Mục lục
QUAN BẢNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan trường là một nơi rất thực tế, đó chính là một cây cải một cái hố. Nếu cây cải đang còn, bên trong cái hố sẽ không có những người khác ngồi vào. Trừ phi cây cải bị dịch chuyển, cái hố mới có thể đổi chủ nhân. Chuyện như vậy, chính là nói phân cục công an khu Lý Việt thành phố Thịnh Kinh hiện tại. Hiện tại cục trưởng phân cục công an là một người tên là Từ Thiếu Cung, hắn là người của Trương Báo Quốc. Lúc trước vẫn đảm nhiệm vị trí phó cục trưởng, nhưng bởi vì sự kiện Từ lão, nguyên cục trưởng phân cục bị triệt tiêu, Từ Thiếu Cung mới có thể lên chức.



Sau khi lên chức Từ Thiếu Cung thật sự có lực khống chế rất lớn đối với phân cục công an.



Lúc trước chính là phó cục trưởng, chứ không phải từ nơi khác chuyển đến, cho nên trong tay Từ Thiếu Cung hoặc nhiều hoặc ít cũng có một số người. Sau khi trở thành cục trưởng, người đến biểu thị thái độ càng ngày càng nhiều, điều này làm cho Từ Thiếu Cung thật sự cảm giác được một loại tự hào của cấp trên.



Đúng vậy, cấp phó không bao giờ thống khoái bằng cấp trưởng.



Chẳng qua hiện tại hắn nghe được một chuyện, thật sự khiến hắn không khỏi dựng tóc gáy.



– Lặp lại lần nữa!



Từ Thiếu Cung hỏi.



– Từ cục, đây là thật, vừa rồi đội trưởng đội hình sự Hoàng Đảm đã mang người đi bắt rồi. Tôi cũng vừa vặn ở đấy, nghe thấy bọn họ nhận được báo án, mới biết người bọn họ muốn bắt là Tô Mộc.



Chủ nhiệm văn phòng phân cục gấp giọng nói. Là người biết cục trưởng tiền nhiệm bị lột chức như thế nào, hiện tại hắn đã hoàn toàn đứng về phía Từ Thiếu Cung, trở thành một trong những trợ thủ của Từ Thiếu Cung trong phân cục.



Tô Mộc là ai? Từ Thiếu Cung biết rõ.



Chuyện ban đầu nếu như không phải vì Tô Mộc, có thể xuất hiện hay sao? Tô Mộc chính là nhân vật thông thiên, vậy mà hiện tại Hoàng Đảm lại không biết sống chết muốn đi tìm Tô Mộc gây phiền toái, đây quả thực là muốn lấy cái mạng già của hắn! Nếu thật sự bắt Tô Mộc, Từ Thiếu Cung tin tưởng, cho dù trên đầu có Trương Báo Quốc, vị trí cục trưởng phân cục của hắn cũng ngồi không yên. Lúc này mới vừa lên chức không bao lâu, cứ như vậy bị biệt khuất bắt lại, Từ Thiếu Cung chắc chắn không cam lòng.



Hoàng Đảm à Hoàng Đảm, ngươi thật là vô liêm sỉ, đây là muốn chế tạo phiền toái cho ta sao!



Ngươi không muốn để cho ta thống khoái, ta cũng sẽ không để ngươi thống khoái!



Cho dù sau lưng ngươi có Hoàng Tử Văn làm hậu đài, nếu thật sự chọc giận ta, xem ta thu thập ngươi!



– Bọn họ đi đâu?



Từ Thiếu Cung gấp giọng nói.



– Trung tâm thương mại Thiên Hải, hơn nữa tất cả đều mặc quần áo bình thường.



– Lập tức kêu người cho tôi!



Từ Thiếu Cung đứng dậy, nắm lấy mũ cảnh sát đi ra ngoài, hy vọng có thể kịp, tuyệt đối không thể phát sinh bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.



Khi ở bên này Từ Thiếu Cung đang lo lắng, thì bên kia chuyện hắn lo lắng đã xảy ra.



Hoàng Đảm là ai? Đó là người của Hoàng gia, sau khi nhận được điện thoại của Hoàng Thạch, nghe được hắn nói chuyện nếu chuyện này có thể thuận lợi giải quyết, hôm nay có thể ép Hoàng Tiệp đi vào khuôn khổ, làm cho nàng giao Tả Nhĩ ra. Phải biết rằng nếu như Tả Nhĩ thật sự đến tay, Hoàng Đảm là người của Hoàng gia, chia hoa hồng hàng năm cũng sẽ tăng thêm gấp mấy lần. Còn có thể đến Tả Nhĩ oanh oanh yến yến, vì vậy Hoàng Đảm không chần chờ liền dẫn người rời đi.



