Mục lục
Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần - Đường Hoài An - Mạc Tư Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 160


Đường Hoài An là lần đầu tiên nhìn thấy Triều Thế Minh như vậy, trước đây mỗi lần nhìn thấy anh ta đều mặc vest nghiêm chỉnh, tóm lại sẽ cho người ta một loại cảm giác nghiêm khắc mà không thể xâm phạm, nhưng bây giờ lại mặc một chiếc áo lông và quần rộng, cả người toát ra vẻ lười nhác và tùy tính.


Anh ta kéo một chiếc ghế ngồi ở bên cạnh giường, rất hứng thú mà đánh giá Đường Hoài An, bởi vì vừa tỉnh ngủ, vẻ mặt của cô có hơi mông lung, nhưng đôi mắt to đó lại vô cùng sáng, mái thưa trước trán xõa ở bên má, nhìn trông giống như yếu ớt không xương.


Triều Thế Minh đưa tay muốn giúp Đường Hoài An gạt tóc mát, nhưng cô lại rất nhạy cảm mà cảnh giác tránh ra: “Tôi tự làm, tự làm…”


Tay của Triều Thế Minh dừng ở giữa không trung, trên mặt anh ta nhìn không ra một chút xấu hổ khi bị từ chối, ngược lại mỉm cười rất độ lượng không có nói gì.


“Cô nhớ chuyện trước khi mình ngất không?”


Vào lúc Triều Thế Minh hỏi, Đường Hoài An lặng lẽ vén mép chăn cúi đầu nhìn, quần áo cô mặc ban đầu đều được thay rồi, vậy bộ đồ trên người cô là của ai!


Trong lòng lập tức rất phức tạp, cô ‘lại’ ngẩng đầu nhìn sang Triều Thế Minh.


Triều Thế Minh nhìn ra một vài thông tin từ động tác và ánh mắt của cô, không biết tại sao, trong lòng anh ta vụt qua một tia giảo hoạt, đột nhiên muốn trêu chọc cô.


“Ờm, quần áo của cô là tôi thay cho cô.” Triều Thế Minh nói rất nghiêm túc.


Đường Hoài An nhìn biểu cảm của anh ta, cảm thấy anh ta không giống như đang nói đùa, lập tức tức điên, nhưng nói không ra một câu.


“Ồ đúng rồi, tôi cũng tắm cho cô.”


“…”


Lần này, Đường Hoài An hoàn toàn không bình tĩnh được nữa.


Cô kích động đến mức lật chăn muốn xuống giường, ở xung quanh tìm quần áo của mình muốn lập tức rời đi, cô không muốn ở đây thêm một giây một phút!


Thấy vẻ tức tối của Đường Hoài An, Triều Thế Minh không nhịn được mà bật cười, đợi đến khi tay của cô đã đặt trên tay nắm cửa, anh ta cuối cùng cũng mở miệng: “Lừa cô đấy, là tôi kêu nữ giúp việc thay giúp cô.”


Bước chân của Đường Hoài An khựng lại, sau khi phản ứng lại thì lườm Triều Thế Minh với vẻ tức giận đùng đùng.


Sau một hồi suy nghĩ, dòng suy nghĩ của Đường Hoài An cuối cùng cũng rõ, cô nhớ lại chuyện trước khi cô hôn mê, Triều Thế Minh gọi điện tới, là cô chủ động nhờ anh ta giúp, bây giờ bị trêu mà có thái độ như vậy đối với người ta… Đường Hoài An nhất thời lại cảm thấy mình có hơi thất thố rồi.


“Tôi… xin lỗi.”


Triều Thế Minh không kìm được mà cười, nói: “Không sao.”


Đường Hoài An kéo một chiếc ghế ngồi ở đối diện Triều Thế Minh, bất an nói: “Cảm ơn anh đã cứu tôi, có thể nói cho tôi biết lúc anh cứu được tôi là như nào vậy?”


Ánh mắt của Đường Hoài An trong trẻo, nghiêm túc nhìn Triều Thế Minh, bị cô dùng ánh mắt như này nhìn, tim của Triều Thế Minh có một khoảnh khắc đã lỡ nhịp, cái Đường Hoài An không có nhìn thấy là dã tâm như băng như hỏa trong đáy mắt anh ta.


Triều Thế Minh mặt mày bình tĩnh: “Cô bình thường đã đắc tội với ai, hay là Mạc Tư Quân đã đắc tội với ai khiến người ta tìm tới chỗ cô hay sao? Lúc đó khi tôi chạy đến, người đàn ông đó đang chuẩn bị lôi cô lên xe, sau khi tôi cứu được cô thì người đàn ông kia đã lên xe bỏ trốn rồi.”


Trong lòng Đường Hoài An có hơi thất vọng, chỉ cảm thấy manh mối đã đứt đoạn, nếu bắt được người đàn ông đó thì có thể hỏi ra được đầu đuôi ngọn nguồn, bao gồm cả chuyện lần trước anh ta cố ý vu khống cô tiêm insulin vào lọ thuốc của Đường Gia Hân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK