Đường Hoài An đứng ở trước gương, khẽ ngẩng đầu, rõ ràng nhìn thấy những ấn ký trên cổ của mình, ngoài dấu hôn mà tối qua Mạc Tư Quân để lại, còn có ấn ký anh dùng sức bóp cô để lại. Có lẽ con người đều như vậy, đối với ký ức đau khổ đại não đều không muốn tiếp nhận, nếu không phải do chứng cứ trên cổ, Đường Hoài An có lẽ căn bản sẽ không chủ động nghĩ đến chuyện Mạc Tư Quân tối qua thật ra là muốn giết cô.
Không bầu khí tối qua quá mức căng thẳng, cũng quá mức ám muội, cho nên khi cả căn phòng trở nên yên ắng thì bản thân Đường Hoài An cũng bình tĩnh lại, lúc đó cô mới phản ứng được sự việc nghiêm trọng cỡ nào. Phải, Mạc Tư Quân vẫn sẽ cứu cô thoát khỏi nguy hiểm, vẫn sẽ hôn cô, vẫn sẽ điên cuồng quấn lấy cô, nhưng tất cả những điều này đều không thể phủ nhận một sự thật.
Dó chính là Mạc Tư Quân đã chán ghét cô đến cực điểm, thậm chí không tiếc tận tay cướp đi tính mạng của cô.
Bên ngoài mặt trời đã lên cao, Đường Hoài An đứng ở bên giường, nghĩ đến đây lại không tự chủ mà rùng mình.
Đường Hoài An lòng đau như dao cắt, Mạc Tư Quân, tại sao anh cứ muốn vừa đánh vừa dỗ, anh thích loại cảm giác này như vậy sao?
Cô ở trong căn phòng bình tĩnh rất lâu mới dám thay quần áo đi ra khỏi khách sạn, trên quần áo đều là mùi rượu, Đường Hoài An cười lạnh ở trong lòng, Mạc Tư Quân đương nhiên cũng tuyệt đối sẽ không chu đáo phái người đưa một bộ quần áo sạch sẽ đến cho cô.
Bởi vì tối qua cô là trực tiếp bị Mạc Tư Quân dẫn tới đây, cho nên cô chỉ đành bắt taxi về nhà, chuẩn bị thay bộ quần áo bẩn trước.
Không biết là vì lái xe lái quá nhanh hay cơ thể không thoải mái, trong dạ dày của Đường Hoài An bỗng cuồn lên cảm giác muốn nôn, cô không muốn nôn ở trên gây thêm phiền phức cho tài xế, vì thế đưa tay vỗ vào ghế ngồi phía trước: “Bác tài, làm phiền dừng lại, cơ thể của tôi có hơi không thoải mái.”
Nhưng tài xế trước mặt lại dường như không nghe thấy, căn bản không có ý dừng lại, cảm giác không thoải mái trong dạ dày càng lúc càng dữ dội, Đường Hoài An luôn dùng tay giữ chặt phần dạ dày của mình, muốn khiến mình dễ chịu hơn.
Nhưng cảm giác buồn nôn lại vẫn xộc lên không dứt, cả người cũng bắt đầu choáng váng trước sự xóc nảy của chiếc xe.
“Bác tài, dừng xe, mau dừng lại…” Đường Hoài An không kìm được mà đưa tay về phía trước.
Tài xế không những không có ý dừng lại, ngược lại còn đạp mạnh chân ga, tốc độ xe càng nhanh hơn, gió mạnh từ bên ngoài cửa sổ vù vù thổi vào, tóc bị quấn vào mặt.
Đường Hoài An cuối cùng cũng phát hiện một chút không đúng, cô ngẩng đầu nhìn về phía gương chiếu hậu đằng trước, ở đó phản chiếu gương mặt của một người đàn ông, khóe mắt trái của anh ta có một vết sẹo cong, kéo dài đến xương gò má.
Người đàn ông đang chuyên tâm lái xe, trong ánh mắt của anh ta tản ra tia hung ác nham hiểm, nhìn chằm chằm con đường phía trước, dường như căn bản không nghe thấy Đường Hoài An nói chuyện.
Vết sẹo này… Đường Hoài An sững người, cô hình như từng thấy ở đâu đó…
Trong đầu dường như một tia sáng lóe lên, là người đàn ông đó! Người đàn ông bị Mạc Tư Quân dẫn đến phòng làm việc xác nhận vu khống cô!
Trong lòng Đường Hoài An lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, hối hận bản thân vừa rồi vì cơ thể không thoải mái, khi lên xe lại không có nhìn kỹ mặt mũi của tài xế, cho dù cô có ngốc nữa, lúc này cũng biết sự việc không phải đơn giản như vậy rồi.
Đường Hoài An từ trong túi rút điện thoại ra nắm chặt trong tay, uy hiếp nói: “Lập tức dừng xe, nếu không tôi báo cảnh sát.”