Về phần Tô Mộc là ai? Hoàng Đảm hoàn toàn không đặt trong lòng, hắn cũng không biết Tô Mộc là ai. Hoàng Thạch chưa nói, Hoàng Đảm liền cho rằng người này là nhân tình của Hoàng Tiệp. Nghĩ đến thân thể tuyệt diệu của Hoàng Tiệp, cứ như vậy bị Tô Mộc áp dưới người, trong lòng Hoàng Đảm liền cảm giác được một loại phiền não, trời ạ, Hoàng Tiệp cũng là nữ nhân đã lấy chồng, ai ngờ còn có thể bảo dưỡng tốt như vậy, nếu thật sự có cơ hội, chơi một chút, chắc hẳn cũng rất thoải mái.



Hoàng gia, chính là một gia tộc bệnh hoạn.



Ở trong mắt Hoàng Đảm Hoàng Thạch, khi mẹ đẻ Hoàng Tiệp chết đi, như vậy nàng không còn là người của Hoàng gia nữa. Dưới tình huống như thế, làm sao có thể để người khác đoạt lấy Hoàng Tiệp, còn bọn họ không được chia chén canh.



– Lãnh đạo, hình như có cái gì không đúng.



Trương Quan Trung nhìn mấy người đang đi về phía mình, thấp giọng nói.



– Yên lặng theo dõi kỳ biến.



Tô Mộc lạnh lùng nói.



Hiện tại tâm tình của Tô Mộc đang rất trầm trọng, chuyện tối qua, hắn biết mình làm rất sạch sẽ, không ai có thể điều tra được đến mình. Nếu nói ai đó lấy chuyện này ra làm lý do, Tô Mộc tuyệt đối sẽ không nhận. Chẳng những không nhận, nếu gây chuyện, Tô Mộc tuyệt đối sẽ bộc phát. Hiện tại tâm tình của Tô Mộc đang rất xấu, trong đầu chỉ nghĩ tới vụ tai nạn chết người Từ Viêm vừa nói.



– Lãnh đạo, Triệu ca nói xe đã đến bên ngoài rồi, chúng ta đi thôi!



Trương Quan Trung nói.



– Đi!



Tô Mộc gật đầu.



Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, ai ngờ mới vừa bước đi, trước mắt liền bị đám người Hoàng Đảm ngăn cản.



– Các ngươi không thể đi!



Hoàng Đảm nói.



– Chúng ta không thể đi? Tại sao chúng ta không thể đi? Các ngươi là ai?



Trương Quan Trung lớn tiếng nói.



– Các ngươi có nghi ngờ liên quan đến một vụ án hình sự nghiêm trọng, hiện tại theo chúng ta trở về tiến hành điều tra.



Hoàng Đảm ngạo nghễ nói.



– Các ngươi là ai?



Trương Quan Trung nhướng mày nói.



– Chúng ta là người của phân cục công an khu Lý Việt, hiện tại đi theo chúng ta đi.



Hoàng Đảm lớn tiếng nói, dáng vẻ giống như sợ người khác không biết mình là ai.



– Xin lấy chứng nhận cảnh quan của các vị ra đây, làm cảnh quan, chẳng lẽ các vị không biết trình tự phá án sao?



Trương Quan Trung lạnh lùng nói.



Thái độ như vậy, thật sự khiến cho Hoàng Đảm kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền bắt đầu cười lạnh. Được, bọn khốn kiếp các ngươi, cũng dám nói ra những lời như vậy. Các ngươi nghĩ các ngươi là ai? Không phải là nhân tình của Hoàng Tiệp sao? Ỷ vào Hoàng Tiệp có thể lớn lối chút ít, hiện tại bản thân Hoàng Tiệp cũng khó bảo toàn, các ngươi còn dám kiêu ngạo như vậy, đợi đến khi bị ta bắt đi, xem các ngươi còn dám mạnh mồm.



– Trình tự phá án là cái gì, chẳng lẽ chúng ta còn cần các ngươi dạy sao? Bớt nói nhảm đi, hiện tại theo chúng ta về phân cục. Nếu thành thật, chúng ta còn có thể xem như không có chuyện gì phát sinh, nếu không ở trước mặt nhiều người như vậy, xảy ra chuyện gì, thể diện của các ngươi có thể bị mất sạch. Thế nào? Các ngươi muốn phối hợp với chúng ta, hay là muốn chúng ta phối hợp với các ngươi?



Hoàng Đảm nói.



Tô Mộc lạnh lùng nhìn lướt qua Hoàng Đảm, thật không biết tên này rốt cuộc là thế nào, vừa đến đã muốn bắt mình mang đi, ngươi cho rằng ngươi là ai? Quân phiệt địa phương sao? Muốn làm gì thì làm cái đó?



– Anh là ai?



Tô Mộc lạnh lùng nói.



– Tôi là ai? Tôi là đội trưởng đội hình sự phân cục công an khu Lý Việt Hoàng Đảm.



Hoàng Đảm hết sức kiêu ngạo nói.



Hoàng Đảm? Hoàng gia?



– Anh là người của Hoàng gia?



Chân mày Tô Mộc cau lại.



– U ôi, còn biết chi tiết của tôi, không sai, tôi chính là người của Hoàng gia. Nhưng cái đó và Hoàng gia không có quan hệ gì, tiểu tử, cậu chính là Tô Mộc sao? Cậu có nghi ngờ liên quan đến một vụ án hình sự, không chừng còn có thể trở thành sự kiện ngoại giao, hiện tại theo chúng tôi một chuyến đi. Nếu cậu thức thời, tôi sẽ nể mặt Hoàng Tiệp, không dùng sức mạnh với cậu, nhưng nếu cậu không thức thời, vậy thì xin lỗi. Bây giờ tôi phải giải quyết việc chung, động thủ đi!



Hoàng Đảm vung tay lên.



Mấy cảnh sát hình sự đi theo Hoàng Đảm đến đây, chuẩn bị tiến lên động thủ.



– Các ngươi dám?



Trương Quan Trung lớn tiếng quát.



Ánh mắt Tô Mộc lạnh như băng quét qua mấy cảnh sát hình sự bên cạnh, ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng, khiến mấy tên cảnh sát hình sự cũng cảm thấy băng giá.



– Tôi không biết vụ án hình sự chó má gì, cũng không biết sự kiện ngoại giao gì, nếu như anh vì người nào mà can thiệp, vậy tôi khuyên anh một câu, đừng không biết tự lượng sức. Hiện tại tâm tình của tôi rất không tốt, không có nhiều thời gian hao tổn với các vị. Quan Trung, chúng ta đi!



Tô Mộc vừa nói vừa tiến lên phía trước.



Hiện tại Tô Mộc, thật sự đang lo lắng chuyện xảy ra ở khu Cao Khai. Đây là chuyện nhân mạng, nếu thật sự xuất hiện chuyện gì khó có thể dự liệu, Tô Mộc chắc chắn không gánh nổi trách nhiệm. Nghĩ đến sau lưng sự kiện nhân mạng cất giấu đại phong bạo, Tô Mộc càng cảm thấy lo âu. Đúng lúc này, Triệu Vô Cực ở bên ngoài chờ, thấy Tô Mộc hồi lâu không ra, cũng đã xuất hiện ở cửa, nhìn Tô Mộc bị bao vây, trong đáy mắt xẹt qua vẻ lạnh lùng, ngay sau đó cước bộ khẽ nhúc nhích, đứng ở vị trí có lợi nhất.



Chỉ cần đám người kia dám động, Triệu Vô Cực tuyệt đối sẽ xuất thủ trong nháy mắt.



– Muốn đi? Không dễ dàng như vậy đâu!



Hoàng Đảm vừa nói vừa tiến lên phía trước, đám cảnh sát hình sự đi theo bên cạnh cũng bắt đầu xông tới. Nhìn đám người này có vẻ không muốn buông tha cho mình, tâm tình Tô Mộc thật sự càng ngày càng nặng nề.



Chuyện quái gì thế này!



Bên kia ta còn có sự kiện nhân mạng chờ xử lý, nhưng bây giờ lại bị các ngươi ngăn cản như vậy, các ngươi thật sự muốn tìm cái chết sao?



Hoàng gia, các ngươi đã không biết điều như vậy, vậy thì đừng trách ta xoá sổ vị trí đội trưởng đội hình sự của các ngươi!



Nếu như Hoàng gia biết Hoàng gia suy sụp là bởi vì lời nói của Hoàng Đảm, xem chừng sẽ quất hắn chết!



– Tôi lặp lại lần nữa, hiện tại tôi không có tâm tư chơi đùa với các vị, hoặc là các vị trực tiếp rời đi, hoặc là tôi mời người cho các vị rời đi. Hoàng Đảm đúng không? Anh thật sự xác định muốn chơi với tôi sao?



Ánh mắt Tô Mộc như đao.



Chính là ánh mắt như thế, khiến cho trong lòng Hoàng Đảm thật sự một chút run sợ, không biết những chuyện mình làm rốt cuộc là đúng hay sai. Nhưng sau đó nghĩ đến lợi nhuận tuyệt bút cất giấu sau lưng Tả Nhĩ, hắn không còn bất kỳ băn khoăn. Không phải là một nhân tình sao? Cho dù có bản lãnh thì có thể thế nào? Đừng quên, nơi này là khu Lý Việt, khu trưởng khu Lý Việt Hoàng Tử Văn chính là người của Hoàng gia.



Có Hoàng Tử Văn ở đây, chẳng lẽ còn sợ các ngươi có thể lật được thân sao? Phải biết rằng đối với chuyện của Hoàng Tiệp, Hoàng gia đều nhất trí ý kiến, đó chính là nhất trí đối ngoại! Cho nên Hoàng Đảm thật sự có lá gan này.



Chơi trò chơi sao? Ngươi cho rằng đây là trò chơi, được, vậy hãy để cho trò chơi này càng thêm thú vị.



Nghĩ tới đây, Hoàng Đảm nhìn Tô Mộc, trực tiếp hô:



– Bắt hết lại cho ta!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK