Mục lục
QUAN BẢNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhâm Lập Quyên đứng trước mặt mọi người, bên ngoài cánh cửa khoa học Phi Long, nhìn đám người tâm tình kích động, hiện tại nàng cũng rất tức giận. Nàng làm sao cũng không nghĩ tới, Đậu Long lại dám gây chuyện vào lúc mấu chốt này, chẳng lẽ hắn không biết xế chiều hôm nay sẽ có nhà đầu tư đến khu Cao Khai tiến hành đầu tư hay sao? Vào lúc này lại gây ra chuyện như vậy, rõ ràng là muốn nhà đầu tư rời đi.



Hoặc là nói, đây chính là mục đích hắn muốn đạt tới?



Sau khi trong đầu Nhâm Lập Quyên dâng lên ý nghĩ như vậy, cũng giật nảy mình. Nhưng càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Đậu Long không chừng thật sự muốn đạt tới mục đích này, phải biết rằng trước kia không phải không có nhà đầu tư đến khu Cao Khai khảo sát, nhưng đến cuối cùng tất cả đều rời đi. Tại sao? Hình như mỗi lần nhà đầu tư đến đây, khoa học Phi Long cũng sẽ gây ra chút loạn tử.



Đậu Long làm như vậy, hắn rốt cuộc muốn làm gì?



Lẽ nào Đậu Long lớn mật đến tình trạng đó, thật sự cho là cả khu Cao Khai đều trở thành hậu hoa viên của hắn hay sao? Nơi này là chỗ của hắn, người khác không thể tiến vào kiếm tiền, đây quả thực là cử động vô liêm sỉ nhất!



- Hoàng Ngạn, bây giờ cậu lập tức cho người gọi Đậu Long tới đây cho tôi!



Nhâm Lập Quyên nghĩ tới đây, trực tiếp lạnh lùng nói với Hoàng Ngạn đang đi ra.



Hoàng Ngạn nghe nói như thế, hoàn toàn không có ý tứ sợ hãi, cặp mắt dâm tà quét nhìn Nhâm Lập Quyên.



- Nhâm đội, cô nói vậy là có ý gì? Khoa học Phi Long chúng tôi hôm nay không buôn bán, tự chúng tôi đóng cửa không được sao? Những người này tự nhiên tấn công chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối sẽ phản kháng. Hơn nữa cảnh sát các cô là chúng tôi báo tới đây, cô không nghĩ biện pháp giải tán bọn họ, tại sao còn ở chỗ này quát lớn? Thật sự không hiểu là thế nào?



Hoàng Ngạn nhíu mày nói.



- Câu như vậy là có thái độ gì?



Nhâm Lập Quyên quát lạnh nói.



- Thái độ gì? Tôi chính là thái độ như vậy!



Hoàng Ngạn ngạo mạn nói. Với xuất thân của hắn, sợ nhất chính là cảnh sát. Nhưng hiện tại trong mắt hắn chỉ có lão Đại Đậu Long, hơn nữa Hoàng Ngạn tự thấy mình chiếm đạo lý. Tôi đàng hoàng ở trong nhà của mình, những người này điên cuồng chạy tới. Cô không đi quản xem bọn hắn làm khỉ gió gì, cô còn ở đây kêu gào cái gì.



Ai ngờ chính thái độ của Hoàng Ngạn, lập tức làm cho không khí bốc lửa của hiện trường càng thêm cuồng nhiệt.



- Hoàng Ngạn, ngươi chính là đồ hỗn trướng, dám xé bỏ hợp đồng của chúng ta, bây giờ còn nói mát như vậy, ngươi còn là người sao?



- Ngươi thiếu chút nữa đè chết ta ngươi biết không? Ngươi trả lại mạng cho ta!



- Có tin chúng ta đến quản ủy hội kiện ngươi không.



Hoàng Ngạn đứng trong cửa lớn, khinh thường quét qua mấy người ồn ào, khóe miệng nhếch lên:



- Kiện tôi? Các người lấy cái gì kiện tôi? Cho dù các người tới thành phố kiện tôi, tôi cũng không sợ! Tôi làm việc cho Phi Long, các người không chiếm đạo lý, đã muốn thông qua biện pháp vô lại như vậy, muốn chiếm tiện nghi của khoa học Phi Long chúng tôi hay sao? Các người nằm mơ đi! Hợp đồng của các người là tôi xé bỏ hay sao? Hắc hắc, các người có chứng cớ sao?



- Tôi có thể làm chứng!



Đột nhiên khi Hoàng Ngạn vừa dứt lời, thân ảnh của Tô Mộc liền xuất hiện ở hiện trường, hắn lạnh lùng quét nhìn Hoàng Ngạn, nghiêm túc nói:



- Cậu cho rằng cậu xé bỏ hợp đồng của người khác là có thể cho rằng không có chuyện gì hay sao? Cậu cho rằng chuyện hôm nay khoa học Phi Long không có trách nhiệm gì sao? cậu nghĩ cách làm hiện tại của cậu là cái gì? Hiện tại cho cậu mười phút, lập tức gọi Đậu Long tới cho tôi. Nếu không, đừng trách tôi chọn lựa thủ đoạn hành chính.



- Là Tô chủ nhiệm, là Tô chủ nhiệm a!...



- Tô chủ nhiệm, ngài xuất hiện rồi, ngài phải làm chủ cho chúng tôi!



- Khoa học Phi Long làm như vậy thật sự không còn biết nói gì, đây là không cho chúng tôi đường sống!



Sau khi mọi người nghe thấy lời nói của Tô Mộc, tất cả đều quát lên, nhưng mọi người vẫn duy trì khắc chế thật lớn, không có người nào chen về phía trước. Chẳng qua trên mặt ai cũng hiện lên vẻ lo lắng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, thật sự cảm thấy đau lòng.



Những người này đều là người của khu Cao Khai, là nhân viên thuộc về phạm vi quản hạt của Tô Mộc, nếu như ngay cả chuyện của bọn họ mình cũng không có cách nào giải quyết, vậy một chủ nhiệm quản ủy hội như mình thật sự vô cùng thất bại.



Phải biết rằng trong những người đứng trước mặt, không chỉ có lão nhân hơn 70 tuổi, còn có phụ nữ bế hài tử trong tã lót, bọn họ tới đây, đơn giản chính là đòi hỏi một giải thích, muốn nhận được một đáp án của khoa học Phi Long, nhưng hiện giờ thì sao? Chẳng những bị giam bên ngoài, hơn nữa nhìn tư thế của bọn người Hoàng Ngạn, rất có ý tứ muốn động thủ đánh những người này.



Tô Mộc làm sao có thể kìm nén được lửa giận này?



Hoàng Ngạn hiện tại cũng có chút rụt rè rồi, nguyên nhân rất đơn giản, vị đang đứng trước này không phải người bình thường, hắn là chủ nhiệm quản ủy hội, là người chịu trách nhiệm cao nhất của khu Cao Khai này, hắn không dám không nể mặt người đứng trước mặt. Nghĩ đến phân phó lúc trước của Đậu Long, hắn liền cười tủm tỉm nói:



- Tô chủ nhiệm, ngài chờ một lát, tôi đi gọi điện cho Đậu tổng, chẳng qua không biết hắn có thời gian hay không.



Tô Mộc không để ý, xoay người nhìn những người đứng trước mặt, thái độ trở nên nhu hòa:



- Mọi người không nên tụ tập ở đây, tất cả giải tản đi, mọi người bao vây như vậy cũng không giải quyết được vấn đề. Như vậy đi, bây giờ mọi người chọn ra ba đại biểu nói chuyện với tôi, tôi bảo đảm sẽ không để mọi người không còn đường sinh sống?



Lời nói chất phác, làm cho người ta cảm thấy ấm lòng.



- Lão Trương, các người đừng tụ gặp nữa, như vậy thật sự không tốt, tất cả giải tản đi, nếu Tô chủ nhiệm đã bảo đảm, tuyệt đối sẽ cho các người một phương hướng giải quyết.



Nhâm Lập Quyên ở bên cạnh nhắc nhở.



Trong khi bên đó đang thương lượng, Tô Mộc liền hỏi Nhâm Lập Quyên hỏi:



- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao khoa học Phi Long đẩy ngã phòng ốc của bọn họ, làm sao tôi không nghe thấy động tĩnh gì?



- Tô chủ nhiệm, có lẽ khi đó cậu không ở đây, chuyện phá hủy cũng chỉ mới bắt đầu. Hơn nữa cậu cũng biết phòng ốc ở đó căn bản không thể gọi là phòng ốc, chất lượng xây dựng thật sự rất kém. Nhưng sự việc cũng không giống như bọn người lão Trương la hét, cái gì mà trong lúc ngủ bị phá hủy phòng ốc, đó là bọn họ cường điệu lên thôi. Nhưng chuyện phòng ốc bị phá hủy một phần là sự thật.



Nhâm Lập Quyên nói.



Có thể trong thời gian ngắn như vậy nắm rõ nội tình chuyện này, Nhâm Lập Quyên quả thực không thẹn là đội trưởng trị an.



- Đậu Long thật là ăn tim gấu gan báo, lại dám làm ra chuyện như vậy.



