Nếu như con yêu một người, bất luận người đó đối tốt hay không tốt với con, tuyệt đối đừng tưởng tượng sau khi người đó làm chuyện gì đó đối với con thì bản thân con sẽ có phản ứng gì.
Bởi vì khi sự việc thật sự xảy ra, con sẽ phát hiện, cho dù trước đó anh đã chừa sẵn tất cả đường lui cho mình, con cho rằng bản thân nhất định có thể toàn thân rút lui trước chuyện đó hay sao, nhưng thực tế sẽ nói cho con biết tất cả đều là uổng phí.
Bởi vì khoảnh khắc con ở trong dòng chảy của năm tháng quyết định yêu người đó thì con đã trở thành người thua rồi.
Nhưng giờ phút này Đường Hoài An muốn nói, vận mệnh thật ra không công bằng, bởi vì nó căn bản không có cho cô cơ hội quyết định có yêu Mạc Tư Quân, hay không, sớm đã vào rất nhiều năm trước, vận mệnh đã đẩy cô đến trước mặt Mặc Tư Quân, khi Đường Hoài An ý thức được cô trầm luân thì sớm đã muộn rồi.
Đường Hoài An rất ghét cô của giờ phút này, nhưng cô lại rõ ràng nghe thấy, trong lòng cô có một vạn âm thanh đang gào thét: đáp lại anh ấy, đáp lại anh ấy.
Trong đôi mắt đỏ hoe ngân ngấn ít nước mắt, bên trong chứa đựng sự bất lực, lên án, còn cả sự cam lòng, nếu vận mệnh đã muốn đối đãi với cô như vậy, vậy thì --- như vận mệnh mong muốn đi.
Cuối cùng, Đường Hoài An vào tối đó, dưới sự điên cuồng của Mạc Tư Quân mà lần nữa trầm luân.
Tối đó, Đường Hoài An bị dày vò đến mức sức cùng lực kiệt đã nằm mơ một giấc mơ dài, trong mơ cô quay lại tối hôm xảy ra chuyện của hai năm trước.
Hôm đó, cô bị một cuộc gọi của Đường Gia Hân gọi đến quán bar lớn nhất của thành phố này, cô ta ở trong điện thoại nói Mạc Tư Quân ở quán bar uống say, cô ta không có rảnh đưa anh về nhà.
VietWriter
Đường Hoài An lúc đó cảm thấy rất nghi ngờ, bởi vì Mạc Tư Quân sau khi thành niên, trước giờ không phải là người sẽ để mặc mình uống say đến bất tỉnh ở bên ngoài, nhưng vì cô thích Mạc Tư Quân, Đường Hoài An trong lúc bán tính bán nghi đã đến quán bar đó.
Nhưng sau khi bước vào phòng bao, Đường Hoài An không có nhìn thấy Mạc Tư Quân, cô chất vấn Đường Gia Hân tại sao muốn lừa cô đến đây.
Đột nhiên, sắc mặt của Đường Gia Hân ở trong mơ đột nhiên trở nên vặn vẹo, cằm của Đường Hoài An bị mấy người đàn ông đột nhiên xông ra bóp chặt, trong khoang miệng và khoang mũi tràn ngập chất lỏng bị đám người đó cưỡng ép đổ xuống.
Đường Hoài An lúc đó cho rằng Đường Gia Hân chỉ đơn thuần là vì cô thích Mạc Tư Quân mà ghét cô, cho nên cô căn bản không biết trong số bia rượu đó còn bỏ vào thứ khác, một thứ làm đủ để thay đổi cuộc đời của cô.
Cô trong mơ liều mạng kêu cứu đã bị những người qua lại đó phớt lờ...
Đầu càng lúc càng nặng, cảnh tượng trước mắt càng lúc càng mơ hồ...
Trong mơ bên tai của Đường Hoài An tràn ngập tiếng cười sắc bén của phụ nữ, cuối cùng là gương mặt của Đường Gia Hân, trên mặt giàn giụa nước mắt và sự tuyệt vọng sâu sắc...
“Cạch!”
Sau khi cửa phòng bao trong mơ đó bị đóng mạnh, Đường Hoài An tỉnh lại từ trong cơn ác mộng.
Đường Hoài An bị dọa cho toát mồ hôi cả người, cô từ trên người lập tức ngồi bật dậy, chăn trên người thuận theo vai mà trượt xuống, cần cổ mịn màng trắng nõn và trên xương quai xanh phủ kín dấu hôn đậm nhạt.
Đường Hoài An quay đầu, Mạc Tư Quân ở bên cạnh cô ngủ rất say, cô đã bao lâu không có nhìn thấy gương mặt ngủ say yên tĩnh của anh rồi? Trong lòng Đường Hoài An tự hỏi bản thân.
Trong hai năm kết hôn đến giờ, Mạc Tư Quân ở trước mặt Đường Hoài An, phần lớn đều mang vẻ lạnh lùng hoặc tức giận, Đường Hoài An nhìn thấy vài lúc anh mỉm cười vui vẻ, trước giờ đều là lúc anh đối với người khác, cũng phải, anh sao có thể rộng rãi cho cô nụ cười của anh chứ.
Đường Hoài An nhìn Mạc Tư Quân đang ngủ say, đột nhiên phát hiện thật ra khi anh yên tĩnh khá giống một đứa trẻ, tóc mái trước trán lòa xòa ra, ánh đèn ngủ chiếu trên gương mặt đẹp trai của Mạc Tư Quân, lông mi dài của anh vào lúc anh nhắm nghiền phủ xuống một bóng râm bé, giống như cái quạt nhỏ.
Chỉ là lông mày của Mạc Tư Quân cho dù trong lúc ngủ say cũng luôn nhíu lại, một người đàn ông mới 29 tuổi, trẻ tác còn trẻ như vậy đã tiếp quản tập đoàn Mạc Thị.
Từ đó về sau, bên cạnh anh ngoài công việc làm mãi không hết ra, còn lại đều là những mưu mô thủ đoạn trong chiến trường thương nghiệp.
Thiết nghĩ anh chắc cũng có lúc mệt.
Bởi vì rèm cửa trong phòng ngủ là màu xám sẫm, căn bản không lọt được ánh sáng, cho nên mãi đến khi Đường Hoài An đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại ở đầu giường, mới biết hai người một giấc này vậy mà đã ngủ say như vậy, đã hơn 9 giờ sáng rồi.
Đột nhiên, điện thoại của Mạc Tư Quân để trên bàn đổ chuông, Đường Hoài An thấy anh chưa có ý muốn thức dậy, vì thế đã cầm qua xem, là Lâm Nhất trợ lý đặc biệt của Mạc Tư Quân gọi tới, Đường Hoài An do dự một lát rồi ấn nghe.
“Alo.”
Đối phương hơi sững ra, nghe ra là giọng của Đường Hoài An: “Ờm... là cô Đường sao? Chào buổi sáng, xin hỏi Mạc tổng có ở bên cạnh cô không?”
Đường Hoài An liếc nhìn Mạc Tư Quân đang ngủ say, nói: “Anh ấy còn chưa có dậy, đợi sau khi anh ấy tỉnh, tôi sẽ nói với anh ấy gọi điện lại cho anh.”
“Được, làm phiền cô Đường rồi.”
Sau khi cúp máy Đường Hoài An vào phòng vệ sinh tắm rửa, khi đi ra thì nhìn thấy Mặc Tư Quân đã tỉnh rồi, đang đứng bên cửa sổ gọi điện thoại.
Một lát sau, đằng sau vang lên giọng nói lạnh lùng của Mạc Tư Quân: “Ai cho phép cô đụng vào điện thoại của tôi?”
Đường Hoài An sững người, nhìn thấy sắc mặt âm trầm đáng sợ của Mạc Tư Quân, giống như người tối qua thô bạo đòi hỏi lại mang theo chút dịu dàng với cô căn bản không phải là anh, Đường Hoài An có hơi sửng sốt.
Quả nhiên, vẫn là như thế, mọi thứ đều không có thay đổi, Mạc Tư Quân vẫn là Mạc Tư Quân tàn nhẫn tuyệt tình kia.
“Là cuộc gọi là Lâm Nhất, tôi thấy anh còn chưa có tỉnh, cho nên nghe máy hộ anh.”
Mạc Tư Quân căn bản không có để tâm đến lời của Đường Hoài An, vừa mặc quần áo vừa lạnh lùng nói: “Trong điện thoại của tôi có rất nhiều tài liệu và bí mật liên quan tới công ty, tùy tiện đụng vào điện thoại của tôi, xảy ra chuyện cô chịu trách nhiệm sao?”
Đường Hoài An bị lời này của Mạc Tư Quân chọc giận rồi: “Anh đang giỡn à? Cho dù chắp tay tặng cả tập đoàn Mạc Thị của anh cho tôi, tôi cũng không thèm!”
Trên mặt Mạc Tư Quân nở nụ cười rất châm chọc: “Không thèm tập đoàn Mạc Thị, công ty của mẹ cô chắc cô thèm nhỉ? Tôi nói cho cô biết, đừng tưởng Triều Thế Minh đã chuyển nhượng công ty một cách vô điều kiện cho cô thì đã mừng vội, nói thế nào đi nữa quyền chính vẫn ở chỗ tôi, chỉ cần tôi bây giờ nuốt lời, đừng nói cô không có cách, cho dù là Triều Thế Minh cũng không nói được nửa chữ không, anh ta nói cho cùng cũng chỉ là một người trung gian mà thôi. Mà công ty của mẹ cô từ sau khi bà ta mất, rốt cuộc là ai luôn rót tiền vào, tôi nghĩ trong lòng cô chắc rất rõ!”