Mục lục
Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần - Đường Hoài An - Mạc Tư Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 224


Lúc này, khoảng cách giữa hai người cách nhau rất gần, Đường Hoài An thậm chí có thể nhìn rõ lông mi của người đàn ông đối diện, trái tim của cô bỗng siết lại, vừa chuẩn bị mở miệng từ chối, Triều Thế Minh đã giúp cô thắt dây an toàn rồi.


“Tách.”


Tiếng kim loại vang lên rõ lên rõ ràng ở trong không gian nhỏ bé yên tĩnh này, nghe sơ, trong đó thậm chí còn ẩn chứa một chút ám muội.


Khóe môi của Triều Thế Minh mang theo nụ cười hờ hững, sau khi thắt dây an toàn xong thì rút người quay lại ghế lái của mình, không gian giữa hai người giãn ra một khoảng cách an toàn.


Mặt của Đường Hoài An lập tức đỏ ửng, cô vừa rồi làm ra động tác lớn như vậy, thì ra người ta chỉ là muốn giúp cô thắt dây an toàn, như vậy ngược lại giống như cô làm hơi quá.


Khi hai người đến chỗ ăn thì đã sắp 7 giờ tối, nhà hàng nằm ở bên hồ, Triều Thế Minh và Đường Hoài An ngồi đối diện nhau, bên tai là tiếng gió mới lạnh.


Tâm tư của Đường Hoài An đều đặt vào chuyện Triều Thế Minh muốn nói cho cô, vì thế bèn mở miệng nói thẳng: “Triều tổng có chuyện gì muốn nói với tôi?”


Triều Thế Minh để dụng cụ ăn trong tay xuống, trong ánh mắt có chút y cười: “Cô Đường nhất định phải vội như vậy sao?”


Sắc mặt của Đường Hoài An lập tức có hơi lúng túng, cô vốn đang nghĩ liệu mình có phải hơi bất lịch sự hay không, nhưng nghĩ lại Triều Thế Minh cũng không phải là đơn thuần vì giúp đỡ cô, vì thế cán cân hơi nghiêng trong lòng cân bằng trở lại.


Vì thế cổ chỉ khẽ mỉm cười, tiếp tục uống nước trà trong ly.


Giọng nói của Triều Thế Minh vang lên: “Sức khỏe của cô hồi phục như thế nào rồi?”


Bàn tay cầm ly trà của Đường Hoài An hơi run, nhìn sang người đàn ông đối diện, thần sắc của anh ta bình tĩnh như mọi khi, ánh mắt trong trẻo.


Đường Hoài An trầm mặc, rũ mắt xuống, trong giọng nói không nghe ra chút gợn sóng: “Đã hồi phục rồi, cảm ơn Triều tông quan tâm.”


Cho dù sự việc đã từ từ trôi qua, cộng thêm kỹ thuật y học bây giờ rất phát triển, cho nên trong chuyện sảy thai cô không có quá tổn hại, nhưng Đường Hoài An vẫn cảm thấy tổn thương tâm lý do mất đi đứa trẻ đó sẽ không thể xóa nhòa.


Vì vậy cô không phải khó xử ở vấn đề này, cho nên chỉ nói một câu rồi thôi.


Triều Thế Minh là người thông minh như nào, đương nhiên cảm nhận được thâm ý từ thái độ của Đường Hoài An, cho nên cũng không tiếp tục nữa.


“Không cần quá buồn, con sẽ có thể có lại.”


Đường Hoài An nhìn gương mặt của Triều Thế Minh, lúc này đột nhiên cảm thấy rất lạ, từ lúc cô sảy thai đến nay, không có bất kỳ ai từng quan tâm cô về chuyện này, người đầu tiên hỏi han cô, vậy mà sẽ là Triều Thế Minh.


Người đàn ông để ly trà trong tay xuống, lần nữa mở miệng: “Mấy ngày trước, tôi tình cờ nghe được một vài lời đồn có liên quan tới cô và tôi, cô Đường, cô chắc sẽ không để trong lòng chứ?”


Đường Hoài An biết cái gọi là lời đồn chính là chỉ quan hệ vợ chồng giữa cô và Mạc Tư Quân rạn nứt, cô ở bên ngoài dây dưa không rõ với người khác, từ hôm cô ở Mạc Thị cãi nhau một trận to với Hứa Cát Anh thì cô đã dự cảm được những lời đồn này sớm muộn sẽ xuất hiện vào một ngày nào đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK