Mục lục
Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần - Đường Hoài An - Mạc Tư Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 166


Đường Hoài An đang ở trong phòng trà pha cà phê nghe đến đây, không khống chế được mà lườm.


“Được rồi, cô nhìn cái bộ dạng hoa si này của cô đi…”


Cuộc hợp vốn dĩ tiến hành vào ngày hôm nay cũng hủy bỏ, dù sao Mạc Tư Quân không thể mang một vết thương mà kẻ mù cũng có thể nhìn thấy đi họp với người trong công ty, thứ như uy phong vẫn phải có.


Từ tối hôm đó sau khi ha người vì Triều Thế Minh mà cãi nhau, Đường Hoài An còn tát Mạc Tư Quân một cái thì tròn một tháng Mạc Tư Quân đều gần như không về nhà.


Ngược lại Lâm Nhất trong khoảng thời gian này có đến, là đến lấy giúp Mạc Tư Quân một ít đồ cần dùng, phần lớn là văn kiện mà Mạc Tư Quân để ở nhà, Đường Hoài An có lúc cảm thấy Lâm Nhất thật là vất vả, không những phải trợ giúp Mạc Tư Quân xử lý sự vụ của Mạc Thị, ngay cả những chuyện vặt này cũng phải anh ta nhọc lòng.


Nhưng cô biết, Mạc Tư Quân là vì cô mới không về nhà, có điều như vậy cũng tốt, cô cũng căn bản không muốn nhìn thấy anh, mắt không thấy tim không phiền. Khi ở công ty, Mạc Tư Quân cũng rất khi tìm cô, giống như cố ý lạnh nhạt tổng giám thiết kế là cô vậy, nhưng may mắn là Đường Hoài An căn bản không để tâm, cô ngược lại cũng được yên tĩnh.


“Cốc cốc cốc.”


Tiếng gõ cửa vang lên.


“Mời vào.”


Đường Hoài An ngẩng đầu, người bước vào là trợ lý Tần Tuyết Nhi, cô ta mỉm cười với cô.


“Tổng giám Lâm, đây là tư liệu và bản thảo thiết kế, tất cả những thứ cô cần đều ở đây.” Thái độ của Tần Tuyết Nhi rất cung kính.


Đường Hoài An gật đầu, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Cô ngồi xuống, tôi có chút chuyện muốn hỏi cô.”


Tần Tuyết Nhi kéo một chiếc ghế lại, ngồi ở đối diện cô, đôi mắt to của cô gái lóe sáng, toàn thân trên dưới tràn ngập sức sống, Đường Hoài An thật ra khá thích nói chuyện với cô ta.


“Cô vào khi nào nói với Mạc tổng hôm triển lãm thiết kế gặp tôi ở hầm để xe?”


Tần Tuyết Nhi tưởng Đường Hoài An sẽ hỏi chuyện liên quan đến công việc, nên đã sững ra một lát rồi đáp lại: “Là hôm tôi cầm đơn cô đã bàn xong đi tìm Mạc tổng để xin chữ ký xác nhận cuối cùng, con người này của tôi hơi lắm lời, Mạc tổng vốn không có hỏi, tôi nghĩ đến khoảng thời gian nhận chức cô rất chiếu cố tôi, cho nên ở trước mặt Mạc tổng nói thêm vài câu, cũng thuận miệng nhắc đến chuyện hôm đó.”


Nhìn biểu cảm như đang suy ngẫm của Đường Hoài An, Tần Tuyết Nhi tưởng là mình đã nói sai, vì thế vội vàng hỏi: “Có phải là tôi… đã nói sai gì không?”


Đường Hoài An nhìn cô ta, mỉm cười lắc đầu: “Không có, cô không cần lo lắng, nhưng tôi phải đồng ý với tôi một vấn đề, nếu như Mạc tổng sau này còn xác nhận lại với cô chuyện hôm đó cô gặp tôi là tôi rốt cuộc bị làm sao thì cô cứ nói là đến tháng, được không?”


Tần Tuyết Nhi ngoan ngoãn gật đầu, tuy vị tổng giám trước mắt này năng lực làm việc xuất chúng, thái độ đối với cô ta cũng rất tốt, luôn dịu dàng, nhưng cô ta có thể nhìn ra, Đường Hoài An thật ra là một người rất có suy nghĩ và tâm tính riêng, cái không nên hỏi nhiều cô tuyệt đối không dám hỏi nhiều.


Đợi sau khi Tần Tuyết Nhi đi ra ngoài, trong lòng Đường Hoài An cứ có chút không bình tĩnh được, giống như có chuyện gì đó nên suy nghĩ mà không được cô nghĩ tới.


Cô nghĩ lại cuộc đối thoại của cô và Tần Tuyết Nhi, đến tháng…


Đến tháng !


Cuối cùng, cô phản ứng lại rồi, bà dì của cô tháng này chưa có, trong lòng vụt qua một chút căng thẳng, chắc… là tháng này quá mệt, cộng thêm trạng thái tâm lý cũng không tốt cho nên đến muộn?


Trong lòng Đường Hoài An sinh ra một chút tâm lý may mắn, đợi khi tiếng ồn của ấm đun nước sôi trên bàn ở góc tường, cô mới nghe thấy tiếng nhịp tim của mình dữ đội cỡ nào.


Phải, cô không phải là chưa từng nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất đó, một cảm giác nghẹt thở dữ dội từ tim xộc lên đầu, nếu như thật sự là như vậy… Đường Hoài An không dám nghĩ tiếp nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK