Mục lục
QUAN BẢNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Im lặng là vàng!



Nhưng cũng phải xem là lúc nào. Lúc nên im lặng thì im lặng. Lúc không nên im lặng, thì phải linh hoạt một chút. Người như Tiêu Tiêu kiến thức thật sự rộng. Bởi vì cô bay tương đối nhiều nơi, cho nên có đôi khi có một số việc thật sự biết nhiều hơn một chút. Tô Mộc thì sao? Một người hầu như cái gì cũng tinh thông. Cho nên hắn nói chuyện với Tiêu Tiêu cũng tương đối thoải mái.



Hiện tại, ấn tượng của Tiêu Tiêu đối với Tô Mộc thật sự không giống với lúc đầu!



Trước đó, cô cho rằng Tô Mộc là một tên háo sắc. Hiện tại Tô Mộc đã cho Tiêu Tiêu một hình tượng hoàn toàn mới. Tao nhã thì không nói, nhưng tối thiểu ăn nói khéo léo là sự thật.



- Thật ra tôi cảm thấy người giống như anh, chôn vùi ở trong chính phủ huyện xem như là ủy khuất nhân tài. Như vậy đi, tôi sẽ nói với ba tôi một tiếng, để anh theo ba tôi làm. Chỉ có điều anh cũng đừng cho rằng tôi làm vậy là giúp anh đi cửa sau. Nếu như anh không có chân tài thực học, đến chỗ ba tôi cũng không chiếm được chỗ tốt. Cho nên anh hoặc là từ từ làm, hoặc là tôi không giới thiệu cho anh nữa.



Tiêu Tiêu rất sang sảng nói.



- Ba cô?



Tô Mộc giả vờ không biết.



- Đúng vậy, chính là ba tôi. Tôi cũng không gạt anh. Nếu như anh công tác ở chính quyền huyện, chắc hẳn có biết ba tôi đi? Ba tôi chính là Tiêu Tri Lâm, là bí thư trấn ủy Thập Phương Trấn ở huyện Hoa Hải. Anh nói hắn làm một quan lớn như vậy, bên cạnh nếu như không có một người cơ trí đi theo, tôi thật sự sợ ba tôi sẽ bị hại.



Tiêu Tiêu nói.



Hóa ra là vì cái này!



Đã nói Tiêu Tiêu không có khả năng vô duyên vô cớ nhắc tới chuyện này. Hóa ra là vì cái này. Thật sự làm cho người ta không nói được lời nào! Là đi vào làm bạn cùng với Tiêu Tri Lâm? Sợ có người hãm hại Tiêu Tri Lâm? Chỉ có điều Tiêu Tiêu cũng thật có năng lực, đối hiểu rõ Tiêu Tri Lâm như vậy.



- Thật ra...



- Thật ra cái gì? Lẽ nào anh còn không muốn chịu trách nhiệm sao?



Tiêu Tiêu hỏi.



- Tôi muốn nói là...



- Tôi không quan tâm. Tiểu tử anh, tôi thấy rất cơ trí. Cho nên anh trực tiếp đảm nhiệm, phải đi Thập Phương Trấn. Hiện tại chúng ta phải đi luôn.



Tiêu Tiêu thật ra rất lưu loát.



- Tôi...



- Anh cái gì mà anh? Chúng ta sẽ đến huyện thành. Mẹ tôi đã chờ sẵn ở đó. Chờ sau khi tới nơi đó, chúng ta sẽ trực tiếp đi đến nhà tôi. Nói cho anh biết điều này, thật ra nhà tôi ở trong thị trấn. Ngày hôm nay ba tôi ở nhà làm đầu bếp chính. Ba tôi làm cơm còn ngon hơn mẹ tôi nhiều. Cho nên mỗi lần đều là mẹ tôi tới đón tôi...



Bây giờ Tô Mộc thật sự hết chỗ nói nổi!



Đây là cái gì với cái gì vậy. Tiêu Tiêu giống như một người nói nhiều. Cô không ngừng nói, đồng thời còn cứng rắn cắt ngang lời Tô Mộc muốn nói. Thật sự chưa từng thấy qua người nào như vậy. Quả thực chính là rất bất đắt dĩ.



Tram ô tô đường dài của huyện Hoa Hải.



Thật sự giống như lời Tô Mộc nói, hoàn cảnh của nơi này thật sự không dám khen ngợi. Khắp nơi đều rất bẩn. Hơn nữa, chủ yếu nhất là rất buồn nôn. Rác rưởi ném loạn khắp nơi, cho anh cảm giác ở đây thật sự là một nơi thu mua phế liệu, chứ không phải là trạm ô tô đường dài.



Cho dù là trong trạm ô tô đường dài, tình cảnh cũng như thế.



- Anh nói xem huyện trưởng huyện Hoa Hải rốt cuộc làm ăn thế nào vậy? Tại sao không xây dựng cải thiện chỗ này đi? Nếu để tôi quyết định, hẳn huyện trưởng này đã sớm bị cách chức.



Sau khi Tiêu Tiêu xuống xe nhíu mày nói.



- Thế nào?



//truyencuatui.net/



Tô Mộc hỏi.



- Cái này còn phải nói nữa sao? Quả thực chính là đống rác.



Tiêu Tiêu nói.



- Được rồi. Nếu để tôi quyết định, huyện trưởng này thật sự nên cách chức.



Tô Mộc chấp nhận sâu sắc.



Reng reng reng!



Đúng lúc này điện thoại của Tiêu Tiêu đổ chuông. Sau khi nhận điện thoại, Tiêu Tiêu nói vài câu, sau đó nhìn về phía Tô Mộc nói:



- Đi thôi, mẹ tôi bây giờ đang ở bên ngoài. Chúng ta qua đó thôi.



- Chúng ta qua đó? Tôi phải đi. Tôi còn có việc.



Tô Mộc nói.



Tô Mộc thật sự chưa từng nghĩ sẽ đi theo Tiêu Tiêu rời khỏi đây. Nói thật, hiện tại hắn chỉ muốn quay về huyện cục. Phải biết rằng Mã Quốc Sơn còn bị giam ở bên trong. Nếu mình không qua xử lý, trong khoảng thời gian ngắn Mã Quốc Sơn đừng nghĩ ra được. Hơn nữa Tiêu Tiêu lại về nhà. Nếu như thật sự theo qua đó, Tiêu Tri Lâm tuyệt đối sẽ nhận ra hắn.



Ai ngờ đúng lúc này, Tiêu Tiêu đã quả quyết nhấc túi da của hắn, cầm lên, liều chết không buông ra, ôm ở trước ngực.



- Anh muốn lấy về sao? Đừng có nằm mơ. Nhanh lên, cùng tôi qua đó. Hiện tại tôi càng lúc càng cảm thấy người giống như anh, nếu không theo ba tôi, chính là tổn thất của ba tôi. Lại nói ba ta đã già. Tôi phải tìm cho ba tôi một người thích hợp. Đi thôi, theo tôi quay về ăn cơm.



- Thật ra tôi có biết ba cô!



Tô Mộc không thể làm gì khác hơn, nói.



- Nếu quen biết lại càng dễ nói chuyện! Vậy còn không đi nhanh lên một chút!



Tiêu Tiêu nói.



- Được rồi!



Tô Mộc không thể làm gì khác hơn là gật đầu.



Tiêu Tiêu này thật sự đủ năng lực. Chỉ có điều nghĩ đến chuyện để Mã Quốc Sơn bị nhốt thêm một thời gian cũng không phải là chuyện gì xấu, hắn liền không để ý nữa. Đúng lúc Tô Mộc cũng có vài việc muốn nói chuyện cùng Tiêu Tri Lâm. Điều này có liên quan tới phương hướng phát triển của Thập Phương Trấn sau này. Nếu như có thể, Tô Mộc muốn cơ sở Đại Bằng do Tiêu Tri Lâm đảm nhiệm.



Không quan tâm là Phượng Yên Trấn hay Thập Phương Trấn, đều thích hợp làm cơ sở Đại Bằng. Có hai hương trấn như vậy làm cơ sở, dù thế nào cũng có thể trợ giúp cho nền kinh tế của huyện Hoa Hải phát triển. Nếu có thể làm được, còn có thể mượn điều kiện đặc biệt của huyện Hoa Hải, tương lai sẽ trợ giúp cơ sở hậu cần, phóng ra bên ngoài.



Dân lấy lương thực làm trời!



Nếu như cơ sở của Hà Sanh được tạo dựng ra, quả thực có thể đưa tới điều kiện trợ giúp tốt nhất đối với cơ sở Đại Bằng. Nghĩ tới đây, suy nghĩ của Tô Mộc càng lúc càng vững chắc.



- Là ở chỗ này!



Tiêu Tiêu đi ra phía sau trạm ô tô đường dài, nhìn về phía trước ra sức lắc cánh tay.



- Mẹ, chúng con ở chỗ này. Đúng vậy. Chúng con ở chỗ này!



- Tiêu Tiêu!



Trương Văn Hà đã sớm ở chỗ này chờ. Tiêu Tiêu nói có mấy ngày nghỉ ngơi, nghĩ đến đã lâu không gặp Tiêu Tiêu, trong lòng Trương Văn Hà nóng như lửa đốt, vội vàng tới đây chờ.



- A! Người kia là ai?



Trương Văn Hà có chút ngạc nhiên nhìn về phía người xuất hiện sau đó. Đó là một nam nhân thân hình cao lớn, dáng vẻ hiên ngang. Vừa nhìn đã cho người ta cảm giác rất có khí độ. Chỉ có điều cái gọi là khí độ này, Trương Văn Hà còn chưa để ở trong lòng. Bà cũng đã quen biết rất nhiều người. Hiện tại nhìn thấy Tô Mộc, mặc dù cảm giác ban đầu không tệ, nhưng còn chưa tới mức động tâm.



- Mẹ, con nhớ muốn chết!



Ngay khi Tiêu Tiêu đi tới, trong nháy mắt liền trực tiếp ôm lấy Trương Văn Hà, giống như một đứa bé, vô cùng thân thiết.



- Được rồi. Được rồi. Con đã bao nhiêu tuổi rồi. Thật là!



Trương Văn Hà thân mật vỗ vào phía sau lưng Tiêu Tiêu, lúc này Tiêu Tiêu mới trực tiếp buông ra.



- Người kia là ai? Không phải con nên giới thiệu với mẹ một chút chứ?



- Mẹ, người này là một bằng hữu của con, tên là Tô Mộc. Chúng con gặp nhau ở trên tỉnh. Đúng lúc hắn cũng trở về, cho nên chúng con tiện đường đi chung. Mẹ, hắn làm ở trong chính quyền huyện. Con muốn giới thiệu cho ba làm quen, để hắn trở thành thư ký của ba.



Tiêu Tiêu vừa cười vừa nói.



- Làm trong chính quyền huyện à?



Trương Văn Hà vừa nghe nói như thế, lại nhìn về phía Tô Mộc. Lúc này, thần sắc bà đã thay đổi hoàn toàn. Nếu thật sự là như vậy, tiểu tử này cũng không tệ.



Lại nói tiếp, Trương Văn Hà cũng không ở bên trong thể chế. Tuy rằng bà cũng biết huyện trưởng huyện Hoa Hải là Tô Mộc, nhưng chưa từng nghĩ tới phương diện này. Thật ra không quan tâm là ai, chỉ cần là bất kỳ kẻ nào, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng sẽ nghĩ như vậy. Không có ai sẽ cho rằng Tô Mộc chính là huyện trưởng huyện Hoa Hải hiện nay.



- Chào dì!



Tô Mộc cười nói.



Chính là một tiếng dì như vậy, liền khiến Trương Văn Hà không để ý tới thân phận của Tô Mộc. Nếu như Tô Mộc thật sự là huyện trưởng, làm sao lại ngồi ô tô đường dài? Nếu như Tô Mộc thật sự là huyện trưởng, sao có thể gọi bà là dì?



- Chào cậu!



Trương Văn Hà nói.



- Mẹ, ba làm cơm xong chưa? Con ngồi trên xe cả đoạn đường dài, cũng thấy đói rồi.



Tiêu Tiêu nói.



- Đã biết con là một con mèo nhỏ tham ăn mà. Đi thôi, ba con đã sớm ở nhà làm xong cơm. Chúng ta qua đúng lúc.



Trương Văn Hà nói.



- Được rồi!



Tiêu Tiêu nhảy cẫng lên hoan hô.



Thật sự không biết Tiêu Tiêu suy nghĩ như thế nào, không ngờ để một người mới gặp mình hai lần, theo cô trở về nhà. Lẽ nào cô không biết đề phòng một chút sao? May Tô Mộc là người không có đầu óc xấu xa gì, lại vừa vặn có thời gian, nên trực tiếp đi vào tham gia náo nhiệt.



Ba người đón xe đi. Nhà Tiêu Tiêu ở một tiểu khu trong huyện. Tiểu khu này, liếc mắt nhìn qua đã biết tồn tại là lâu. Chỉ riêng tường viện bên ngoài đã có nhiều năm tuổi. Chỉ có điều tiểu khu này giống như một con rùa già, thật ra rất yên lặng. Đi vào đây, anh sẽ không cảm thấy sự chen lấn giống như ở các tiểu khu khác.



Đương nhiên tương đối mà nói, ở đây cũng bị các hộ gia đình phân chi thành từng mảnh nhỏ. Có chỗ dùng để trồng rau, có chỗ dùng để làm vườn. Có chỗ dứt khoát quây lại, chuẩn bị đất cho riêng mình. Tô Mộc nhìn cảnh tượng như vậy, không khỏi bất đắc dĩ cười.



Thiên Triều thật sự đặc sắc!



Chuyện như vậy ở bên trong bất kỳ một tiểu khu nào mới, chắc chắn sẽ không xuất hiện. Những nơi đó đều là khu vực công cộng. Nếu như đều chiếm lợi ích như vậy, không phải sẽ lộn xộn sao?



- Mẹ, con đã lâu chưa về?



Tiêu Tiêu hỏi.



- Con nghĩ sao?



Trương Văn Hà nói:



- Cũng không biết con rốt cuộc bận bịu kiếm ăn cái gì, cũng không biết về thăm nhà một chút. Con không nhớ mẹ, nhưng mẹ lại rất nhớ con. Ai bảo mẹ chỉ có một bảo bối khuê nữ như con!



- Được rồi, mẹ, con biết rồi. Chúng ta lên nhà thôi. Không đúng, mẹ, dường như còn chư a mua rượu đi? Chờ con, để con đi mua ngay hai chai rượu. Con biết ba con mà. Ngày hôm nay đúng lúc Tô Mộc ở đây, có thể cùng ba uống vài chén.



Tiêu Tiêu cười híp mắt nói.



- Đừng nói nhiều nữa, đi nhanh lên! Chờ con mua rượu, không chừng phải đợi tới khi thức ăn lạnh cả.



Trương Văn Hà nói.



- Hì hì!



Tiêu Tiêu cười hì hì.



Tô Mộc đi theo phía sau, mang theo đồ của Tiêu Tiêu của mình, rõ ràng giống như một người hầu. Ngay khi ba người muốn đi lên, bất chợt phía sau truyền đến một giọng nói hài hước.



Khi Tiêu Tiêu nghe được giọng nói này, trong nháy mắt, sắc mặt liền trở nên thâm trầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK