Ánh mắt của Hứa Cát Anh chớp lên một cái, khóe miệng nở một nụ cười trào phúng: “Đường Hoài An, đã nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ cô còn tưởng là chị của mình sẽ tỉnh dậy?”
Đường Hoài An sửng sốt một hồi, hỏi: “Cô có ý gì?”
“Hiện tại Đường Gia Hân là một người thực vật không nhúc nhích nằm yên trên giường bệnh, cô cảm thấy cô ta có cái gì để so sánh với tôi? Thứ mà cô ta có cũng chỉ là một trái tim của Mạc Tư Quân mà thôi, mà lòng của đàn ông ấy à, chính là thứ dễ dàng thay đổi nhất trên thế giới này, ba năm, năm năm, mười năm, cô dám chắc chắn anh ấy vẫn luôn chờ Đường Gia Hân tỉnh lại ư?” . Truyện Nữ Phụ
Đường Hoài An nhìn Hứa Cát Anh, nhưng không nói gì.
Hứa Cát Anh kè sát mặt mình lại gần Đường Hoài An, khoảng cách giữa hai người lập tức cách nhau rất gần, cô ta nhẹ giọng nói: “Cho nên cô ta là một người thực vật thì tôi sợ cái gì, trên thế giới này chỉ có Đường Hoài An cô là đối thủ của tôi, chỉ cần cô không đối nghịch với tôi thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ có được trái tim của Mạc Tư Quân thôi.”
Nhìn Hứa Cát Anh như thế này, trong lòng của Đường Hoài An đột nhiên dâng lên một sự trào phúng vô cùng mãnh liệt, lần này cô muốn đối nghịch với người phụ nữ này.
Đường Hoài An nở một nụ cười tươi tắn: “Vậy tôi phải để cô thất vọng rồi, Mạc Tư Quân sống là người của tôi, chết là ma tôi, cho dù cô có dùng lý do gì để đối phó với tôi đi nữa, tôi cũng sẽ không để cô đạt được đâu.”
Hứa Cát Anh đã hoàn toàn bị chọc giận, trong lòng của cô ta hận không thể lập tức tán Đường Hoài An hai bàn tay, nhưng mà đang ở phòng làm việc của cô, ở bên ngoài vẫn có người đang chờ xem chuyện vui của mình, cô ta khuyên nhủ mình nhất định không thể xúc động.
VietWriter.vn
Khóe miệng của cô ta nở một nụ cười âm hiểm: “Được đó, nói tóm lại tôi nói cho cô biết tôi sẽ nhớ kỹ chuyện ngày hôm nay, thù này sớm muộn gì tôi cũng sẽ báo.”
Hai mắt của Đường Hoài An nhìn thẳng vào Hứa Cát Anh, sắc mặt trông vô cùng bình tĩnh, đồng thời không có biểu cảm sợ hãi, trong đôi mắt đó lại ẩn chứa một sức lực khổng lồ cùng với sự quyết liệt: “Vậy tôi cũng nói cho cô biết, Hứa Cát Anh, cuộc đọ sức giữa tôi và cô vừa mới bắt đầu thôi.”
Hứa Cát Anh ra khỏi phòng làm việc của Đường Hoài An, chào đón cô ta chính là đủ loại ánh mắt muốn tìm tòi thực hư từ trong phòng làm việc.
Vừa mới ăn quả đắng ở trước mặt của Đường Hoài An, lúc này tâm trạng của Hứa Cát Anh hỏng cực kỳ, nhìn ánh mắt của những người xung quanh, lại giận không có chỗ phát tiết: “Nhìn cái gì mà nhìn, có gì đáng xem đâu chứ.”
Đường Hoài An trong phòng làm việc nghe thấy âm thanh tức thở hổn hển của Hứa Cát Anh, trên mặt hiện lên nụ cười đắc ý.
Mia sa sút tinh thần ngồi ở bên cạnh nhìn thấy Hứa Cát Anh tức thành cái dạng này, cô ta đã sớm đoán được chuyện mình bị sa thải không còn đường để quay lại, mắt thấy sắp đến giờ tan làm, Mia dọn dẹp đồ vật của mình rồi sau đó đi đến cửa chính dưới cái nhìn chăm chú của đồng nghiệp.
Lúc đi ngang qua phòng làm việc của Đường Hoài An, Mia dừng lại một chút, bởi vì đưa lưng về phía đám người, cho nên không có người nào nhìn thấy trong nháy mắt đó ánh mắt của cô ta đáng sợ đến cỡ nào, giống như là một hạt giống trả thù đang được cắm sâu vào trong đáy lòng của mình.
Bảy giờ tối, Đường Hoài An vẫn đang làm việc ở trong phòng làm việc, không có ý muốn về. Bởi vì cô muốn tranh thủ tìm hiểu công việc của bộ phận thiết kế áo cưới trong mấy ngày đầu làm việc, muốn dựa vào đối thủ một mất một còn của cô là Hứa Cát Anh cung cấp cho cô tin tức có tác dụng gì đó, trên cơ bản là chuyện không thể nào, mà hiện tại cô cũng không hiểu những nhà thiết kế còn lại, cho nên không còn cách nào khác, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Lúc đang lật xem bản thảo thiết kế, cửa phòng làm việc đột nhiên lại bị đẩy ra, Đường Hoài An cho là Hứa Cát Anh cho nên không ngẩng đầu lên, liền nói ngay: “Chủ quản Hứa, còn có vấn đề gì thì mời cô ngày mai hẵng đến, bây giờ tôi sắp tan việc rồi.”
Vẫn không nghe thấy người đứng ở cửa nói chuyện, Đường Hoài An nghi hoặc ngẩng đầu lên.
Là Mạc Tư Quân.
Trong lòng của Đường Hoài An kinh ngạc: “Sao... sao anh lại đến đây?”
Mạc Tư Quân chậm rãi đi đến trước mặt Đường Hoài An: “Tôi đến đây xem tổng giám Đường đi làm ngày đầu tiên có tâm trạng như thế nào, xem ra vẫn ổn?”
Từ trong lời nói của Mạc Tư Quân, Đường Hoài An hiểu là anh đã biết chuyện xảy ra vào trưa ngày hôm nay, thế là cũng thuận theo đó mà nói: “Đúng là cảm giác vẫn ổn, chính là mong Mạc tổng thứ lỗi cho tôi vì đã để nhà thiết kế kim bài của các người chịu thiệt rồi.”
“Ừ, cô ta đã bị sa thải, ngày mai sẽ không đến làm việc nữa.”
Đường Hoài An lộ ra vẻ kinh ngạc, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng lại: “Anh nói cái gì? Mia đã bị sa thải rồi?”
Mạc Tư Quân từ chối cho ý kiến, nhàn nhã ngồi trên ghế sofa ở góc tường: “Không phải là cô muốn sa thải cô ta hả? Tôi chỉ giúp cô một tay mà thôi, không cần phải cảm ơn tôi đâu.”
Đường Hoài An vô cùng tức giận: “Ai cần anh hỗ trợ cơ chứ, ngày hôm nay tôi nói Mạc thị không cho phép cô ta làm việc ở đây là vì hù dọa cô ta, để dập tắt sự kiêu ngạo của cô ta mà thôi, dù sao thì cô ta là nhà thiết kế kim bài của các người, tôi cũng không muốn bởi vì tôi mà làm cho bộ phận thiết kế phải tổn thất một vị đại tướng. Kết quả anh thì hay rồi, không nói hai lời liền cho người ta nghỉ việc.”
Mạc Tư Quân đột nhiên không hiểu mạch não của Đường Hoài An, chỉ biết là hiện tại Đường Hoài An mang đến cho anh một loại cảm giác được tiện nghi mà còn khoe mẽ.
“Vai ác này do tôi đóng, tôi còn chưa tìm cô kêu cô giải thích, vậy mà cô còn dám trách tôi nữa. Đường Hoài An, ai cho cô lá gan này?”
Từ giọng điệu của Mạc Tư Quân, Đường Hoài An có thể đoán được anh không tức giận, chỉ là anh đã quen với bộ dạng nghiêm túc và thái độ chất vấn ở trước mặt mình.
“Thái độ cùng với hành vi không đứng đắn của Mia vào ngày hôm nay thật ra cũng không có quan hệ quá lớn đối với cá nhân của cô ta, dựa vào trực giác của tôi, là do Hứa Cát Anh cấp trên cũ của cô ta đã sai xử, nếu không thì cô ta cũng sẽ không đối xử không tôn trọng tôi như thế, cho nên tôi cũng không định đổ hết tất cả tội lỗi lên trên người của cô ta. Tôi muốn thông qua thái độ ngày hôm nay của tôi đối với cô ta, để sau này cô ta có thể thu lại sự ngạo mạn của mình, sau đó nghe lời tôi một lòng làm việc là được rồi.”
Đường Hoài An thật sự không ngờ tới một chuyện nhỏ nhoi giữa cấp dưới lại có thể thu hút sự chú ý của Mạc Tư Quân, hơn nữa căn bản cũng không ngờ tới anh thật sự đuổi việc Mia, trong lúc nhất thời cô cảm thấy là do mình làm lớn chuyện rồi.
Mạc Tư Quân im lặng nhìn cô, không biết là vì cái gì, trong nháy mắt ánh mắt đó lại làm cho Đường Hoài An cảm nhận được một cảm giác yên tâm.
“Cô hoàn toàn không cần phải cảm thấy áy náy bởi vì chuyện này, mặc dù bình thường tôi rất ít khi hỏi tới những chuyện nhỏ nhặt ở từng bộ phận, nhưng mà tôi vẫn hiểu rõ thái độ làm việc của mỗi một nhân viên. Cái cô Mia này à, mặc dù năng lực làm việc rất nổi bật, nhưng mà theo như tôi được biết thật ra thì cô ta không coi ai ra gì, có đôi khi bộ phận thiết kế đưa người mới cho cô ta, cô ta dẫn dắt họ cũng chẳng kiên nhẫn gì, hơn nữa còn thường xuyên lục đục với người trong bộ phận ở trong phòng làm việc, cũng không biết là học theo ai. Người như thế này ở lại công ty là một khối u ác tính, cho nên sa thải sớm cũng không có gì hết.”