“A!”
Toàn bộ trọng lượng của Mạc Tư Quân lúc đó đè thẳng trên người Đường Hoài An, người sau đau đớn kêu lên nhưng vẫn không tỉnh lại.
Mạc Tư Quân lập tức nhíu mày một cái, anh ngửi được mùi rượu nồng nặc, vẻ mặt âm trầm nhìn Đường Hoài An.
“Ưm… Tôi còn muốn uống nữa…”
Cánh tay dài mảnh khảnh của Đường Hoài An ôm lấy cổ người đàn ông, khoảng cách giữa hai người từng chút lại gần hơn… Mạc Tư Quân thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương từ hơi thở nặng nề của cô, hai người cùng nhau nằm trên giường, ánh đèn phản chiếu bóng tư thế của hai người lên tường, càng làm tăng thêm bầu không khí mập mờ cho căn phòng này.
Mạc Tư Quân cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, muốn đứng dậy uống nước, nhưng cổ bị Đường Hoài An ôm chặt không chịu buông ra, lúc môi hai người sắp chạm vào nhau, Đường Hoài An hơi nghiêng đầu, buông lỏng tay ra, trở mình lăn qua bên kia giường.
Mạc Tư Quân: “…”
Trong lòng đột nhiên hiện lên một sự tức giận, anh vươn bàn tay to lớn ra bóp chặt má của Đường Hoài An, cả khuôn mặt đều bị bóp như bánh bao nhân thịt: “Cô chơi tôi?”
Bàn tay to bao trùm lấy cổ áo của Đường Hoài An, cúc áo lần lượt được cởi ra, từ đầu đến chân, tất cả quần áo đều bị Mạc Tư Quân cởi bỏ, trong suốt quá trình Đường Hoài An đặc biệt ngoan ngoãn, không hề có một chút giãy giụa nào.
Trong giây tiếp theo, cơ thể của cô đã được đặt vào trong bồn tắm đã đầy nước nóng, Mạc Tư Quân ngồi xổm xuống nhẹ nhàng tắm rửa cho cô, phía trên bồn tắm có một ngọn đèn nhỏ màu vàng ấm áp, lúc này đang chiếu sáng nửa người trên của Đường Hoài An, làn da trắng nõn phát sáng, dưới sóng nước càng mê người hơn.
Đột nhiên, mắt Mạc Tư Quân hơi nheo lại, lộ ra ánh mắt nguy hiểm, ánh mắt anh tập trung vào vết màu đỏ trên chiếc cổ trắng nõn của Đường Hoài An.
Đó là một vết hôn.
Anh cảm thấy tim mình như bị bóp mạnh, một cảm giác chưa từng có, nhớ tới cảnh Đường Hoài An bị hai người đàn ông đè lên ghế sô pha vừa rồi, anh thậm chí còn có cảm giác muốn giết người.
Nhưng trong giây tiếp theo, lời nói của bác sĩ hiện lên trong đầu anh, Đường Gia Hân bị chấn thương quá nặng, thời gian tỉnh lại sẽ lâu hơn dự kiến, thậm chí… vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.
Nhìn khuôn mặt của Đường Hoài An, lần đầu tiên trong đời Mạc Tư Quân cảm thấy tình cảm của mình lại mất kiểm soát, rốt cuộc người phụ nữ này dựa vào cái gì lại khiến anh sinh ra lòng trắc ẩn với cô như vậy?
Anh lặn lộn trong thương trường nhiều năm như vậy, trước nay chưa bao giờ mềm lòng với ai, từ tận đáy lòng Mạc Tư Quân rất ghét cảm giác này. Rõ ràng anh luôn coi chèn ép cô, lấy việc làm nhục cô là niềm vui, nhưng tại sao, khi nhìn thấy cô và người đàn ông khác ở cùng nhau trong lòng lại khó chịu như vậy?
Cứ như thể lãnh thổ của mình bị xâm phạm, trong nháy mắt, cơn giận dữ dâng trào và nuốt chửng mọi lý trí.
Bàn tay to chậm rãi vuốt ve chiếc cổ trắng nõn mảnh mai của Đường Hoài An, tay Mạc Tư Quân dần dần siết chặt, không khí giữa lòng bàn tay và cổ bị ép ra từng li từng tí, chỉ cần anh muốn, người phụ nữ làm hại Đường Gia Hân này có thể vĩnh viễn biến mất trên đời.
Đường Hoài An cảm giác như bị một miếng bông nhét vào cổ họng, khiến cô không thể thở nổi, cô đang nằm mơ sao?
Cuối cùng, cảm giác ngột ngạt khủng khiếp buộc Đường Hoài An phải mở mắt ra, vẻ mặt u ám của Mạc Tư Quân rơi vào tầm mắt, cô kinh hãi muốn hét lên, nhưng vì cổ bị bóp chặt nên không thể phát ra tiếng gì.
Sắc mặt Đường Hoài An tái nhợt từng chút một, nhiệt độ nước trong bồn tắm cũng từ từ giảm xuống…
Giọng nói của Đường Hoài An bị vỡ vụn: “Mạc… Tư…”