Đường Hoài An căn bản không có thời gian suy đoán tại sao Triều Thế Minh lại đột nhiên gọi điện cho cô, chỉ biết bây giờ bất luận là ai gọi đến đều giống như một cọng rơm cứu mạng, kết nối chuyện cô ở trong xe gặp phải nguy hiểm với thế giới an toàn rạng rỡ bên ngoài, khiến cô ít nhất có thể cảm nhận được một chút hy vọng trốn thoát được.
Không có tiếp tục do dự, Đường Hoài An trực tiếp ấn nút xe, giọng nói của cô cũng đang run rẩy: “Alo...”
Người đàn ông lái xe ở trước nhìn thấy Đường Hoài An đang nghe điện thoại, trên mặt đột nhiên vụt qua một tia tàn độc, vô lăng trong tay bỗng đảo càng lợi hại, chiếc xe bắt đầu đánh võng trên con đường rộng, trong lòng Đường Hoài An càng thêm căng thẳng.
“Alo, cô Đường, cô...” Giọng nói của Triều Thế Minh ở trong điện thoại nghe rất bình tĩnh.
“Triều tổng, tôi biết yêu cầu tiếp theo của tôi đối với anh mà nói có thể rất vô lý, nhưng tôi không có cách nào khác, xin anh hãy cứu tôi, tôi bị một tài xế bắt cóc rồi!” Đường Hoài An biết tình hình rất khẩn cấp, không có để Triều Thế Minh nói tiếp, trực tiếp cắt ngang lời nói của anh ta.
Đường Hoài An bình tĩnh nói ra biển số xe, sau đó nói cho Triều Thế Minh tuyến đường đã đi qua.
Giọng nói của Triều Thế Minh ở đầu bên kia rất bình tĩnh: “Cho tôi một chút thời gian, đừng cúp máy, cố gắng bảo vệ sự an toàn của mình.”
Không biết tại sao, rõ ràng hai người căn bản không có giao tình quá sâu, nhưng Đường Hoài An vào lúc này tự dưng rất tin tưởng Triều Thế Minh, có lẽ là vì cô biết quyền thế của anh ta lớn cỡ nào, cho nên nhất định có thể cứu được mình.
Cũng có lẽ là vì bây giờ cô ngoài anh ta ra cũng không tìm được người khác giúp đỡ nữa, thật đáng thương, không biết nếu bị Mạc Tư Quân tự cao tự đại biết thì sẽ như nào nữa.
VietWriter.vn
Triều Thế Minh ở trong điện thoại nói cố gắng bảo vệ sự an toàn của bản thân, Đường Hoài An suy nghĩ nên phải làm sao. Nhìn kiểu lái xe của người đàn ông đó, tạm thời căn bản không có ý muốn dừng lại, cô chỉ cảm thấy con đường này Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! đâu.
Suốt quá trình Đường Hoài An đều cảnh giác áp chặt điện thoại bên tai, hy vọng có thể Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! cô nghe rõ anh ta hình như ở đầu bên kia dùng một chiếc điện thoại khác ấn gọi cho ai đó, sau đó dặn dò một vài chuyện, Đường Hoài An thấp thoảng nghe thấy mấy từ trọng tâm như ‘biển số xe, định vị’.
Tốc độ của chiếc xe rất nhanh, Đường Hoài An thậm chí đã không nhìn rõ phong cảnh vụt qua bên đường, cô thò đầu ra nhìn, bởi vì tốc độ của chiếc xe Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! đường thẳng, đột nhiên nghĩ đến chuyện lần đó nhảy khỏi từ trong xe của Mạc Tư Quân.
Lúc đó tốc độ của Mạc Tư Quân không có nhanh như vậy, cô nhảy xuống đã bị thương ở trán và chân, nhưng lần này...
Vì để sống, Đường Hoài An cảm thấy mình không kịp nghĩ nhiều nữa, nếu như nhảy xe vào lúc này, ít nhất có thể kéo dài chút thời gian, nói không chừng sẽ đợi được Triều Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! ông đưa cô đến nơi không biết là chỗ nào, đến lúc đó nói không chừng ngay cả một chút cơ hội chạy trốn cũng không có.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Đường Hoài An cắn răng mở cửa xe ra, bởi vì đang giữa mùa hè, hơi nóng bên ngoài lập tức tràn vào.
“Một... hai... ba...” Đường Hoài An thầm đếm trong lòng, cuối cùng đếm số cuối, cô cầm chặt điện thoại nhảy xuống xe.
“Á!” Bởi vì quá Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! ở trong điện thoại rõ ràng nghe thấy rồi, giọng nói tràn ngập sự khẩn trương: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Đường Hoài An căn bản không kịp trả lời anh ta, cô cảm nhận được cơ thể của mình có một khoảnh khắc mất trọng lượng, sau đó cái ấp tới là cảm giác đau đớn do cơ thể và mặt đường tiếp xúc chà xát, do nhiệt độ của mặt đường quá cao, làn da Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! bỏng.
Tốc độ của chiếc xe quá nhanh, theo quán tính lao thẳng đi, cách khoảng hơn 20m thì đụng phải một bức tường đá bỏ hoang, sau một tiếng phanh gấp chói tai thì dừng lại.
Hai tay Đường Hoài An ôm đầu lăn ra xa, cơ thể truyền đến cảm ơn đau đớn khó lòng chịu được, đầu giống như đụng vào một tảng đá, trong nháy mắt vô cùng choáng váng.
Do nơi này đã vào địa phận khu ngoại ô, cho nên trên đường ngoài người đàn ông đó, căn bản không có ai khác, kế hoạch kêu cứu sau khi nhảy xe của Đường Hoài An lập tức thất bại.
Cô tốn sức từ trên mặt đường đầy bụi đất bò dậy, bắt đầu không màng mọi thứ mà chạy về phía trước, vừa chạy vừa quay đầu nhìn người đàn ông đó, xe của người đàn ông đó hình như bị đâm hỏng rồi, không thể lái được nữa, trong lòng Đường Hoài An vui sướng một trận.
Người đàn ông ở đằng sau vừa đuổi hình như vừa gọi điện cho ai đó, Đường Hoài An chỉ có thể suy đoán chắc là người đứng sau sai anh ta đến bắt cóc cô.
Dần dần, Đường Hoài An hết sức, bởi vì do nhảy xe, chân đã bị thương, lại cộng thêm người đuổi theo cô dù sao cũng là một người đàn ông, dễ dàng kéo gần khoảng cách giữa anh ta và cô, trong lòng Đường Hoài An rất căng thẳng, nói vào trong điện thoại: “Tôi nhảy xe rồi, bây giờ đang ở một nông trường bỏ hoang---”
Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh: “Tôi nhìn thấy biển chỉ đường, là nông trường Chính Hưng!”
Triều Thế Minh ở trong điện thoại nghe thấy cô nói mình nhảy xuống xe rồi thì trái tim sớm đã giống như bị bàn tay bóp chặt, anh ta tự hỏi chính mình, bình sinh chưa từng có loại cảm giác này, cảm giác lo lắng cho một cô gái vừa mới từng có vài lần.
Xem ra trò chơi này quả thật là càng lúc càng thú vị rồi.
Khóe miệng của Triều Thế Minh khẽ cong lên, chân đạp chân ga, tốc độ của chiếc xe lại tăng lên mấy nấc, trong đôi mắt của anh ta vụt qua ánh sáng chuyên chú mà nóng rực, nhìn chằm chằm phía trước: “Bảo vệ tốt bản thân, tôi đang chạy về hướng của cô.”
Lời của Triều Thế Minh không nghi ngờ gì đã cho Đường Hoài An ăn một viên định tâm hoàn, khoảnh khắc này, Đường Hoài An rõ ràng cảm nhận được mũi của mình chợt cay cay, gần như sắp rơi nước mắt, cô vốn tưởng rằng sau khi được Mạc Tư Quân tổn thương đến mức mình đầy thường tích hết lần này đến lần khác, cô sớm đã không biết khóc rồi, nhưng vào lúc bất lực như này, đối mặt với sự giúp đỡ bất ngờ, cô vẫn không nhịn được mà rưng rưng nước mắt.
Người đàn ông đằng sau vẫn tiếp tục đuổi theo, Đường Hoài An chỉ tập trung chạy, không dám lười, dần dần, cô nhìn thấy một chiếc xe màu trắng lao đến, trong lòng cô mừng rỡ, biết là Triều Thế Minh đến rồi!
Đường Hoài An nhìn thấy hy vọng thì tăng tốc độ chạy, nhưng vừa chạy được hai bước thì vai đã bị người đàn ông đằng sau túm lấy, giống như chới với, trái tim của Đường Hoài An bởi vì sự hãi mà bỗng siết chặt lại.
Cô xoay người muốn giãy khỏi sự kìm cặp của người đàn ông: “Anh buông tôi ra!”
Trên mặt của người đàn ông tràn ngập sự hung ác và tàn nhẫn: “Tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn đi! Nếu không lát nữa cô sẽ biết mùi!”
Sức lực của anh ta quá nhanh, Đường Hoài An căn bản không nhúc nhích được, bởi vì động tác quá mức kịch liệt, chiếc điện thoại trong tay trực tiếp bay ra.
Thấy Đường Hoài An không thôi giãy giụa, trong mắt người đàn ông vụt qua một tia nham hiểm, vỗ một cái vào cổ của Đường Hoài An, một giây trước người phụ nữ còn đang kêu gào, lúc này đã ngoan ngoãn ngã xuống đất.
Đầu của Đường Hoài An đập mạnh xuống khiến bụi đất bay lên, trước khi một tia ý thức cuối cùng biến mất, cô nhìn thấy chiếc xe màu trắng đó cách cô càng lúc càng gần...