Mục lục
Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần - Đường Hoài An - Mạc Tư Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một trận huyên náo cứ như vậy kết thúc.



Mặc dù trận tranh cãi trên yến tiệc khiến Đường Hoài An cảm thấy tổn thương nguyên khí, thậm chí có chút mệt mỏi, nhưng ngồi trên ghế lái phụ tâm trạng cô lại khá tốt.



Đường Hoài An cảm thấy mình tối nay đã biểu hiện một phen trước mặt Mạc Tư Quân, xử lý lão già khốn kiếp Hứa Quang Khải, như vậy, Mạc Tư Quân hẳn đã có chút thay đổi cách nhìn về mình rồi đi?



Đường Hoài An quay đầu nhìn sang, Mạc Tư Quân đang chăm chú lái xe, cô nhẹ nhàng hỏi: “Mạc Tư Quân, tối nay em giải cứu cho anh, anh có nên cảm ơn em không?”






Mạc Tư Quân chuyên tâm lái xe, mặt mày bình tĩnh, như căn bản không nghe thấy lời nói của cô.



Vì quá kích động, Đường Hoài An không sợ chết lại hỏi lần nữa.



“Anh nghe thấy lời em nói không?”



Mạc Tư Quân lạnh lùng nói: “Tôi khuyên cô đàng hoàng một chút, những trò mèo của Hứa Quang Khải ngay cả cô cũng có thể nhìn ra, cô cảm thấy tôi sẽ nhìn không ra sao? Cho nên cô cảm thấy mình có tư cách dám giành công trước mặt tôi?”



Giọng nói không chút độ ấm.



Trong xe bỗng trở nên yên tĩnh, ngay cả một cây kim rơi xuống cũng như có thể nghe thấy.




VietWriter



Đường Hoài An chỉ cảm thấy như bị dội gáo nước lạnh, khí thế phách lối vừa rồi thoáng chốc hoàn toàn không còn nữa.



Cô siết chặt nắm tay, cảm thấy móng tay như sắp đâm sâu vào da thịt: “Tại sao...em làm gì anh cũng có thể giả như không nhìn thấy?”



“Làm tốt bổn phận của cô, đừng trêu chọc bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì.”



Đường Hoài An thì thầm: “Lúc cấp hai, anh và bạn đến bar chơi, em lo lắng cho anh, chắn rượu thay anh, đưa anh về nhà.”



“Sau đó anh nuôi một chú chó trong nhà, anh rất thích, nhưng em bẩm sinh mẫn cảm lông chó, để tiếp cận anh, em che giấu người nhà lén lút đi làm phẫu thuật giải mẫn cảm.”



“Sau khi kết hôn, món ăn anh thích em đều học làm, cũng làm rất có tâm, nhưng trước nay chưa từng được anh công nhận.”



Mạc Tư Quân khẽ cau mày.



“Mạc Tư Quân, em biết anh có quyền có thế, biết anh là lợi hại, biết anh căn bản không cần được bảo vệ, nhưng dù vậy, em vẫn...”



“Đủ rồi!”



Mạc Tư Quân cắt ngang Đường Hoài An: “Cô thật sự là người phụ nữ ngu xuẩn nhất tôi từng gặp, lại muốn dùng những thứ vớ vẩn này để che giấu tội lỗi cô phạm phải?”



Trái tim Đường Hoài An nhói đau: “Có phải chỉ cần em chứng minh trong sạch của mình, thì thái độ của anh đối với em có thể tốt hơn một chút?”



Mạc Tư Quân cười lạnh một tiếng: “Vốn là người dơ bẩn cùng cực thì lấy gì để chứng minh sự trong sạch của bản thân? Đường Hoài An, thu lại trò mèo của cô, năm đó cô có thể hại Đường Gia Hân thành dáng vẻ đó, là vì cô ấy quá ngây thơ, quá tin tưởng cô. Mà tôi từ đầu tới cuối đều biết cô là người thế nào, cho nên tôi khuyên cô vẫn là đừng tốn công vô ích!”



Nhớ tới lời giải thích và cố gắng ngày này qua ngày khác của mình, Đường Hoài An chỉ cảm thấy đau lòng: “Rõ ràng không yêu em lại muốn kết hôn với em, kết hôn rồi lại hết lần này tới lần khác lạnh nhạt em, Mạc Tư Quân, sao anh lại cầm thú như vậy!”



“Cô nói một lần nữa!”



Thắng gấp mãnh liệt, đầu Đường Hoài An đập mạnh lên ghế, choáng váng.



Không đợi cô phản ứng lại, cằm đã bị đôi bàn tay to nắm chặt, mặt Mạc Tư Quân cách cô rất gần, dường như chóp mũi chạm vào nhau, cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng lại phẫn nộ của anh.



Đường Hoài An ngây ngốc nhìn đôi mắt Mạc Tư Quân, nơi đó phản chiếu bóng ngược thê thảm của cô.



“Đường Hoài An, cô nghe rõ cho tôi, cô là loại người gì, trong lòng tôi rất rõ ràng, cả đời này cô cũng đừng mong có được chút thương hại nào từ tôi!”



Đường Hoài An cắn chặt môi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.



“Nhớ lấy, đây là lần cuối cùng tôi nhắc nhở cô."



Trái tim Đường Hoài An như rơi vào hầm băng, thì ra vẫn là cô suy nghĩ mọi chuyện quá tốt đẹp.



Kiên trì nỗ lực không ngừng, bao nhiêu lần nhịn nhục nuốt xuống, tới cùng lại vẫn không đổi được chút yêu thương mềm lòng của Mạc Tư Quân.



Thật sự...quá mệt mỏi rồi.



Nói xong, Mạc Tư Quân tiếp tục khởi động xe.



Đoạn đường sau đó, Đường Hoài An yên lặng đến đáng sợ, như con thú nhỏ bị thương, toàn thân co rúc trên ghế.



Lúc xe rẽ qua giao lộ, Mạc Tư Quân thoáng chốc cảm thấy bên phải cửa xe bỗng tràn vào gió lạnh thấu xương, khóe mắt anh liếc thấy bóng dáng màu đen.



Trái tim Mạc Tư Quân căng thẳng.



Lúc quay đầu nhìn sang, váy đen lóe lên liền biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK