Bởi vì ngồi ở trên đùi Mạc Tư Quân, đầu của Đường Hoài An cao hơn Mạc Tư Quân một chút, một người cúi đầu, một người ngẩng đầu. Truyện Gia Đấu
Đường Hoài An cảm thấy rất kỳ quái, người đàn ông này rõ ràng ở dưới mình, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm như biển kia, Đường Hoài An vẫn có thể nhìn ra năm chữ ‘từ trên cao nhìn xuống’.
Như để trả thù, tay Mạc Tư Quân vươn tới sau lưng Đường Hoài An, dây kéo váy từ từ bị kéo mở ra, hơi mát xâm nhập vào lỗ chân lông từng chút từng chút một, cái miệng nhỏ của Đường Hoài An khẽ mở ra.
Trong suốt cả quá trình, ánh mắt Mạc Tư Quân đều dán chặt vào Đường Hoài An, như thể muốn khiến cô phải quẫn bách.
Đường Hoài An chưa từng biết Mạc Tư Quân cũng có lúc ôn nhu như vậy, trong lúc suy nghĩ, đôi tay to lớn kia đột nhiên nhấc lên, mà bàn tay to ôm lấy vòng eo kia vẫn không có rời đi qua.
VietWriter
Mạc Tư Quân vươn tay mò mẫm trong bóng tối, chiếc ghế 90 độ chầm chậm hạ xuống, Đường Hoài An còn chưa kịp phản ứng, thì cả người đã bị Mạc Tư Quân xoay qua một hướng.
Gương mặt của Đường Hoài An gần như gần sát vào cửa sổ xe, cô quỳ trên ghế da thật, đằng sau là Mạc Tư Quân.
“So với cái hồi nãy, tôi thích như vậy hơn.”
Đường Hoài An cầu xin trong bóng tối, giọng nói của Mạc Tư Quân mang theo sự đè nén và khắc chế: “Sao, không chịu được nữa rồi? Không phải cô thích chơi thuốc sao? Ngay cả mình mà còn không tha nữa, cô cũng thật hung ác.”
Trong lòng Đường Hoài An cảm thấy phẫn uất, đôi môi gần như bị răng cắn nát, bởi vì lời nói của Mạc Tư Quân khiến cô vừa cảm thấy xấu hổ, vừa khiến cô nghe ra ẩn ý.
Hai năm trước hạ thuốc Đường Gia Hân, sau khi kết hôn thì hạ thuốc với Mạc Tư Quân vẫn luôn chưa từng chạm vào cô, bây giờ bản thân đi tìm người xấu để đối chất, lại rơi vào kết cục bị người ta hạ thuốc.
Đường Hoài An đột nhiên cảm thấy mình giống như một trò cười.
“Người đàn ông tối nay đó là ai?” Hệt như một tiếng sét, trái tim Đường Hoài An chợt run lên.
Giọng nói Đường Hoài An có chút run run: “Anh ấy là Phó Tùng Lâm, bạn học đại học của tôi…”
Bởi vì quay lưng về phía Mạc Tư Quân, Đường Hoài An không nhìn được những gợn sóng trên mặt người đàn ông, chỉ có thể dựa vào sức lực của anh để cảm nhận cảm xúc của anh vào lúc này.
“Tôi không quan tâm là ai, lần sau đừng có để tôi nhìn thấy cô ở cùng với người đàn ông khác. Đây là lần cảnh cáo đầu tiên của tôi và cũng là lần cuối cùng.”
Nghe lời nói của Mạc Tư Quân, Đường Hoài An cảm thấy rất buồn cười, phần tóc trên trán lay động trước mắt: “Người không trân trọng tôi là anh, người trói chặt tôi ở bên cạnh cũng là anh….”
Sắc mặt Mạc Tư Quân thay đổi, anh đột nhiên cúi người xuống, môi áp lên vành tai Đường Hoài An.
Mạc Tư Quân túm lấy tay trái của Đường Hoài An, sức lực mạnh mẽ khiến Đường Hoài An nhíu mày, chiếc nhẫn cưới sáng bóng trên ngón áp út được đưa đến trước mặt Đường Hoài An: “Chỉ cần Mạc Tư Quân tôi không nói không cần cô nữa thì cô đừng mong thoát khỏi tôi, nhớ, đây là cô nợ Đường Gia Hân.”
Nghe thấy cái tên này, Đường Hoài An lập tức bùng nổ, trong lòng dâng lên một cảm giác ghê tởm nồng đậm, lúc này cô chỉ muốn Mạc Tư Quân đi ra ngoài.
Đường Hoài An vươn tay ra sau lưng cố hết sức lực toàn thân đẩy Mạc Tư Quân ra, nhưng sức lực đáng buồn cười như vậy đối với Mạc Tư Quân mà nói căn bản không tạo thành chút uy hiếp nào..