Mục lục
QUAN BẢNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bất cứ lúc nào, rất nhiều chuyện chỉ cần dính dáng tới cảnh sát, vậy tính chất đã trở nên nghiêm trọng. Không quan tâm làm sao, cảnh sát đều đại biểu cho nhà nước, đều đại biểu cho cái gọi là lực lượng chấp pháp. Nếu anh dám nói thêm một câu, cảnh sát sẽ trực tiếp thu thập anh.



Hiện tại Hàn Chương mong muốn chính là cảnh sát. Bởi vì cảnh sát đến, có nghĩa là hắn sẽ không quá mức nguy hiểm. Ở đây dù sao cũng là thành phố Tân Khuyết. Những người này đều là cảnh sát thành phố Tân Khuyết, chẳng lẽ mình không thể đối phó được sao? Lại nói là người mình gọi qua, bọn họ có ai dám động tới mình thử xem!



Bây giờ sắc mặt Trương Hoành Phi giống như tro tàn.



Thân là người trong giới quan trường, Trương Hoành Phi hiểu rõ hơn bất kỳ ai, nếu như thật sự để những cảnh sát này dẫn Tô Mộc đi, vậy thành phố Tân Khuyết có việc vui để nhìn. Nếu như nói trước đó Tô Mộc không tỏ rõ thân phận, vậy còn dễ nói. Hiện tại đã tỏ rõ thân phận, anh nói cảnh sát của thành phố Tân Khuyết các anh dám động vào hắn không? Đừng nói là Trương Hoành Phi hắn, cho dù là những người còn lại, cũng không có quyền lực này.



– Ở đây người nào chịu trách nhiệm? Đứng ra nói!



Dẫn đầu đội cảnh sát là người Trương Hoành Phi vừa thông báo, chính là cục trưởng chịu trách nhiệm phân cục thành phố Tân Khuyết này, là Uông Tiểu Xá.



Uông Tiểu Xá đảo mắt qua Trương Hoành Phi, nhìn thần sắc hắn có chút khó coi, cũng không suy nghĩ nhiều.



Hắn cho rằng vừa rồi Trương Hoành Phi khẳng định mới bị thua thiệt, cho nên mới như vậy. Chỉ có điều vì biểu hiện tính công bằng chính trực khi chấp pháp, hắn không chủ động đi tới chào hỏi. Trong lòng thầm nghĩ, lão Trương, anh yên tâm, mặt mũi này tôi nhất định sẽ kiếm về cho anh. Anh cứ chờ là được.



Trương Hoành Phi nhanh chóng nhìn về phía Uông Tiểu Xá nháy mắt ra hiệu. Nhưng ai ngờ được Uông Tiểu Xá lại càng hiểu lầm.



– Chính là các người gây chuyện sao?



Uông Tiểu Xá đem manh mối trực tiếp tập trung vào Tô Mộc, ngoan độc lên tiếng nói.



– Uông cục trưởng, anh biết chuyện gì xảy ra sao? Vừa mới tới anh đã định tội? Làm đến chức cục trưởng phân cục cảnh sát, chẳng lẽ anh không biết đầu tiên nên hỏi rõ xem chuyện gì xảy ra sao?



Tôn Mai nói thẳng.



Bây giờ Tôn Mai vội vàng đứng ra nói chuyện. Nếu như lại thật sự đợi Tô Mộc nói nữa, vậy chức khoa trưởng phòng giám sát thị ủy của Tôn Mai thật sự khỏi lăn lộn nữa. Tô Mộc gọi mình là dì, cũng không có nghĩa là mình không cần làm cái gì, không cần nói cái gì. Nếu thật sự làm như vậy, thật sự có phần thái quá. Nói thế nào, hiện tại Tôn Mai cũng là cấp dưới của Tô Mộc.



Tôn Mai? Uông Tiểu Xá xem thường cười. Phải biết rằng trước đó, quan hệ giữa Uông Tiểu Xá và Tôn gia đã không tốt đẹp lắm. Hiện tại Tôn gia đã là phượng hoàng rụng lông, còn không bằng con gà. Uông Tiểu Xá càng không nhất thiết phải kính trọng bọn họ vài phần.



– Tôn khoa trưởng, bà nói gì vậy. Bà là cảnh sát hay là tôi cảnh sát? Lẽ nào ở trước mắt nhiều người bị đánh thành như vậy, không phải là ví dụ tốt nhất sao? Hay bà cho rằng những người này là tự mình té ngã.



Uông Tiểu Xá cười lạnh nói.



– Tự mình té ngã? Có lẽ vậy!



Tô Mộc thản nhiên nói.



– Anh là ai?



Uông Tiểu Xá nhíu mày nói.



– Tôi là ai quan trọng sao? Quan trọng chính là bọn họ rốt cuộc có phải té ngã hay không? Trương cục trưởng, anh nói xem?



Tô Mộc xoay người nói.



– Đúng. Là té ngã, tất cả đều là tự mình té ngã!



Trương Hoành Phi chợt giật mình vội vàng nói.



– Đúng vậy. Chúng ta đều tự mình té ngã.



– Tôi vừa rồi không cẩn thận đụng phải tường.



– Tôi là đụng phải góc bàn.



Để Uông Tiểu Xá nhìn thấy một cảnh tượng kinh người. Hắn vừa dứt lời, những người này đã bắt đầu điên cuồng người nọ tiếp lời người kia. Uông Tiểu Xá lập tức tặc lưỡi.



Dây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao bọn họ lại như vậy? Tất cả đều đang nói mê sảng cái gì vậy? Chẳng lẽ lại thật sự xem mình là người mù?



Cho đến lúc này Uông Tiểu Xá mới ý thức được tình thế không thích hợp!



Có thể làm cho nhiều người đều nói ra những lời như vậy, hơn nữa bọn họ đều là quan nhị đại, phú nhị có mặt mũi ở thành phố Tân Khuyết. Bọn họ bị thiệt lớn như vậy còn cam tâm tình nguyện nuốt nước đắng vào trong bụng. Ở đây rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ người đàn ông trước mắt này không đơn giản sao?



– Uông cục trưởng, chuyện này là hiểu nhầm!



Hàn Chương ngạo nghễ nói.



– Hiểu nhầm? Hiểu lầm. Vậy các người tự giải quyết đi!



Uông Tiểu Xá nói xong cũng xoay người muốn rời khỏi đó. Ở đây đã là một vũng bùn. Nếu như lúc này mình trực tiếp nhảy vào, đó mới hành vi thật sự ngu xuẩn.



Chỉ có điều hắn muốn đi, Tô Mộc cũng không tính để cho hắn rời đi như vậy.



– Uông cục trưởng? Anh cho rằng nơi này là nơi nào? Cảnh sát thành phố Tân Khuyết các anh chấp pháp như vậy sao? Tự giới thiệu, tôi là Tô Mộc chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy. Nếu đã qua, tạm thời đừng đi. Lưu lại điều tra chút vấn đề.



Tô Mộc quyết đoán nói.



Cái gì? Chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy? Tôi ngất!



Anh mới bao nhiêu tuổi, đã trở thành phòng giám sát Tỉnh ủy chủ nhiệm! Lãnh đạo Tỉnh ủy đấy.



Hiện tại Uông Tiểu Xá hối hận muốn xanh cả ruột. Sớm biết rằng nơi này là chỗ lãnh đạo tỉnh ủy gây chuyện, tôi vội vàng qua nói mê sảng gì chứ. May là còn chưa dẫn Tô Mộc đi. Nếu như thật sự dẫn đi, vậy tình hình sẽ nghiêm trọng. Nếu như thật sự làm như vậy, vị trí dưới mông mình sợ rằng cũng không giữ được.



Cho dù là như vậy, vị trí cũng có thể bị mất!



Nghĩ tới đây, Uông Tiểu Xá không khỏi nhìn về phía Trương Hoành Phi. Lão Trương, ngươi làm chuyện này sao không nói sớm. Nếu sớm biết sẽ là như thế này, anh không nên gọi tôi qua. Anh làm vậy là có ý gì! Tự mình gặp tai hoạ, chịu khổ một mình cảm thấy không tốt, lại muốn kéo cả tôi xuống đúng không? Trương Hoành Phi, tôi và anh kiếp trước có thù hay kiếp này có oán chứ? Tôi làm cho anh bao nhiêu chuyện, anh còn hại tôi như vậy!



Tôi nhổ vào. Trương Hoành Phi, chuyện này tôi sẽ không để anh được yên đâu!



Cảnh sát đứng ra cũng vô dụng sao? Hàn Chương nhìn Tô Mộc, không ngờ câu nói đầu tiên là gọi Uông Tiểu Xá lại, tâm tình càng u ám, sắc mặt cũng khó xem. Tô Mộc, tôi cho anh mặt mũi, anh lại không nể mặt tôi, đây là ý gì?



– Tô Mộc Tô chủ nhiệm, chuyện đêm nay là hiểu nhầm, Ngày khác tôi tất nhiên sẽ cùng anh uống chén rượu xin lỗi, được không?



Trần Kiến Đô xem thường nhíu mày. Thật sự một người kiêu căng điên cuồng!



– Uống chén rượu xin lỗi! Hàn Chương, anh vẫn không ý thức được sai lầm của mình. Tôi vốn còn nghĩ dù gì anh cũng là một người có chút danh tiếng, làm việc chắc hẳn rất có chừng mực. Nhưng hiện tại xem ra là tôi nhầm. Tôi là người làm theo việc công, không tồn tại bất kỳ ý tứ muốn gây phiền phức cho ai. Nếu như anh nói như vậy, tôi chỉ có thể nói rõ với anh, anh muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ.



Sau khi Tô Mộc nói xong trực tiếp nhìn về phía Trương Hoành Phi.



– Trương cục trưởng, anh là người ở đây, tôi hỏi anh, hiện tại chỗ này có phòng trống hay không, tôi muốn hỏi anh vài câu, có thể chứ?



– Đương nhiên có thể!



Trương Hoành Phi dùng sức nuốt nước bọt nói.



– Tốt lắm!



Tô Mộc gật đầu, nhìn về phía Tôn Mai nói:



– Tôn khoa trưởng, làm phiền bà làm đại biểu cho thành phố Tân Khuyết cùng tôi tiến hành nói chuyện. Tất cả những người còn lại đều ở lại chỗ này. Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, tôi sẽ tiến hành điều tra đặt câu hỏi với từng người.



Nói xong, Tô Mộc trực tiếp đi ra ngoài!



Trần Kiến Đô và Dư Đan Giang liếc mắt nhìn nhau, đi theo Tô Mộc ra ngoài.



Trương Hoành Phi có chút bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Hàn Chương, xoay người đi nhanh tới tiến hành an bài. Trong nháy mắt ngắn ngủi như vậy, cũng đủ khiến trog đầu Trương Hoành Phi sắp xếp các câu hỏi.



Khi ở đây chỉ còn lại mấy người lúc đầu, Trương Vân Phàm nhanh chóng tiến lên thấp giọng hỏi:



– Hàn thiếu, chúng ta làm sao bây giờ?



– Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?



Sắc mặt Hàn Chương âm trầm đáng sợ, suy nghĩ một chút, vẫn gọi điện thoại.



– Bạch thư ký, chỗ tôi có chuyện. làm phiền anh…



Tư Mẫn đứng nguyên tại chỗ, cả người giống như bị sét đánh!



Vốn là nhân vật chính đêm nay, là sao kim đêm nay, là linh hồn của buổi sinh nhật này, hiện tại Tư Mẫn lại trở thành người có cũng được không có cũng được. Từ nhỏ đến lớn, Tư Mẫn từng trải qua nhiều buổi sinh nhật. Ngày hôm nay đã để lại cho cô một ấn tượng sâu sắc nhất. Không nữa buổi tiệc sinh nhật nào khiến cho cô cảm giác tuyệt vọng như hôm nay. Cô không giống như Hàn Chương. Ở trong xã hội lăn lộn nhiều năm, cô hiểu rõ Hàn Chương hôm nay tuyệt đối đừng mong mò được chỗ tốt.



Thậm chí sau ngày hôm nay, cuộc sống của Phong Ký cũng sẽ hoàn toàn thay đổi!



Phong Ký, người đàn ông này khiến Tư Mẫn cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Chẳng lẽ thật sự khổ tẫn cam lai sao?



– Ba, chỗ của con…



Đúng lúc này Tư Mẫn đi qua một bên. Thời điểm tất cả mọi người bắt đầu gọi điện thoại, cô cũng trực tiếp nói chuyện nơi này cho Tư Hảo biết. Ở bên kia, Tư Hảo sau khi nghe cô nói xong, toàn thân đã sớm mất sự bình tĩnh trước sau như một.



Chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy đến thành phố Tân Khuyết, mục tiêu tập trung vào việc cục giám sát chất lượng thành phố xây dựng tòa nhà hành chính!



Tô Mộc và Phong Ký là bạn học cũ!



Sai lầm, lần này thật sự là sai lầm!



Hành vi và ý nghĩ của Tư Mẫn thật ra chịu ảnh hưởng rất lớn từ Tư Hảo. Tư Hảo làm một thương nhân thành công, đương nhiên biết làm sao xem xét thời thế. Nếu không cũng không có khả năng khiến Tân Duệ phát triển đến quy mô như bây giờ.



Chỉ sợ lần này thật sự là sai lầm!



Nhưng dù gì Tư Hảo cũng là một tổng tài đưa công ty ra thị trường chấp hành, sao có thể bởi vì chuyện như vậy mà rối loạn đầu trận tuyến. Cho nên sau khi nghe Tư Mẫn nói sau, đầu hắn đã bắt đầu nhanh chóng chuyển động.



– Tư Mẫn, bây giờ chuyện con cần làm là giữ bình tĩnh, tỉnh táo, như vậy mới không thể đắc tội Hàn Chương, cũng không thể bỏ qua Phong Ký. Con hiểu không?



Tư Hảo trầm giọng nói.



– Vâng, con biết!



Tư Mẫn gật đầu nói.



– Được, cứ như thế đi. Có bất kỳ tình huống gì, lập tức thông báo cho ba.



Tư Hảo nói.



Đợi sau khi cúp điện thoại, Tư Hảo suy nghĩ một chút, liền đem điện thoại cho một người bạn ở Tỉnh ủy. Đợi bên kia nhận cuộc gọi, Tư Hảo liền mỉm cười nói:



– Lão Lưu, đã lâu không liên lạc… Đúng, đúng… tôi nhờ anh hỏi thăm một người… Tô Mộc…



– Tô Mộc? Sao anh lại hỏi thăm về hắn?



– Thế nào? Người này không thể hỏi thăm sao?



– Lão tư, có phải anh có chuyện gì rơi xuống trên đầu hắn hay không?



– Không!



– Không là tốt nhất. Vì Tô Mộc này là chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy, hưởng thụ đãi ngộ cấp phó sở. Hơn nữa…



Khi bên tai Tư Hảo truyền đến lời giới thiệu cặn kẽ liên tiếp, hắn hoàn toàn ngây người!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK