Mục lục
QUAN BẢNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tâm sự?



- Tâm sự.



- Nhớ kỹ mua nhiều một chút!



Vài câu nói thật đơn giản, sau khi nói xong Ôn Tử Viết xoay người rời đi, thật dứt khoát không hề có chút ý dây dưa. Mà Ôn Tử Viết rời khỏi, Tô Mộc xoay người nhìn Ôn Ly bọn họ.



- Ôn Ly, Ngụy Mạn, hai người không cần chờ anh, đợi khi nào Tô Khả quay về thì nói cho cô ấy biết anh ở bên vườn hoa nhỏ chờ cô ấy. Khương Trữ, nếu các em có việc thì cứ đi làm, lần này anh tới trường chỉ là thăm em gái anh thôi.



- Chủ tịch, em gái anh cũng học ở Giang đại?



Khương Trữ tò mò hỏi.



- Phải, cô ấy tên Tô Khả, ở chung phòng với Ôn Ly cùng Ngụy Mạn. Các em đều là sinh viên năm nhất, nếu không quen nhau thì có thể làm quen đi. Được rồi, anh đi đây, để người ta chờ lâu.



Tô Mộc nói xong liền đi về hướng siêu thị gần đó, tùy tiên mua mấy chai bia sau đó đi về hướng vườn hoa.



- Tô Khả? Em gái chủ tịch lại học trong này, sao mình vẫn luôn không biết chứ.



Đôi mắt Khương Trữ xoay chuyển, nhìn Ôn Ly vươn hai tay:



- Chào cô, tự giới thiệu, tôi là Khương Trữ, vị này chính là…



Ngay trong lúc mấy mỹ nữ đang vội vàng làm quen lẫn nhau, ba người Đỗ Phẩm Thượng bất đắc dĩ lắc đầu, không có cơ hội xem vở kịch phấn khích, chỉ đành phải đi về. Nếu như bị Tô Mộc phát hiện họ đang ở đây, nhất định sẽ bị hắn chuốc rượu. Bỏ đi, thừa dịp hắn còn chưa phát hiện phải nhanh chóng rời khỏi.



Về phần chiếc Land Rovers, Đỗ Phẩm Thượng cũng không lo lắng Tô Mộc sẽ bỏ lại.



Nhưng lai lịch của Ôn Tử Viết là thế nào, sao có thể làm cho Tô Mộc xem trọng như vậy, thật sự làm ba người khó hiểu. Nghe cách nói chuyện của hắn đã biết hắn không đơn giản, mà lúc này Tô Mộc đã biết bí mật của Ôn Tử Viết khi bắt tay hắn, Ôn Tử Viết muốn đợi tới nghỉ hè đi Bắc Đái Hà bồi ông nội của mình.



Điểm sáng chính là ở nơi này!



Trại an dưỡng Bắc Đái Hà là nơi nào Tô Mộc cũng biết, người có thể ở lại đó an dưỡng, đưa mắt nhìn khắp cả quốc nội có mấy người? Mà Ôn Tử Viết muốn đi tới đó thăm ông nội, sau lưng đại biểu điều gì, chẳng lẽ còn không rõ ràng lắm sao? Lúc này Tô Mộc đã có suy đoán, người đứng sau lưng Ôn Tử Viết là ai, nhưng hắn vẫn không dám khẳng định.



Nhưng Tô Mộc đã có chín thành nắm chắc!



Đương nhiên so sánh với việc này, hiện tại Tô Mộc cảm thấy tò mò chính là vì sao Ôn Tử Viết có hảo cảm với mình? Trị số độ thân mật năm mươi, thật sự khó thể tưởng tượng. Đặt ở trước kia, mới lần đầu gặp mặt Ôn Tử Viết có được hai mươi trị số đã là không tệ. Năm mươi, quả nhiên là một trị số khá cao!



- Tôi nghe nói sau khi tốt nghiệp anh đi vào quan trường, hiện tại hỗn tới đâu rồi vậy?



Ôn Tử Viết hỏi, khi nói ra lời này khẩu khí không hề có ý nghi vấn, thái độ khẳng định làm Tô Mộc có chút ngoài ý muốn, không biết vì sao hắn biết mình đi vào quan trường.



- Làm sao anh biết?



- Tôi sẽ nói với anh sau, đây cũng nằm trong lý do mà thôi.



Ôn Tử Viết đùa giỡn cười nói.



- Vậy sao?



Tô Mộc nghiền ngẫm hỏi lại.



Lúc này hứng thú của Tô Mộc đối với Ôn Tử Viết càng thêm sâu sắc, người này vì sao biết chuyện của mình, hơn nữa hắn sẽ nói ra nguyên nhân là như thế nào. Nhưng nếu người này có ý hỏi, hắn có thể nói, hắn cũng không tin sau khi nói ra, người kia sẽ dùng lý do gì giải đáp với hắn.



- Đúng vậy, tôi đang ở trong quan trường, dựa theo cấp bậc hành chính, hẳn là cấp chính xứ.



Tô Mộc nói thẳng.



- Cấp chính xứ?



Ôn Tử Viết cũng không hề có vẻ giật mình, vừa rồi uống bia hơi gấp nên bọt bia văng lên mắt kính, hắn dùng góc áo tùy ý lau qua, thật bình tĩnh nói:



- Lấy tuổi của anh có thể thăng lên cấp chính xứ, cho dù có người đề bạt anh cũng phải lấy được chiến tích nổi bật. Như vậy rất tốt, ít nhất chứng minh anh thật sự vì dân làm việc, không phải chỉ là một quan chức nghiên cứu. Nhưng quan chức giống như anh thật sự có chút thấp, nếu có thể cao hơn thì rất tốt.



- Chức vụ của tôi còn thấp?



Tô Mộc kinh ngạc hỏi.



- Như thế nào? Chẳng lẽ rất lớn sao? Cấp chính xứ đã lớn lắm sao? Phải biết rằng bên trên còn có cấp cục sở, cấp phó tỉnh bộ, cấp tỉnh bộ, cấp phó quốc, ủy viên cục chính trị trung ương, ủy viên thường ủy cục chính trị trung ương. Ở trong quốc gia chúng ta, quan chức nhiều lắm, cấp bậc rất sâm nghiêm, muốn leo đi lên thật sự là rất khó. Anh có thể đi tới bây giờ, đã giẫm xuống không ít người đi?



Ôn Tử Viết mỉm cười hỏi.



Một châm thấy máu!



Nếu có ai nói với Tô Mộc, Ôn Tử Viết không hiểu chính trị, Tô Mộc tuyệt đối sẽ mắng hắn một trận. Lời nói vừa rồi của người này, vẻ tự tin trấn định, càng làm suy đoán của Tô Mộc tới gần sự thật. Ôn Tử Viết là một nhân vật gần như yêu nghiệt, cũng chỉ có gia tộc như vậy mới bồi dưỡng được nhân tài đỉnh cấp như thế.



So sánh với Ôn Tử Viết, nếu Tô Mộc không có được quan bảng, tuyệt đối không thể so sánh được với hắn. Tiêu chuẩn hiện tại của Ôn Tử Viết, cho dù là cấp sở cũng chưa hẳn có thể vượt qua hắn. Một người có thể đem điển tịch lịch sử đảng thuộc nằm lòng, hơn nữa còn là điểm tựa được gia tộc bồi dưỡng, tính mẫn cảm trong chính trị sẽ thật khủng bố.



Rốt cục là vì lý do gì khiến cho Ôn Tử Viết thân cận với mình như vậy?



- Thú vị, thật sự rất thú vị!



Tô Mộc nhìn Ôn Tử Viết, đôi mắt cơ trí giấu sau kính mắt, khóe môi chợt nhếch lên nghiền ngẫm. Quan bảng hiển lộ ra tư liệu cũng không nhiều, nếu có thể đem toàn bộ bối cảnh của đối phương đều hiển lộ ra, cho dù không được đầy đủ, chỉ lộ ra một góc cũng rất tốt. Ôn Tử Viết, chẳng lẽ anh thật sự là người của gia tộc kia sao?



Bên tai Tô Mộc đột nhiên truyền tới một thanh âm thanh thúy, Tô Khả giống như một chim én nhỏ từ sau lưng ôm chầm lấy Tô Mộc.



- Ca, em nhớ anh muốn chết!



Tô Khả làm nũng nói.



- Đã lớn như vậy còn nghịch ngợm như thế, nhanh chóng qua đây, anh giới thiệu người bạn cho em nhận thức.



Tô Mộc cười nói.



- Anh giới thiệu cho em nhận thức? Không phải là anh ấy đi?



Tô Khả nhìn Ôn Tử Viết không hề có chút vẻ luống cuống, trong ánh mắt thậm chí còn mang theo chút mờ tối.



- Phải, sao vậy? Chẳng lẽ hai người nhận thức?



Tô Mộc ngoài ý muốn hỏi.



- Đúng vậy, chúng tôi nhận thức. Còn nhớ vừa rồi tôi nói sẽ cho anh câu trả lời sao? Đó là tôi đã sớm nhận thức Tô Khả. Hôm nay sở dĩ đi qua, là bởi vì nghe Khương Trữ nói anh đã tới, tôi muốn gặp anh, muốn biết anh trai mà Tô Khả đã nói là ai, vì vậy mới tới. Tô Khả thổi phồng anh vô cùng, hơn nữa tôi cũng biết về anh, cho nên muốn nhận thức một chút, chuyện xảy ra sau đó anh cũng đã biết.



Ôn Tử Viết nho nhã cười nói.



Đợi cả đêm, ai ngờ là lý do này!



Lý do này làm Tô Mộc thật khó chịu.



Thật sự chỉ đơn giản vậy sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK