đường Hoài An nhìn cô ta với mặt lạnh lùng: “Cô có chuyện gì?”
Hứa Cát Anh cười có hơi lố: “Cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là muốn nói với cô, tôi rất mong chờ chuyển du lịch công tác tuần sau của chúng ta.”
Đường Hoài An cười lạnh một tiếng: “Chuyến du lịch? Cô nghĩ thoáng nhỉ.”
Không biết có phải cô nhìn nhầm không, Đường Hoài An cứ cảm thấy ánh mắt Hứa Cát Anh nhìn cô có ẩn chứa một tia thâm ý.
Cô ta khóa tay với cô, cười rồi nói: “Dù sao, tôi rất mong chờ.”
Thật là có lệnh, Đường Hoài An vừa vòng qua Hứa Cát Anh trong lòng vừa thầm nghĩ.
Không biết tại sao, vừa rồi sau khi Hứa Cát Anh nói những lời kỳ lạ với cô, Đường Hoài An cả ngày hôm đó đều có chút tâm thần không yên, suy nghĩ một chút, cô gọi Tần Tuyết Nhi vào.
Cô gái thắt bím tóc cao đáng yêu ngồi ở đối diện chờ đợi Đường Hoài An nói chuyện.