Đường Hoài An tiếp tục cúi đầu xuống, buồn rầu uống nước, cô không có ý định trả lời câu hỏi của Phó Tùng Lâm. Bởi vì cô biết anh ta rất hiểu lòng người, chắc chắn có thể cảm nhận được tâm trạng của mình.
Quả nhiên Phó Tùng Lâm thấy Đường Hoài An im lặng không chịu nói gì, trong lòng đã hiểu ý tứ của cô, cho nên cũng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ là vươn tay ra cưng chiều vuốt vuốt trên đỉnh đầu mềm mại của Đường Hoài An: “Thật là, không có cách nào với cậu hết.”
Đường Hoài An ngước mắt lên nhìn Phó Tùng Lâm, dịu dàng như thế, trong giây phút đối diện với ánh mắt của anh ta, cô né tránh một chút. Cô không dám, cô không dám để cho mình có bất cứ hành vi gì tạo thành sự hiểu lầm đối với anh ta.
Lông mi của Đường Hoài An run rẩy: “Thật ra… có đôi khi tôi cảm thấy mình có lỗi với cậu, lúc học đại học thường xuyên gây phiền phức cho cậu, bây giờ vẫn là như vậy.”
Phó Tùng Lâm cười rất dịu dàng: “Đau đến nỗi hồ đồ rồi hả? Không có chuyện gì mà nói mấy lời ngốc nghếch như thế làm chi, đối với cậu là tôi cam tâm tình nguyện, cậu không cần phải cảm thấy là bản thân mình đang gây phiền phức cho tôi.”
Tôi sợ là cuối cùng tôi sẽ cô phụ lòng tốt của cậu.
Từ đầu đến cuối, Đường Hoài An đều không nói câu nói này ra, bởi vì cô không muốn phá vỡ lớp cửa sổ bằng giấy giữa cô và Phó Tùng Lâm trong khoảng thời gian sai lầm, bởi vì cô biết làm như vậy đối với ai cũng không tốt.
Cô nở một nụ cười tươi với Phó Tùng Lâm, nụ cười ngây thơ như trẻ con ở trên mặt được Phó Tùng Lâm thu vào trong tầm mắt.
Sau khi uống thuốc giảm đau, Đường Hoài An cảm thấy khỏe hơn một chút, cả ngày hôm nay đều bận rộn, cô cũng có hơi mệt rồi, cô nằm ở trên giường nhỏ, vậy mà lại bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Phó Tùng Lâm không kêu cô thức dậy, toàn bộ quá trình đều ngồi bên cạnh giường bệnh im lặng chờ đợi.
Lúc đến chín giờ tối, Đường Hoài An vẫn còn chưa tỉnh lại, Phó Tùng Lâm nhìn gò má tái nhợt của cô, trong lòng lại xuất hiện một cảm giác đau lòng. Đúng lúc này, điện thoại di động của Đường Hoài An đang đặt ở đầu giường lại vang lên.
Phó Tùng Lâm cầm lên, nhìn ba chữ Mạc Tư Quân hiển thị rõ trên màn hình.
Lông mày của anh ta nảy lên một cái, ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Hoài An vẫn còn chưa tỉnh lại, tay cầm điện thoại có hơi dừng lại trong không khí một chút. Giờ phút này, sự ích kỷ trong lòng của anh ta đã chiếm thế thượng phong, anh ta không muốn gọi người đang ngủ say.
Điện thoại vẫn luôn vang lên không ngừng, ngón tay của anh ta đưa sang bên cạnh nhấn nút im lặng, sau đó điện thoại lại được nhẹ nhàng đặt lên trên đầu giường. Một lát sau, rốt cục màn hình cũng đã tắt, trong lòng của Phó Tùng Lâm thở dài một hơi.
Nhưng mà không đến mười giây, Mạc Tư Quân lại gọi điện thoại tới, ánh mắt của Phó Tùng Lâm phức tạp nhìn cái tên đó, nhiệt độ trong đôi mắt của anh ta dần dần nghiêm túc.
Trong lòng đột nhiên lại tuôn ra một suy nghĩ muốn đùa ác, Phó Tùng Lâm biết là mình không nên làm như vậy, nhưng mà hình như sâu trong nội tâm của anh ta đang có một lực lượng thần bí sai bảo anh ta nhất định phải làm như vậy.
Rốt cuộc anh ta không tiếp tục do dự nữa, ngón tay thon dài ấn xuống nút trả lời.
“A lô.” Giọng nói trầm thấp vô cùng rõ ràng trong phòng bệnh yên tĩnh.
Nằm trong dự liệu, người ở đầu dây bên kia không nói lời nào.
“Đường Hoài An đâu?” Trong âm thanh của Mạc Tư Quân có một loại bình tĩnh kiềm chế, Phó Tùng Lâm biết anh đã đoán được mình nghe điện thoại, thế là cũng không có ý định che giấu.
Anh ta quay đầu lại nhìn thoáng qua gương mặt của người đang ngủ say ở trên giường, đôi môi mỏng khẽ mở phun ra bốn chữ: “Cô ấy đang ngủ.”