Cô phải gọi cho Lâm Nhất!
Gọi cho một dãy số, vài giây sau, giọng nói bình tĩnh và lịch sự của Lâm Nhất vang lên trên điện thoại: "Alo, cô Đường."
Đường Hoài An vội vàng nói: "Này, Lâm Nhất, hiện tại anh đang bận sao?"
"Không bận, cô nói đi."
"Tối nay Mạc Tư Quân phải đi tiếp một khách hàng quan trọng sao?"
Lâm Nhất nghe được sự lo lắng trong lời nói của Đường Hoài An, nhưng trước câu hỏi đột ngột của Đường Hoài An, anh ta sững sờ một hồi: "Cô Đường, xin hỏi chuyện gì xảy ra vậy?"
Đường Hoài An rất lo lắng, lần đầu tiên trong đời ghét Lâm Nhất chậm chạp như vậy: "Bây giờ giờ này rồi, Mạc Tư Quân còn chưa về, tôi vừa gọi điện thoại cho anh ấy, nhưng là Hứa Cát Anh bắt máy, cô ta nói tối nay, Mạc Tư Quân kêu cô ta cùng đi tiếp một khách hàng quan trọng, nói anh đang đi công tác, tôi muốn hỏi anh có chuyện như thế này không? "
Lâm Nhất ở bên kia trả lời: “Ừm, sắp xếp công việc của Mạc tổng tối nay đúng là đi tiếp một khách hàng rất quan trọng, khách hàng đó...chính là người bị ngài ấy bỏ lại trong bữa tiệc tối hôm qua vì ngài ấy vội đi cứu cô, bữa cơm tối nay, coi như là tạ lỗi.”
Sau khi Đường Hoài An xác nhận có chuyện này, cô mới cảm thấy nhẹ nhõm, trong lòng chợt nhớ ra điều gì đó, cô đột nhiên lại hỏi: "Vậy tại sao anh ta lại đưa Hứa Cát Anh đi cùng?"
Lâm Nhất im lặng vài giây, và nói: "Ừm...vấn đề này, thứ tôi nói thẳng, tôi không rõ lắm.”
Mức độ tệ hại trong tâm trạng của Đường Hoài An lại tăng thêm vài phần.
VietWriter.vn
Sau khi cúp máy, Đường Hoài An nằm trên giường trằn trọc trở mình, Mạc Tư Quân cả đêm không về.
Nghĩ đến giọng điệu tự mãn của Hứa Cát Anh trên điện thoại, Đường Hoài An cảm thấy khó chịu như vừa ăn phải ruồi, Hứa Cát Anh còn nói muốn đưa Mạc Tư Quân say rượu đến khách sạn?
Khách sạn… Tâm trạng của Đường Hoài An càng thêm phức tạp, tuy biết mình không nên nhưng trong lòng vẫn không khỏi mắng chửi Lâm Nhất, sao lúc nào không đi công tác, mà phải đi lúc này chứ!
Đột nhiên, Đường Hoài An nghĩ đến một khả năng khác, có khi nào Mạc Tư Quân đã muốn đưa Hứa Cát Anh đi từ lâu, nên cố ý cho Lâm Nhất đi, sau đó lại kêu mình hôm nay không phải đi làm?
Đường Hoài An không bình tĩnh nữa, cả đêm căn bản mất ngủ, ngày hôm sau, cô sáng sớm đã đến công ty.
Vừa ra khỏi cửa thang máy thì có người đã chào cô rồi, Đường Hoài An cảm thấy có hơi kinh ngạc, những người này không phải đều không thích mình sao? Nghĩ đến sự hạ uy mà cô dành cho mọi người ở công ty ngày hôm đó, cuối cùng cô cũng nhận ra tại sao lại có người chào đón mình nhiệt tình như vậy.
Nhưng vẫn có một số ánh mắt đàm tiếu ngó lên một số vết thương nhỏ trên mặt cô, Đường Hoài An coi như không có gì, nhưng vừa rẽ góc một cái, cô liền đụng phải Hứa Cát Anh.
Hứa Cát Anh nhìn thấy cô, vẻ mặt kinh ngạc: "Tổng giám Đường, cô sao vậy? Tại sao lại bị thương?"
Đường Hoài An không muốn giao tiếp quá nhiều với cô ta, cô chỉ muốn đi gặp Mạc Tư Quân hỏi chuyện trong điện thoại tối hôm qua, thế là cô đi thẳng tới trước, nhưng Hứa Cát Anh lại khăng khăng kiếm chuyện.
“Nhìn cô như thế này, chắc không phải bị người ta đánh đó chứ?” Giọng điệu của Hứa Cát Anh có chút hả hê.
Đường Hoài An quay đầu nhìn cô ta: "Việc của tôi có liên quan gì đến cô sao?"
Không biết tại sao, Đường Hoài An luôn cảm thấy ánh mắt Hứa Cát Anh ngoài hả hê ra thì còn có một chút ý tứ khác, không chỉ đơn thuần là đang xem kịch hay, mà giống như cô ta biết chuyện Đường Hoài An bị người ta báo thù vậy.
