Đường Hoài An bị Mạc Tư Quân ném lên trên chiếc giường mềm mại, cô cảm thấy đầu của mình bị ném cho choáng.
Cô vội vàng xoay người lại, muốn giải thích cái gì đó: “Mạc Tư Quân, tôi…”
Nhưng mà Mạc Tư Quân căn bản không có ý định nghe lời giải thích của cô, tay phải của anh bắt được mắt cá chân tinh tế của Đường Hoài An, dễ dàng kéo cô về phía của mình, tay trái trực tiếp cởi bỏ áo của mình, tám khối cơ bụng hoàn mỹ khiến người khác thèm nhỏ dãi lộ ra trong không khí, Đường Hoài An bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Nụ hôn ấm áp của Mạc Tư Quân áp lên đôi môi cô, thân thể vốn còn đang kịch liệt phản kháng của Đường Hoài An trong nháy mắt trở nên mềm nhũn, hai tay đang đẩy lồng ngực của anh cũng dần dần mất đi sức lực.
Nụ hôn của đêm hôm nay không giống với nụ hôn trước kia, trước kia là sự đắng chát làm cho người ta tuyệt vọng, nhưng mà đêm nay…
Đường Hoài An chưa từng nhìn thấy Mạc Tư Quân dịu dàng như thế, tay trái của anh nhẹ nhàng đặt ra sau gáy của cô, tay phải lại ôm chặt lấy cái eo thon của cô, giống như là đang che chở một món đồ quý báu mà mình trân trọng.
Nụ hôn của anh ngọt ngào khiến người chờ mong, thậm chí Đường Hoài An cảm thấy có phải là mình sắp chết đuối ở trong đó rồi không.
Thời gian dần trôi qua, Đường Hoài An cảm thấy ý thức của mình càng ngày càng không rõ, hình như là cô nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên lại dùng sức đẩy Mạc Tư Quân ra, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, giống như làm một tín đồ thành kính, cô hỏi: “Mạc Tư Quân, anh có tin tưởng tôi không?”
Bất cứ người đàn ông nào vào thời điểm này mà đột nhiên bị đánh gãy đều sẽ rất tức giận, huống hồ chi người đàn ông này lại là Mạc Tư Quân, anh dùng ánh mắt mang theo ý vị cảnh cáo nhìn thoáng qua Đường Hoài An, không nói mà gì tiếp tục đè lên đôi môi mềm mại của cô.
Đường Hoài An cũng không còn kiên trì nữa, bởi vì đối với thế tiến công đáng sợ của Mạc Tư Quân, cho đến bây giờ cô cũng không có chỗ để chống cự. Ngay khi cô đang cảm thấy ý loạn tình mê và có cảm giác những sự vật xung quanh mình đều từ từ tan biến, giọng nói gợi cảm của Mạc Tư Quân mới vang lên ở bên tai cô.
“Không phải là tôi không tin tưởng cô, mà là… đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, mặc dù tôi không thích Phó Tùng Lâm, nhưng mà tôi có thể nhìn ra được anh ta là chính nhân quân tử, sẽ không làm gì với cô. Cô còn chưa hiểu nữa à, tôi chỉ là cần một lý do để trừng phạt cô thôi…”
Đường Hoài An đột nhiên mở to hai mắt, người đàn ông này, tại sao tâm cơ lại nặng như thế.
Hơi thở ấm áp vờn quanh lỗ tai và thái dương của Đường Hoài An, nghe vậy làm cô run rẩy một hồi. Để biểu đạt sự kháng nghị, cô rụt cổ lại tránh né sang bên cạnh, nhưng mà Mạc Tư Quân tay dài chân dài, trực tiếp kéo cô trở về.
Đường Hoài An khóc không ra nước mắt.
Mạc Tư Quân trào phúng cười một tiếng: “Cô cho rằng cô có thể chạy trốn tới đâu đây?”
Đường Hoài An tức giận nhìn anh chằm chằm: “Chúng ta có chuyện gì không thể nói đàng hoàng được à?”
“Không có người nào quy định là nói chuyện không thể nói ở trên giường, cô nói đi, tôi nghe.” Mạc Tư Quân vừa nói chuyện, bàn tay to lớn vừa tiến vào trong vạt áo của Đường Hoài An.
“…”
Nhớ tới nhiều lần trước kia cũng giống như thế này, Đường Hoài An cảm thấy hơi kinh ngạc, mình đã quen thuộc với sự thô bạo và vô tình của Mạc Tư Quân, ngày hôm nay anh đột nhiên dịu dàng như thế, thật sự là không quen cho lắm.
Nhớ lại cách thức ở chung của hai người nhiều ngày qua, thật ra gần như đã không còn những cuộc cãi vã kịch liệt, có đi nữa cũng chỉ là những trận mâu thuẫn nhỏ hoặc là cãi nhau, nhìn kỹ lại, thật sự có mùi vị của một đôi tình nhân ân ái.
Chỉ là ngụ ý sẵn sàng cho nguy hiểm trong thời gian yên ổn chắc là như thế này, giống như là Đường Hoài An của hiện tại, mặc dù lúc này được Mạc Tư Quân dịu dàng che chở, nhưng mà dù sao một đoạn thời gian trước kia, mối quan hệ của hai người đều hạ xuống điểm đóng băng, cô không biết lúc nào sẽ trở lại trạng thái như trước kia.