Triều Thế Minh hơi cụp mắt, mỉm cười đáp lại: “Điều này không nhọc cô Hứa phí sức, cô còn một cơ hội cuối cùng, mở cửa xe, giao cô ấy cho tôi, nếu không thì đừng trách hành vi tiếp theo của tôi không phong độ nữa.”
Hứa Cát Anh nhìn chằm chằm Triều Thế Minh, dùng thời gian nhanh nhất căn nhắc thiệt hơn trong lòng, cô ta đương nhiên biết rõ thế lực của vị Triều tổng này, có thể nói không phân trên dưới với Mạc Tư Quân, cô ta biết rõ không chọc nổi người đàn ông này.
Hứa Cát Anh tháo dây an toàn, xuống xe, hai tay khoanh trước ngực nhìn Triều Thế Minh, Hứa Cát Anh cũng rất hứng thú nhìn anh ta.
“Người có thể cho anh, nhưng anh phải đáp ứng tôi một điều kiện.”
Triều Thế Minh mỉm cười: “Mời cô Hứa nói.”
Hứa Cát Anh hít sâu một hơi, nói: “Chuyện ngày hôm nay, mong Triều tổng thay tôi giữ bí mật, đừng nói cho Mạc Tư Quân.”
Triều Thế Minh dường như đã sớm đoán được Hứa Cát Anh sẽ đề ra yêu cầu như vậy, cho nên trên mặt không có quá nhiều biểu cảm kinh ngạc, anh ta mỉm cười: “Điều này là đương nhiên.”
Hứa Cát Anh thấy anh ta đáp ứng sảng khoái như vậy, trong lòng nhất thời có chút nghi hoặc: “Tôi dựa vào đâu mà tin được anh?”
“Cô Hứa, cô không có lựa chọn khác.”
Triều Thế Minh nói không sai, cô ta quả thật không có sự lựa chọn nào khác, bây giờ Đường Hoài An ở trên xe của cô ta, bằng chứng thép, chuyện hôm nay cô ta làm với Đường Hoài An tuyệt đối không thể để Mạc Tư Quân biết, mà người đàn ông trước mặt, cô ta không biết anh ta tại sao lại giúp Đường Hoài An, chỉ biết dàn xếp ổn thỏa là cách giải quyết ổn thỏa nhất.
Hứa Cát Anh tính toán ở trong lòng, đột nhiên hiểu một vấn đề.
Cô ta nhìn Triều Thế Minh, cười rồi nói: “Triều tổng, anh có phải là thích Đường Hoài An không?”
Đối diện với câu hỏi của cô ta, Triều Thế Minh cười rất dửng dưng: “Không sai.”
Trong lòng Hứa Cát Anh đột nhiên dấy lên một cỗ hận ý, tại sao người phụ nữ này có thể có được nhiều người đàn ông ưu tú như vậy thích chứ? Dựa vào đâu?
“Tôi thật là không ngờ, người đàn ông ưu tú giống như Triều tổng vậy mà cũng nhìn trúng phụ nữ đã có chồng, gu của anh không nên thấp như vậy.” Lời nói ra mang theo một chút mỉa mai.
Triều Thế Minh nhìn Hứa Cát Anh với vẻ bình tĩnh: “Cô Hứa, là một người đàn ông phong độ, tôi tha thứ cho sự vô lễ lần này của cô, nhớ kỹ, lần sau đừng tái phạm.”
Hứa Cát Anh bị nghẹn một cái cũng không nói ra được, từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng bị bất kỳ người đàn ông nào khinh thường như vậy, trong lúc hoảng loạn đã thất thố: “Triều tổng, tôi tự hỏi cũng tính là một cô gái có trình độ, tại sao như Đường Hoài An cũng có thể lọt vào mắt của anh, nhưng thái độ của anh đối với tôi lại lạnh nhạt như vậy?”
Khóe miệng của Triều Thế Minh khẽ cong lên: “Tôi đã là người đàn ông có tất cả, đối diện với người phụ nữ trẻ tác như cô, giống như nhìn một cô gái không hiểu sự đời. Liên quan đến câu hỏi vừa rồi của cô, tôi có thể trả lời cô, cô biết tôi và Mạc Tư Quân tại sao đều thích Đường Hoài An không?”
Hứa Cát Anh vô thức muốn mở miệng nói, nhưng lại bị thế tay của Triều Thế Minh cắt ngang: “Không, đừng vội phản bác tôi, cô Hứa có thể nhớ lại cảnh tượng ở vũ hội lần đó, nếu như cô cứ muốn cho rằng Mạc Tư Quân không có chút tình cảm gì với Đường Hoài An, tôi không có lời để nói, dù sao người người khó lừa mình.”
Sắc mặt của Hứa Cát Anh càng lúc càng khó coi.
“Cô và Đường Hoài Ai đều tính là người đẹp, những người đẹp trên đời này chia làm hai loại, loại thứ nhất là đẹp mà không tự biết, loại thứ hai là biết mình đẹp ở đâu để phô diễn, thậm chí lợi dụng vẻ đẹp của mình làm vũ khí, đi đối phó với người cùng giới, mê hoặc người khác giới, Đường Hoài An là loại đầu, mà cô là loại sau.”