Nhưng Đường Hoài An không có ý định làm rõ với cô ta, không đợi Hứa Cát Anh trả lời, cô trực tiếp đi đến văn phòng của Mạc Tư Quân.
Mạc Tư Quân đang xem một bản hợp đồng, nghe thấy có người đẩy cửa đi vào, lúc ngẩng đầu nhìn thấy Đường Hoài An, lông mày khẽ nhíu lại.
Đường Hoài An đi tới trước mặt anh, vào thẳng vấn đề: “Anh cả đêm qua không về nhà, là đang làm gì?”
Mạc Tư Quân nhìn Đường Hoài An, biểu cảm trên mặt như cười mà cũng như không: “Cô đang chất vấn tôi sao? Từ Khi nào mà tôi cần phải báo cáo lịch trình của mình với một tổng giám thiết kế vậy?”
Đường Hoài An cảm thấy trong lòng khẽ nhói, tổng giám thiết kế...
"Nhưng tôi không hỏi anh câu hỏi này với tư cách là tổng giám thiết kế của công ty, mà với tư cách là một người vợ."
Vừa nói xong câu này, Đường Hoài An liền nhận ra tim mình đập loạn xạ, vợ, cuối cùng cô cũng thốt lên thành tiếng hai chữ này trước mặt anh.
Mạc Tư Quân trầm mặc không nói gì, nghiêm mặt nhìn Đường Hoài An, anh đứng dậy đi về phía cô, đi tới gần cô, nhìn chằm chằm cô, mãi không nói chuyện.
Phòng tuyến tâm lý của Đường Hoài An gần như sụp đổ dưới ánh mắt của anh, chẳng lẽ vì chữ vợ mình nói khi nãy, cho nên anh mới nhìn mình bằng ánh mắt đùa giỡn như vậy sao?
“Tôi đang thảo luận về việc hợp tác với một khách hàng vào đêm cô xảy ra chuyện, sau đó giữa chừng bỏ lại người ta, tối qua là mời anh ta ăn cơm, tạ lỗi.”
Đường Hoài An tiếp tục hỏi: “Người đi cùng anh có phải là Hứa Cát Anh không?”
Mạc Tư Quân im lặng vài giây: "Sao cô biết Hứa Cát Anh đi cùng tôi?"
“Tôi gọi cho anh lúc mười giờ tối hôm qua, là Hứa Cát Anh bắt máy, anh say đến mức nào mà ngay cả điện thoại cũng không nghe vậy?”
Mạc Tư Quân nhìn Đường Hoài An đang tức giận hừng hực kia, khẽ cười một tiếng nói: “Cô cũng khá có khí thế hùng hổ bức người đó, tối qua dù sao cũng là tạ lỗi, tôi lúc đó đúng thực là say rồi, nhưng vốn không có đưa điện thoại cho Hứa Cát Anh, chắc là cô ta thấy tôi uống say rồi nên nghe máy của cô thay tôi đó.”
Cuối cùng cũng đặt ra câu hỏi mà mình muốn hỏi: "Tại sao anh... lại đưa cô ta đi cùng?"
Mạc Tư Quân nghiêng đầu cười một cái: "Hoá ra, cô quan tâm chuyện này?"
Đường Hoài An nhất thời ngây người, trong khoảng thời gian này, Mạc Tư Quân càng làm ra nhiều động tác nhỏ ở trước mặt cô, đều là những chuyện mà trước giờ anh chưa từng làm trước mặt cô.
“Không phải tôi đưa cô ta đi, là cô ta chủ động yêu cầu đi.”
Đường Hoài An sững sờ một hồi, nhưng sau đó vẫn kịp phản ứng: "Cô ta đề ra yêu cầu thì anh nhất định phải cho phép sao? Tôi nhớ anh không phải là người dễ nói chuyện như vậy."
Mạc Tư Quân nghe được giọng điệu không hảo trong lời nói của Đường Hoài An, sắc mặt nhất thời có chút xấu đi: "Đường Hoài An, cô có xong chưa, tôi kiên nhẫn giải thích cho cô, cô còn ở đây âm dương quái khí, các quy tắc của doanh nghiệp cô có hiểu không? Nếu khách hàng là đàn ông, tỷ lệ thành công khi đưa phụ nữ ra nói chuyện cao hơn nhiều. Mặc dù Mạc Tư Quân tôi chưa bao giờ dựa dẫm vào phụ nữ, nhưng đối với loại tự đề cử mình như Hứa Cát Anh, tôi cũng hoàn toàn không có lý do từ chối.”. truyện đam mỹ
Hóa ra là như vậy... Nhưng cho dù như vậy, trong lòng Đường Hoài An vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, không biết bắt đầu từ lúc nào, Đường Hoài An phát hiện mình ở trước mặt Mạc Tư Quân không còn cẩn thận dè dặt như trước đây nữa.
“Vậy thì tối qua là cô ta đưa anh đến khách sạn sao?” Trong lời nói của Đường Hoài An có mang theo ý vị thăm dò.
Sắc mặt Mạc Tư Quân chợt trầm xuống, trong ánh mắt nhìn Đường Hoài An có chút tức giận: “Cô coi tôi là ai vậy? Tuỳ tiện là có thể vào khách sạn với một người phụ nữ sao?”