Đường Hoài An đột nhiên cảm thấy tất cả mọi chuyện giống như trải qua cả kiếp người, cô và Mạc Tư Quân… từ lúc quen biết đến lúc dây dưa vậy mà đã trôi qua nhiều năm như vậy.
Nhưng sau tối nay cùng anh đi gặp khách hàng, chỉ cần đến ngày mai thì cô có thể bắt anh chọn một trong hai yêu cầu đó, đến lúc đó, mọi chuyện đều kết thúc rồi, giải thoát rồi.
Nghĩ đến đây, Đường Hoài An cẩn thận thở một hơi.
Người trước mặt dùng ở cửa của một phòng bao, Đường Hoài An cũng đứng lại theo, phải có tới mười mấy giây, Mạc Tư Quân không có bất kỳ động tác gì, Đường Hoài An đứng ở đằng sau anh cảm thấy kỳ lạ, vì thế bèn thò người nhìn về đằng trước liếc nhìn, hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Mạc Tư Quân không có để ý cô, một giây sau, đưa tay đẩy cửa ra.
Trong phòng bao rộng lớn sáng trưng, chính giữa trần nhà treo một chiếc đèn chùm thủy tinh, cảnh trong phòng rất thoáng, có một người đàn ông ngồi trên sô pha.
Đường Hoài An nhìn thấy ông ta thì lập tức bắt đầu cảm thấy có hơi quen mắt, cô nhanh chóng lướt qua gương mặt của người này trong lòng, cuối cùng đã nhớ ra từng gặp ông ta ở đâu.
Đàm Tông Minh!
Không sai, chính là người bị Hứa Cát Anh gài bẫy đưa vào khách sạn suýt nữa bị chụp lén những bức ảnh đó, rõ ràng chính là người đàn ông ở trước mắt cô hiện nay! Lúc này, Đường Hoài An cảm thấy máu toàn thân đều sắp đông lại…
Đàm Tông Minh rõ ràng cũng đã nhìn thấy hai người bọn họ, vì thế vội vàng đứng dậy đi tới chỗ bọn họ, Đường Hoài An vô thức muốn lùi lại, chân vừa chuẩn bị nhấc lên, nhưng cái eo mảnh khảnh lại bị một bàn tay vòng qua sau giữ chặt.
Là tay của Mạc Tư Quân, trong lòng Đường Hoài An cả khinh, cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt của anh cũng đang nhìn cô, mắt của Mạc Tư Quân đen láy, giống như biển sâu trong đêm tối, Đường Hoài An từ thời niên thiếu đã đâm đầu vào đôi mắt này.
Nhưng lúc này, cô lại cảm thấy sợ hãi, bởi vì cô từ trong ánh mắt của Mạc Tư Quân nhìn ra một loại cảnh cáo và uy hiếp.
Đàm Tông Minh đã đi đến trước mặt hai người thoải mái chào hỏi: “Mạc tổng cậu tới rồi?”
Trong mắt tỏa ra ánh sáng, mắt của ông ta nhìn cổ của Đường Hoài An, mỉm cười nói: “Vị này chắc là bà Mạc? Hân hạnh hân hạnh.”
Nói rồi bèn đưa tay phải của mình về phía Đường Hoài An, trên gương mặt đầy thịt nợ nụ cười cực kỳ thô tục, càng nhìn càng có chút hạ lưu, trong lòng Đường Hoài An dấy lên cảm giác không thoải mái, đó là cảm giác muốn nôn ở trong dạ dày.”
Cô đưa mắt nhìn sang Mạc Tư Quân mãi không nói chuyện, không có đưa tay bắt tay với Đàm Tông Minh, vừa mở miệng, Đường Hoài An mới phát hiện giọng nói của mình có hơi run rẩy, cô cười miễn cưỡng: “Đây là sao hả?”
Mạc Tư Quân nhìn cô, trầm mặc một lát, sau đó nói: “Tôi và Đàm tổng có một dự án hợp tác giá trị 6 tỷ, tối nay chúng ta chính là bàn bạc chuyện này.”
Giọng nói tràn đầy từ tính của Mạc Tư Quân rất đúng mực, Đường Hoài An không có từ trong đó túm được bất kỳ thông tin gì.
Cô mở miệng: “Nếu đã như vậy, tôi căn bản không hiểu dự án hợp tác của hai người, tại sao muốn kêu tôi đi cùng anh?”
Lúc này, Đường Hoài An đột nhiên nghĩ tới lúc vừa lên xe, cô hỏi khách hàng tối nay của Mạc Tư Quân là ai, vẻ mặt của anh có hơi nghiêm nghị, trong nháy mắt, cả người cô giống như bị ném vào trong một hầm băng đầy gai, trái tim sớm đã chằng chịt sẹo vừa đau vừa lạnh.
Chuyện tối nay… thật sự chỉ đơn giản như vậy sao?
Lúc này, Đàm Tông Minh ở bên cạnh lại nói: “Ồ, là như này, là tôi bảo Mạc tổng dẫn bà Mạc cùng tới. Đầu tiên là chuyện bàn bạc hợp tác, thứ hai là vì con gái của tôi sắp kết hôn rồi, khoảng thời gian này nó đang bận chuyện đặt váy cưới, sớm đã nghe đồn bà Mạc rất có tiếng trong ngành thiết kế váy cưới, cho nên cũng muốn nhân cơ hội tối nay, nói chuyện nhiều hơn với cô, ha ha…”