Đường Hoài An suy yếu nói xong lời này, giống như là một thể xác đã bị rút mất linh hồn.
Mạc Tư Quân lại có thể lập tức bắt lấy trọng điểm trong lời nói của cô, trái tim thắt chặt lại.
“Cô nói là ngày hôm đó cô nghe thấy tiếng súng, cho nên mới chạy tới?” Trong giọng nói của Mạc Tư Quân đầy ý thăm dò.
Đường Hoài An mặt không đổi sắc mà trả lời: “Đúng vậy.”
Giống như là đấm một quyền thật mạnh vào lớp bông, làm Mạc Tư Quân cảm nhận được đầu ngón tay đang rủ xuống ở bên người của mình có hơi run rẩy.
“Sao cô biết đó là tôi?”
Đường Hoài An sửng sốt một chút, cô không muốn nói cho anh biết ngày hôm đó mình đã thấy xe của anh từ sớm, cho nên cô chắc chắn rằng tiếng súng đó là được truyền đến từ phương hướng của anh, nhưng mà trong lòng lại ra vẻ bình tĩnh, trên mặt lại là biểu cảm trào phúng: “Không phải là anh cho rằng lúc đó tôi lo lắng cho anh, cho nên mới cố ý chạy về phía anh đó chứ? Vậy thì tôi nói cho anh biết, với hoàn cảnh như thế, bất cứ ai gặp phải nguy hiểm đi nữa thì tôi cũng sẽ chạy tới.”
Đường Hoài An tự nhận là những lời nói này của mình nói rất tự nhiên, bởi vì trong nhận thức của cô, không có người nào lại hỏi cho rõ ngọn ngành dưới tình huống lòng tự trọng của mình bị tổn thương.
Nhưng mà cô không để ý đến người đàn ông trước mặt mình là Mạc Tư Quân, căn bản không quan tâm đến những vấn đề nhỏ nhoi như thế này.
Khóe miệng của Mạc Tư Quân nhẹ nhàng nhếch lên, lộ ra một nụ cười vô cùng chế giễu, anh cúi người xuống, nhích lại gần gương mặt của Đường Hoài An, hai đôi mắt lẳng lặng nhìn nhau.
“Cô cho rằng đây là ngày đầu tiên mà tôi biết cô đó à? Nếu như là bình thường có người gặp nguy hiểm, có lẽ là cô sẽ ra tay giúp đỡ trước tôi, nhưng mà dưới tình huống cô đang mang thai… cô lo lắng cho đứa nhỏ ở trong bụng của mình như thế, làm sao có thể vô duyên vô cớ đưa mình vào tình thế nguy hiểm?”
Một lời nói của Mạc Tư Quân phân tích rõ ràng tâm lý lúc đó của cô.
Đường Hoài An nín thở, tiếp tục im lặng, cô tuyệt đối sẽ không để cho người đàn ông này biết rằng lúc đó là bởi vì mình lo lắng cho anh, cho nên mới không hề do dự mà chạy đến đó.
“Hay là nói… đúng là lúc đó cô đã theo dõi tôi?” Mạc Tư Quân từng bước ép sát.
Đường Hoài An đột nhiên ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của anh, kiên định nói: “Tôi lặp lại một lần nữa, tôi không có theo dõi anh. Được rồi, tôi thừa nhận đúng là ngày hôm đó tôi biết tiếng súng phát ra từ hướng của anh, là bởi vì trước đó tôi đã nhìn thấy anh, nhìn thấy anh lái xe lên cho núi tế bái ở trước mộ ba mẹ tôi, nhìn thấy anh chuẩn bị lái xe xuống núi.”
Cô cười lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ như vậy cũng là theo dõi nữa, dưới tình huống đó, tôi đoán chắc là anh cũng không muốn phải đối mặt với tôi đâu nhỉ?”
Cái cằm của Mạc Tư Quân căn cứng, anh không nói gì, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào Đường Hoài An.
“Tại sao lúc đó lại muốn tới, có phải là bởi vì lo lắng cho tôi?”
Suy nghĩ của Đường Hoài An đình chỉ trong giây lát, cô hoàn toàn không nghĩ tới Mạc Tư Quân lại có thể nói câu nói này ra dễ như trở bàn tay.
Bởi vì có ánh đèn, trong đôi mắt trong trẻo thanh tịnh của cô chứa đầy những ánh sáng vụn vặt, thậm chí trong nháy mắt, Mạc Tư Quân cũng không thể phân biệt rõ ràng rốt cuộc là trong đó có ánh sáng, hay là nước mắt của người phụ nữ này.
“Cho dù là như vậy thì như thế nào chứ, bây giờ nói những lời nói đó không còn ý nghĩa nữa, nếu như…”
Giọng nói của Đường Hoài An đột nhiên dừng lại, không ai biết bây giờ cô đang dùng một sức lực rất lớn để siết chặt nắm đấm, cô hít vào một hơi thật dài rồi nói: “Nếu như lúc đó tôi biết rằng sự trả giá khi chạy về phía anh sẽ làm cho tôi mất đi đứa nhỏ ở trong bụng… tôi nhất định sẽ không làm như vậy.”
Trái tim đập loạn, không kiềm chế được mà thấy khó chịu, cô thậm chí còn cảm giác đầu ngón tay của mình sắp cắm vào trong lòng bàn tay.
Trong tiềm thức, Đường Hoài An biết rõ rằng cô vừa mới nói dối với Mạc Tư Quân.