Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Hoài An sửa soạn đi đến công ty, cô quyết định nói thẳng với Mạc Tư Quân, trải qua chuyện của Đàm Tông Minh vào ngày hôm qua, Đường Hoài An đã dần dần cảm thấy chuyện này căn bản không đơn giản như thế. Hơn nữa, cô cũng muốn hỏi rõ ràng câu lạc bộ tư nhân đó là địa bàn của Đàm Tông Minh, vậy thì cái bút ghi âm được để ở đó từ lúc nào.
Hơn nữa, lần này cô cũng coi như là đã đồng ý với hai điều kiện của Mạc Tư Quân, vậy thì hai yêu cầu đó, anh nhất định phải đưa ra một lựa chọn, cô không muốn để mối quan hệ cá nhân phải tiếp tục kéo dài, nhất định phải đưa ra hướng giải quyết, hoặc là… kết thúc.
Có một chuyện quan trọng nhất, chính là chuyện mà Đường Hoài An không dám suy nghĩ một cách qua loa, đó chính là tối ngày hôm qua Mạc Tư Quân đưa cô đến chỗ của Đàm Tông Minh, rốt cuộc là có phải anh đã cố ý…
Nghĩ đến đây, trái tim của Đường Hoài An bỗng nhiên co rút, dường như là nó đang biểu thị cái gì đó với cô.
“Đinh!”
Cửa thang máy từ từ mở ra, Đường Hoài An chưa kịp bỏ đồ gì xuống thì đã phóng vào phòng làm việc của Mạc Tư Quân, vừa mới mở cửa ra, Đường Hoài An lại sửng sốt một hồi.
Trong phòng làm việc to như thế lại không có ai.
Đường Hoài An giống như là đi đến vách núi rồi đạp hụt một cái.
Cả ngày hôm qua anh ta không về nhà, hơn nữa trước đó trong điện thoại anh ta đã nói là Hứa Cát Anh gọi điện thoại cho anh ta, nói là công ty tạm thời có việc Đường Hoài An bước ra khỏi phòng làm việc của Mạc Tư Quân.
Cô vốn dĩ muốn trực tiếp đi vào phòng làm việc của Hứa Cát Anh để tìm cô ta hỏi một chút, nhưng mà lại không nghĩ tới đột nhiên gặp phải cô ta ở chỗ rẽ phòng giải khát.
Hứa Cát Anh nhìn Đường Hoài An, trên mặt là biểu cảm cười nhưng không phải cười: “Có chuyện gì thế, đi gấp gáp như vậy?”
Đường Hoài An không muốn phải nói nhảm nhiều lời với cô ta, cô đi thẳng vào vấn đề: “Tối ngày hôm qua là cô đã gọi Mạc Tư Quân đi à, nói là công ty tạm thời có chuyện cần phải xử lý?”
Đầu tiên, Hứa Cát Anh cười một tiếng, sau đó mới nói: “Đúng vậy đó, đúng là có chuyện này, không sai, sao vậy?”
“Vậy bây giờ anh ta đâu rồi?”
Hứa Cát Anh cười lạnh một tiếng: “Tôi là tổng giám thiết kế, cũng không phải là trợ lý riêng của Mạc tổng, mấy cái chuyện không rõ chi tiết như thế, chẳng lẽ cô không nên hỏi Lâm Nhất hả?”
Bây giờ Đường Hoài An vội vã muốn tìm Mạc Tư Quân, cũng không có ý muốn ở đây lãng phí thời gian với Hứa Cát Anh, cô trực tiếp đi lướt qua cô ta rồi bước ra phía trước.
Mới đi được hai bước, giọng nói của Hứa Cát Anh lại vang lên ở sau lưng: “Bây giờ cô còn có thể thản nhiên như thế, xem ra là tối ngày hôm qua không có chuyện gì xảy ra, xem như cô mạng lớn.”
Đường Hoài An nghe nói vậy thì sửng sốt một hồi, bước chân dừng lại, quay đầu nhìn Hứa Cát Anh, trên mặt là vẻ kinh ngạc khó mà che giấu được: “Cô vừa mới nói cái gì?”
Hứa Cát Anh cười trào phúng: “Tôi nói là cô mạng lớn, ở trong tay của lọai người nhưng Đàm Tông Minh mà còn có thể trốn ra.”
Giọng nói của Đường Hoài An có hơi run rẩy: “Tại sao cô lại biết chuyện tối ngày hôm qua?”
Hứa Cát Anh cười nhạt một tiếng: “Mấy ngày trước có một lần tôi báo cáo công việc ở phòng làm việc của Mạc tổng, lúc đó có nói vài câu liên quan tới việc hợp tác với Đàm Tông Minh Mạc tổng nói là muốn dẫn cô đi đàm phán cùng với anh ấy, cho nên đương nhiên tôi biết rõ rồi.”