Đường Hoài An bị nhắc nhở đột ngột như thế này, cả người nhất thời tỉnh táo.
Đúng vậy, nơi này là biệt thự Hoài Viên, ông nội bị bệnh nặng vẫn còn đang nằm trên giường bệnh, Đường Hạo Phong đến đây tìm cô, nếu như ngày hôm nay để ông ta gây ầm ỉ vào trong biệt thự. Nhìn gương mặt lạnh như băng của Mạc Tư Quân, Đường Hoài An căn bản không dám tưởng tượng sẽ có hậu quả gì.
Cô không tiếp tục do dự, lúc đi ngang qua bên cạnh Mạc Tư Quân, cô căn bản không chú ý đến ánh mắt nóng rực của người kia.
Đường Hoài An đi ra cửa chính, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe đang dừng ở đó, cô đi đến bên cạnh cửa sổ xe. Đường Hạo Phong thản nhiên ngồi trên vị trí điều khiển hút thuốc, nhìn thấy Đường Hoài An đi tới, lập tức dập tắt tàn thuốc ở trong tay rồi bước xuống xe.
Trong lòng của Đường Hoài An đã sớm có một cơn lửa giận, cô lạnh lùng nói: “Ai kêu ông theo đến đây?”
Cũng phải trách lúc nãy mình vội vàng đến đây thăm ông nội, cho nên trên đường lái xe rất nhanh, căn bản không chú ý đến mình đang bị Đường Hạo Phong theo dõi.
Đường Hạo Phong cười hắc hắc: “Không phải là cô không muốn nói chuyện đàng hoàng với tôi đó à, cho nên tôi liền theo tới đây, có điều là…”
Nói đến đây, Đường Hạo Phong ngẩng đầu lên nhìn biệt thự to lớn trước mắt, ông ta nói: “Ở đây là đâu vậy? Là biệt thự của cô mua hả? Cháu gái ngoan, cô xem xem biệt thự lớn như thế mà cô đã mua được rồi, sao lại nói với tôi là cô không có tiền, cô kêu chú của cô làm sao để tin đây?”
Đường Hoài An chỉ cảm thấy máu nóng dâng trào, căn bản không nghĩ tới là Đường Hạo Phong còn có thể nói ra những lời nói không biết xấu hổ như thế.
Cô nhìn sang bên cạnh, quản gia Nguyên đang đứng ở cách đó không xa, mặc dù khoảng cách không tính là xa, nhưng mà Đường Hoài An biết quản gia Nguyên sẽ chỉ làm tốt trách nhiệm thuộc về mình, đối với những chuyện khác, cho đến bây giờ là một quản gia tận tụy, ông ta cũng sẽ không nhúng tay vào.
Nhưng mà lúc này, Đường Hoài An vẫn cảm thấy vô cùng khó xử, bởi vì dù sao thì quản gia Nguyên cũng là người của Mạc Tư Quân, gió thổi cỏ lay gì đó, chỉ cần Mạc Tư Quân hỏi ông ta một cái, ông ta không có lý do gì mà không nói cho anh biết.
Thế là Đường Hoài An cố nén lửa giận, nói với Đường Hạo Phong: “Chúng ta qua bên kia nói chuyện.”
Hai người đi đến bên cạnh bồn hoa, Đường Hoài An xác định không có người nghe thấy nội dung trò chuyện của bọn họ, cô mới bắt đầu nói.
“Tôi nói với chú như thế này, trong lòng của tôi, kể từ ngày chú đột nhiên lại xuất hiện bất ngờ vào bốn năm trước, tôi đã không nhận người chú này rồi. Chú nghe cho rõ đây, bây giờ tôi và chú không có mối quan hệ máu mủ gì hết, tôi không có nghĩa vụ phải cho chú mượn tiền, chú vẫn nên đi tìm người khác đi.”
Đường Hạo Phong nghe thấy những lời này thì cũng không tức giận, không hề nhìn thấy được một tia tức giận nào từ trên gương mặt của ông ta, mà đây cũng chính là điều mà Đường Hoài An lo lắng nhất. Nếu như Đường Hạo Phong biểu hiện quá kiên nhẫn, vậy thì nói rõ ông ta sẽ còn quấn chặt lấy cô không chịu buông.
Cô hy vọng Đường Hạo Phong nổi trận lôi đình, nếu như hai người quậy đến nỗi cá chết lưới rách thì chuyện này có thể dễ giải quyết hơn, nhưng mà Đường Hạo Phong lại giống như một quả bóng da mềm dẻo, cô căn bản đánh không được vào điểm yếu của ông ta.
“Đừng có nói mấy lời xa cách như thế, bốn năm trước giành tài sản với ba cô là do tôi làm không đúng, nhưng mà cuối cùng không phải là những tài sản đó đều trở về tay của cô à? Nếu như tôi thật sự muốn tranh giành với cô, cô cho rằng bây giờ cô có thể sống một cuộc sống an nhàn như thế? Ngoại trừ tiền của Mạc Tư Quân cho cô, chắc là chút tài sản của ba cô cũng đã giúp cô phất lên không ít?”
Đường Hoài An không chịu đựng nổi cách nói chuyện âm dương quái khí của Đường Hạo Phong, trong lúc nhất thời, cô liền nổi giận: “Chú đừng có đứng đây mà nói hươu nói vượn, lập tức cút đi cho tôi!”
Dường như là đột nhiên nhớ ra cái gì đó, Đường Hoài An thu lại câu nói sau cùng, cô muốn hỏi Đường Hạo Phong một câu tại sao người ra lệnh cho người phục vụ bỏ đồ vào ly rượu trong tiệc rượu ở biệt thự nhà họ Mạc lại là ông ta?