Đường Hoài An gõ cửa phòng làm việc của Mạc Tư Quân, cửa phòng làm việc của anh đều cách âm, một khi đóng cửa lại, Đường Hoài An cảm thấy toàn bộ thế giới này chỉ còn lại có cô và anh.
Mạc Tư Quân đứng trước cửa sổ sát đất to lớn, dưới chân là cảnh tượng thành phố phồn hoa, trông giống như là một vị vua đang quan sát chúng sinh. Mạc Tư Quân nghe thấy có người bước vào, anh xoay người lại, lạnh lùng nhìn Đường Hoài An.
“Bộp!”
Đợi đến lúc Đường Hoài An đi đến gần, Mạc Tư Quân ném một tờ báo lên trên bàn làm việc phát ra tiếng vang thật lớn, Đường Hoài An bị dọa đến nỗi run lên một cái.
“Đây là cái gì?” Đường Hoài An vừa hỏi vừa cầm lên nhìn.
Trang bìa của tờ báo là dòng tiêu đề thật lớn rất bắt mắt, cơ mật thương nghiệp của tập đoàn Mạc thị bị tiết lộ, rốt cuộc kẻ đứng đầu là ai?
Trong lòng của Đường Hoài An bị siết chặt: “Có chuyện gì?”
Mạc Tư Quân lạnh lùng nhìn cô: “Cô không có gì muốn nói à?”
“Tôi không hiểu anh có ý gì.” Giọng điệu của Đường Hoài An cũng rất tỉnh táo.
“Cơ mật của công ty bị tiết lộ, buổi công bố sản phẩm trang phục và châu báu quý tiếp theo, mặc dù kẻ cầm đầu không trực tiếp giao những thứ này cho đối thủ cạnh tranh của Mạc thị, nhưng mà tất cả những phong cách liên quan đều đã bị giới truyền thông phơi bài.”
Đường Hoài An quá sợ hãi, trong lòng của cô không phải không rõ cơ mật thương nghiệp bị tiết lộ là chuyện nghiêm trọng như thế nào, chỉ là cơ mật của một công ty nhỏ trên thị trường bị tiết lộ cũng sẽ gây ra tổn thất rất lớn, chứ đừng nói chi là công ty lớn như là Mạc thị. Lượng tin tức đột ngột có hơi lớn, đầu óc của Đường Hoài An trống rỗng.
Nhìn người đàn ông mang theo vẻ mặt lạnh lùng, vừa mới nói tới ba chữ kẻ cầm đầu, nhìn mình với ánh mắt sắc bén như thế là có chuyện gì xảy ra, Đường Hoài An cảm thấy có hơi buồn cười.
“Mạc Tư Quân, anh đang nghi ngờ tôi à?”
Đường Hoài An trực tiếp hỏi, cô cảm thấy rất kì lạ, trước kia khi mà mình bị Mạc Tư Quân hiểu lầm, cô tuyệt đối sẽ không bình tĩnh hỏi lại anh giống như là bây giờ mà chỉ sẽ cãi nhau, khàn cả giọng giải thích, thẳng cho đến khi cuối cùng đánh nhau chết sống cũng sẽ không có kết quả nào cho người ta vừa lòng.
Mạc Tư Quân nhìn cô, chậm rãi đi đến gần cô, ánh sáng phát ra từ trong đôi mắt giống như là một ổ khóa sắt khóa chặt lấy trái tim của Đường Hoài An, anh đi đến trước mặt cô, nhẹ giọng nói: “Vào cái ngày tôi đi thăm Đường Gia Hân, tôi nhớ là lúc đó cô ở trong phòng làm việc của tôi có đúng không?”
Đường Hoài An suy nghĩ lại một chút, đúng là không sai, nhưng mà ngày hôm đó rõ ràng mình không có làm cái gì hết.
“Không sai, đúng là hôm đó tôi ở trong phòng làm việc của anh, nhưng mà sau khi anh nhận được điện thoại rồi rời khỏi, tôi cũng đi ra ngoài, không hề động chạm vào đồ vật của anh dù là một cọng lông.”
Trong giọng nói của Đường Hoài An có một loại kiên định.
Sự kiên định để bảo vệ cho mình.
Mạc Tư Quân nhìn Đường Hoài An, anh nhìn thấy một tia cứng rắn từ trong đôi mắt sáng ngời của cô, là thứ mà từ trước tới nay mình chưa từng nhìn thấy trong đôi mắt của cô.
Anh trầm tư một giây, sau đó lại nói thêm: “Cô có chứng cứ gì để chứng minh lúc đó cô bước ra khỏi phòng làm việc của tôi sau khi tôi đi khỏi? Dù sao có người nói cho tôi biết cô ở bên trong rất lâu mà không bước ra khỏi phòng làm việc.”
Đường Hoài An sửng sốt một hồi, trong lòng của cô dâng lên một cơn lửa giận, cô ngẩng đầu lên quét nhìn phòng làm việc của Mạc Tư Quân, phát hiện không có chỗ nào được đặt camera, cô trào phúng cười một tiếng: “Anh đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Mạc thị, vậy mà trong phòng làm việc lại không có một cái camera nào, vậy ý của anh chính là nếu như ngày hôm nay tôi không thừa nhận thì cũng phải thừa nhận?”