Tô Mộc mắt lạnh nói.



- Tô chủ nhiệm, tôi...



Nhâm Lập Quyên chần chờ nói.



- Có gì cứ nói đi.



Tô Mộc bình tĩnh nói.



- Là như vậy, tôi đột nhiên nhớ ra, trước kia chỉ cần có nhà đầu tư tới đây, khoa học Phi Long sẽ làm ra một số động tác dị thường, sau đó những nhà đầu tư liền rời đi không đầu tư nữa. Lần này cũng như vậy, cậu nói có phải Đậu Long từ đầu đã không muốn có người tới đầu tư? Hắn muốn độc chiếm nơi này?



Nhâm Lập Quyên nói ra nghi ngờ trong lòng.



Nhâm Lập Quyên hiện giờ đã là người đứng bên phía Tô Mộc, cho nên chỉ cần có một chút dấu hiệu, nàng sẽ lập tức nói ra....



- Có chuyện này?



Hai mắt Tô Mộc không khỏi nheo lại. Nếu nói như vậy, ở đây tuyệt đối có mờ ám, hắn đột nhiên nghĩ đến chuyện Đệ Ngũ Bối Xác đã nói với hắn, Phi Long có liên quan đến hoạt động buôn lậu thuốc phiện, trong đầu không khỏi hiện lên ý niệm mơ hồ.



Khi ý nghĩ này sắp sửa rõ ràng, lại bị Hoàng Ngạn cắt đứt, muốn nghĩ lại, cũng đã không còn cơ hội.



Tâm tình, Tô Mộc vốn đã trầm thấp hiện tại nhìn thấy Hoàng Ngạn lại càng cảm thấy ảo não, trong đáy mắt xẹt qua vẻ lạnh lùng, nhìn Hoàng Ngạn giống như một con tôm tép nhảy nhót ở trước cửa.



- Tô chủ nhiệm, Đậu tổng của chúng tôi nói sẽ lập tức chạy tới, nếu ngài có chuyện gì cứ nói với hắn. Nhưng Đậu tổng của chúng tôi nói, chỉ nói chuyện với một mình ngài, những người còn lại đều không thể đi vào, kính xin ngài lượng giải.



Hoàng Ngạn nói.



- Không được, kiên quyết không được!



Sau khi Hoàng Ngạn vừa dứt lời, Nhâm Lập Quyên liền quả quyết cự tuyệt:



- Hoàng Ngạn, ngươi cho rằng người đứng trước mắt ngươi là ai, đây là chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai, khoa học Phi Long các người là xí nghiệp trực thuộc khu Cao Khai, Đậu Long cũng chỉ là lão tổng một xí nghiệp, làm sao có thể bày ra tư thế như vậy? Hắn cho rằng hắn là ai? Kêu hắn lập tức tới ngay!



- Nhâm đội trưởng, lời nói của cô tôi thấy thật khó nghe, Đậu tổng nhà chúng tôi làm sao lại khoe khoang như vậy, Đậu tổng đang từ chỗ khác chạy tới đây, tôi làm như vậy đơn giản là muốn tiết kiệm thời gian của mọi người mà thôi.



Hoàng Ngạn lưu manh nói.



- Các ngươi...



- Được rồi!



Tô Mộc cắt đứt lời nói của Nhâm Lập Quyên, nhìn nàng khẽ lắc đầu, hắn tới đây là muốn giải quyết chuyện, bất cứ chuyện gì cũng phải tiên lễ hậu binh không phải sao. Nếu như Đậu Long giống như Hoàng Ngạn, cũng chơi loại thủ đoạn lưu manh này, vậy thì đừng trách Tô Mộc ra ngoan chiêu.



Xóa sổ Đậu Kiến Huy chính là biểu hiện khí thế với đám người quản ủy hội, để cho bọn họ biết ai mới là lão Đại của quản ủy hội!



Một khoa học Phi Long tuyệt đối có thể làm cho tất cả mọi người ở khu Cao Khai hiểu rõ, khu Cao Khai hiện giờ đã là địa bàn của ai!



Hai người này cấu kết với nhau làm việc xấu, từ lâu đã nên dọn dẹp rồi.



- Mở cửa!



Tô Mộc trầm giọng nói.



- Mở cửa!



Hoàng Ngạn lớn tiếng nói.



Theo cánh cửa sắt mở ra, Tô Mộc ngạo nghễ tiến vào khoa học kỹ thuật Phi Long, sau khi hắn tiến vào trong, cánh cửa lại một lần nữa đóng lại, trong Tô Mộc đáy mắt bắt đầu khởi động vẻ tàn nhẫn, không nói gì, cười lạnh đi thẳng về phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK