Đường Hoài An nghe thấy lời nũng nịu khiến người ta buồn nôn này, cô quay đầu lại, người phụ nữ vẫn dựa vào trong lòng của Mạc Tư Quân cố ý hất cằm về phía cô, ừm, thị uy rất rõ ràng.
Trên mặt của Mạc Tư Quân lại mang vẻ xem kịch hay: “Sao nhanh như vậy đã quay về rồi, bàn chuyện với Triều Thế Minh như thế nào?”
Nghe thấy lời nói chứa đựng sự mỉa mai này của anh, lông mi của Đường Hoài An hơi run rẩy, cô từ chối Triều Thế Minh là sự xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, nhưng chính chủ bây giờ lại ở đây châm chọc nói kháy, vốn muốn phát tác, nhưng cơ thể của Đường Hoài An đột nhiên lại cảm thấy choáng váng.
Cũng phải, từ sau lần trước kiểm tra ra bị u gan, khoảng thời gian này Đường Hoài An cũng không chưa đến bệnh viện kiểm tra lại, cộng thêm một loại chuyện xảy ra gần đây, tâm trạng của cô cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Mãi đến lúc cảm giác choáng váng ập đến, Đường Hoài An mới phản ứng lại, cô bây giờ là một người bệnh, thậm chí... có khả năng sẽ chết, vậy cô còn tính toán với anh nhiều như vậy để làm cái gì?
Nhưng điều Đường Hoài An không có ngờ là Mạc Tư Quân không yêu cô cũng thôi đi, nhưng anh không phải luôn miệng nói yêu Đường Gia Hân hay sao? Tại sao bây giờ lại nằm trên cùng một chiếc giường với người phụ nữ khác?
Đường Hoài An cảm thấy không thể giải thích được.
“Mạc Tư Quân, không ngờ anh bây giờ lại buông thả đến mức độ này!”
Sắc mặt của người đàn ông ở trên giường lập tức trở nên vô cùng âm trầm, hờ hững nhả ra ba từ, trong giọng nói mang theo sự tức giận: “Cút ra ngoài.”
VietWriter
Người phụ nữ trên người thấy Đường Hoài An bị chê cười, trong lòng dấy lên một cảm giác đắc ý rất lớn, nhìn thấy Mạc Tư Quân bảo Đường Hoài An cút, cô ta bèn ở một bên nói đế vào: “Nghe thấy chưa hả? Quân bảo cô cút ra ngoài!”
“Tôi là bảo cô cút ra ngoài.” Mạc Tư Quân ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên.
Người phụ nữ đó một giây trước còn cười đắc ý, một giây này nụ cười trên mặt đã hoàn toàn cứng đờ, co ta trợ to hai mắt quay đầu nhìn Mạc Tư Quân: “Quân, anh vừa nói cái gì...”
“Tôi bảo cô cút ra ngoài, lời giống như nhau đừng để tôi nói đến lần thứ ba.”
Người phụ nữ tóc xoăn rõ ràng bị vẻ tức giận của Mạc Tư Quân dọa sợ, vội vàng bò dậy bước xuống khỏi giường, nhặt lấy quần áo của mình ở trên sàn rồi chạy ra khỏi phòng, khi đi qua bên cạnh Đường Hoài An, còn không có quen trừng mắt với Đường Hoài An.
Đường Hoài An không biết Mạc Tư Quân bước xuống giường từ khi nào, cô chỉ biết khi cô vừa quay người thì cổ đã bị bóp chặt rồi ấn ngã trên giường.
Chỉ là Đường Hoài An cảm thấy kỳ lạ, Mạc Tư Quân không phải vừa mới cùng người phụ nữ kia làm vận động trên giường hay sao? Tại sao quần của nửa thân dưới vẫn mặc chỉnh tề?
Mắt của Mạc Tư Quân hơi nheo lại, môi mỏng mím chặt, Đường Hoài An biết, khi anh tức giận đến cực điểm thì sẽ có bộ dạng như hiện nay.
“Cô vừa nói tôi buông thả?”
“Lẽ nào không phải sao? Nguyên do hai năm này anh dùng thái độ chán ghét đối đãi với tôi không phải là vì anh cảm thấy là tôi đã hại chị hay sao? Anh giữ tôi bên cạnh để hành hạ không phải cũng là vì để trút giận cho chị ấy hay sao? Có thể thấy anh yêu chị ấy nhiều đến cỡ nào, nhưng anh nói cho tôi biết, người phụ nữ vừa rồi là ai! Anh tại sao lại ở cùng cô ta?”
Mạc Tư Quân hoàn toàn không có để lời của Đường Hoài An vào trong mắt: “Cô có tư cách gì nhắc đến tên của Đường Gia Hân?”
Nước mắt của Đường Hoài An bị ép ra: “Từ bé đến lớn nhiều năm như vậy, tôi luôn cho rằng tôi chỉ thua chị gái, phải, chị ấy trước giờ đều rất giỏi giang, chỗ nào cũng tốt hơn tôi, nhưng bây giờ thì sao? Chị còn đang nằm trong bệnh viện, anh đã lại lặn lộn một chỗ với một người phụ nữ khác, anh xứng với chị ấy không?”
“Tôi làm cái gì, tại sao muốn làm, dựa vào đâu mà phải báo cáo rõ ràng với cô, khi cô đi theo Triều Thế Minh sao không nghĩ đến tâm trạng của tôi! Sao hả, ở trước mặt anh ta nhất định dùng hết thủ đoạn của mình rồi phải không?”
Thấy Mạc Tư Quân ở trước mặt mình gào thét, trong lòng của Đường Hoài An có hơi kinh ngạc, cô trước nay đều cảm thấy Mạc Tư Quân căn bản sẽ không thật sự để ý cô và người đàn ông khác sẽ xảy ra những chuyện gì, bởi vì anh căn bản không yêu cô.
Chỉ là vì thứ bản thân anh không có được nên cũng tuyệt đối sẽ không để người khác có được mà thôi, nhiều năm như vậy, Đường Hoài An sớm đã nhìn rõ điểm này rồi.
Nhưng vừa rồi... cô rõ ràng từ trong mắt của Mạc Tư Quân nhìn thấy một loại giận dữ thật sự, là loại giận dữ khi mất đi thứ mình yêu thích, bất lực lại chết vì sĩ diện, Đường Hoài An cảm thấy nhất định là cô nhìn nhầm rồi.
Quả nhiên, một giây sau, cả người của Đường Hoài An bị sự giận dữ của Mạc Tư Quân bao trùm, cô bị đẩy ngã lên trên giường, nụ hôn điên cuồng rơi xuống, Đường Hoài An trợn to hai mắt.
Đường Hoài An rõ ràng cảm thấy Mạc Tư Quân của lần này khác với Mạc Tư Quân của mấy lần trước, tuy mỗi lần anh sẽ càng thô bạo hơn so với lần trước, nhưng lần này, Đường Hoài An dường như cảm nhận được sự khát vọng của Mạc Tư Quân đối với cơ thể của cô, giống như đang gấp rút tìm kiếm nhân tài trong phương diện tình cảm, hoàn toàn khác với kiểu chiếm đoạt một cách thô bạo trước kia.
Áo trên của Đường Hoài An bị bàn tay lớn của Mạc Tư Quân giật mạnh ra, nửa thân trên lộ ra run rẩy một trận, hai cánh tay dài trắng ngầm bám vào vai của Mạc Tư Quân.
Đường Hoài An cắn chặt răng, cắn một cái vào vai của Mạc Tư Quân, nhưng không phải là đáp trả, mà là tức giận.
Mạc Tư Quân rên khẽ một tiếng, nhưng động tác trên tay lại không có dừng lại.
Đường Hoài An gắng sức giãy giụa, dùng cả tay lẫn chân, Mạc Tư Quân lấy chiếc cà vạt màu đen ở một bên, trói hai cánh tay đánh làm loạn của Đường Hoài An lại, Mạc Tư Quân buộc cố định ở đầu giường.
“Triều Thế Minh đối đãi với cô như thế nào? Hửm, nói cho tôi.” Giọng nói u ám lại tràn ngập từ tính của Mạc Tư Quân lướt qua từng tấc da sau tai của Đường Hoài An, Đường Hoài An không chịu được sự trêu trọc như này, cổ họng đã bắt đầu phát ta tiếng rên rĩ khe khẽ.
Đường Hoài An cố gắng giải thích, nhưng cô biết Mạc Tư Quân tuyệt đối sẽ không nghe lọt: “Anh... anh không thể hiểu lầm tôi như vậy, tôi và Triều tổng không có xảy ra chuyện gì hết.”
“Đừng nói đùa, tôi đã nhận được điện thoại của anh ta rồi, nói là cô đã lấy được công ty đó của mẹ cô, dễ dàng có được như vậy, ngoài việc cô ngủ với anh ta ra thì có thể như làm chứ?”
Lời nói của Mạc Tư Quân giống như một con dao nhọn đâm từng nhát vào trái tim đã bị tổn thương quá nặng từ lâu của Đường Hoài An.
Đường Hoài An muốn giải thích, nhưng toàn thân trên dưới cô đều gần như phát đau, ngoài bị Mạc Tư Quân tùy ý chà đạp, cô căn bản không còn bất kỳ sức lực gì nữa.
Đối diện với việc công thành chiếm đất như này của Mạc Tư Quân, sự phản kháng của cả người Đường Hoài An lúc mới đầu vào giờ phút này đã giảm đi một nửa, cô rất thống hận cô như này, cô muốn rút ra, nhưng cô không làm được.