Ngước mắt lên, sắc mặt của người đàn ông ngồi trên ghế lái lạnh như băng, nhìn chằm chằm họ qua lớp kính sáng chói.
Chỉ một ánh mắt như vậy, Vương tổng và Phùng tổng gần như sợ hãi đến mức liên tục cầu xin sự thương xót: “Mạc… Mạc tổng, là chúng tôi có mắt như mù, xe của cậu không sao chứ…”
Mạc Tư Quân xuống xe, trên người anh mặc một bộ vest màu đen, cả người ẩn trong bóng tối bất giác khiến người ta có cảm giác như muốn giết người.
Hai người Vương tổng và Phùng tổng đã sợ đến mức không dám nói nữa, không biết trong hồ lô của chủ tịch Mạc này đang bán loại thuốc gì. Rõ ràng anh đã đồng ý với họ để họ đưa Đường Hoài An đi rồi, nhưng bây giờ lại hiên ngang chặn trước xe của bọn họ.
Tuy nhiên, vì khí thế và quyền lực của Mạc Tư Quân, cuối cùng cả hai người cũng không dám tùy tiện mở lời.
“Hình như tâm trạng của hai người rất tốt thì phải?” Giọng điệu của Mạc Tư Quân ẩn chứa một sự chế nhạo rất rõ ràng.
Bị anh hỏi như vậy, sự ngông cuồng vừa rồi của hai người hoàn toàn biến mất: “Ha ha… không có không có, Mạc tổng đột nhiên tìm chúng tôi là còn chuyện gì cần dặn dò sao?”
Mạc Tư Quân không trả lời, cũng không thèm nhìn hai người đã sợ tới mức run rẩy mà đi thẳng đến bên cạnh xe.
Qua cửa sổ ghế sau, Mạc Tư Quân nhìn thấy Đường Hoài An đang nằm ở trên ghế sau xe, hai má cô ửng hồng, lông mày hơi nhăn lại, trông có chút không thoải mái, thoạt nhìn là biết cô say rồi.
Không biết tại sao, trong lòng Mạc Tư Quân bốc lên lửa giận, anh nhìn người phụ nữ trong xe và im lặng vài giây, mở cửa xe bế Đường Hoài An thẳng ra ngoài, cơ thể mềm mại của cô nóng bừng.
Anh quay đầu lại, ánh mắt sắt lạnh như dao cứa vào mặt Vương tổng và Phùng tổng, cuối cùng lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút.”
Vừa nhìn thái độ này, cho dù hai người có ngông cuồng cỡ nào cũng không dám nói một câu, một bá chủ thương mại có thủ đoạn mạnh mẽ như Mạc Tư Quân, chỉ cần là thật sự muốn đối phó với bọn họ thì hoàn toàn không thành vấn đề, bọn họ sẽ không ngu xuẩn đến mức lấy tính mạng của mình ra để cược.
Xe của Mạc Tư Quân dừng trước cổng một khách sạn, mặc dù đã khuya rồi nhưng tất cả các tòa nhà ở đây vẫn sáng đèn, đầu của Đường Hoài An mơ màng. Vốn dĩ đầu cô đã vô cùng choáng váng rồi, bây giờ bị người khác bế lên càng cảm thấy choáng hơn.
Tay chân cô vùng vẫy trong lòng của Mạc Tư Quân, Mạc Tư Quân bị cô dấy lên lửa, ánh mắt trầm xuống, nói: “Tốt nhất là cô an phận một chút cho tôi.”
Đường Hoài An lúc này đang say, hiển nhiên không hiểu được câu này, chỉ nhận ra được dường như mình nhẹ hơn rồi, lắc qua lắc lại như đang ngồi xích đu… quanh chóp mũi còn có hơi thở quen thuộc.
Cô cố gắng chui vào trong lồng ngực đó, Mạc Tư Quân khựng lại, ánh mắt anh trầm xuống nhìn cô, trong mắt hiện lên cảm xúc khó giải thích được.
Quẹt khóa cửa, ngay khi cửa mở ra, một chiếc cửa sổ lớn từ trần đến sàn đập vào trong tầm mắt, đây là phòng hạng sang trên tầng ba mươi, có thể ngắm nhìn quang cảnh về đêm của hơn nửa thành phố.
Mạc Tư Quân nhẹ nhàng đặt Đường Hoài An lên giường, anh đứng ở bên giường nhìn cô, áo khoác và áo sơ mi bên trong dính đầy rượu, cả căn phòng nồng nặc mùi rượu vang đỏ, anh không tưởng tượng được người phụ nữ này đã bị chuốc bao nhiêu rượu.
Chân mày Đường Hoài An hơi cau lại, đôi môi khẽ mở ra như đang tìm không khí, Mạc Tư Quân cảm thấy rất kỳ lạ, lần này người phụ nữ kia say rượu lại yên lặng như vậy, anh luôn cho rằng cô là kiểu người say rượu rồi sẽ vô cùng ồn ào ầm ĩ, không ngờ lại ngoan ngoãn như vậy.
Vừa nghĩ tới đây, Đường Hoài An liền khẽ trở mình, túm chặt lấy vạt áo vest của anh, người say rượu sẽ dùng lực mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Mạc Tư Quân cũng không đề phòng gì, vì vậy lập tức lao thẳng về phía Đường Hoài An trên giường.