Trong quan trường sự kiện cây đổ bầy khỉ tan là chuyện vô cùng bình thường!
Nhưng vì sao Lý Thiếu Quân chỉ gọi một cuộc điện thoại, hai người liền vội vàng chạy tới đây? Lý do rất đơn giản, trong tay Lý Thiếu Quân có nhược điểm của hai người. Trước kia Lý Thiếu Quân từng gài bẫy hai người, băng ghi hình cảnh tượng hai người quan hệ cùng mười mấy nữ nhân đều lưu trong tay hắn. Dưới tình huống như vậy, hai người dám phản kháng hắn sao? Ở trong quốc nội, kỳ thật quan chức càng thấp vấn đề tác phong càng nghiêm trọng. Khi anh chân chính bước lên đỉnh cao, hoặc bước vào một bậc thềm nào đó, chuyện như vậy ngược lại không còn tạo thành uy hiếp.
Cho nên Đường Đường cùng Văn Sơn có thể xem thường Lý Thiên Thạc, nhưng không dám đắc tội Lý Thiếu Quân.
Hơn nữa hai người cũng biết Lý Thiếu Quân là người phát ngôn của Lý Thiên Thạc, dưới tình huống như thế, cần phải làm tuyệt như thế sao? Lý Thiếu Quân cũng đã đáp ứng bọn hắn, tuyệt đối không giao ra băng ghi hình, như vậy hai người chẳng những có thể tiếp tục đùa giỡn nữ nhân, còn có thể định ngày đạt được ưu đãi từ Lý Thiếu Quân, cớ sao mà không làm? Lúc này hai người đã chân chính rơi xuống nước, đã sớm quên thân phận chính của bản thân mình.
Giống như là hiện tại!
Ở bên trong câu lạc bộ Hoa Khôi, Lý Thiếu Quân thản nhiên liếc mắt nhìn vẻ khẩn trương của hai người, hờ hững nói:
Hai người có cần khẩn trương như vậy không? Không phải chỉ là một Tô Mộc sao? Lúc trước hắn không có nói muốn tới trấn Thập Phương điều nghiên, cho nên hai người vắng mặt thì thế nào? Hơn nữa hai người cũng không cần nghĩ nhiều, ngay cả Lý Tuyển cũng không dám làm gì hai người, chỉ quyền chủ tịch huyện thì dám làm gì? Nếu thật sự bức nóng nảy lão tử, lão tử trực tiếp cho hắn cút đi, khi đó thậm chí chữ “quyền” cũng đừng mong lấy xuống!
Dáng vẻ bệ vệ, hung hăng càn quấy tuyên chiến!
Lý thiếu, làm vậy có phải không tốt hay không? Vừa rồi trong trấn gọi tới, nói Tô Mộc đã đi qua trấn ủy trấn Thập Phương.
Đường Đường thấp giọng nói.
Sợ cái gì? Không có chuyện gì!
Lý Thiếu Quân tùy ý nói.
Lý thiếu, hay là bây giờ chúng tôi trở về đi? Nếu thật sự rảnh rỗi, chúng tôi quay lại cũng không muộn.
Văn Sơn do dự nói.
Sao có thể không lo lắng? Đường Đường cùng Văn Sơn sợ hãi Lý Thiếu Quân, nhưng bọn hắn cũng biết chỉ cần bọn hắn còn tại chức một ngày, chỉ cần Lý Thiếu Quân còn dùng được mình, đôi bên cũng sẽ không thật sự đập nồi dìm thuyền. Cho nên nếu có thể không đắc tội Tô Mộc ứng phó xong chuyện này, thật sự là biện pháp tốt nhất.
Nhưng Lý Thiếu Quân phảng phất co rút vào sừng trâu, nhất định không đồng ý!
Quả thế!
Đã nói với hai ông, không có gì là không có gì. Hai vị đại ca, chỗ tôi vừa thu vào một ít rượu ngon, bên trong còn có mấy cô bé không sai, hai người tận tình vui vẻ đi!
Lý Thiếu Quân nói xong liền đứng dậy, vừa vỗ tay, từ trong phòng xuất hiện hai cô gái, cách ăn mặc vô cùng phong tao.
Đường Đường cùng Văn Sơn đảo mắt nhìn hai cô gái, biết đây là Lý Thiếu Quân lựa chọn cho bọn hắn, cũng là việc mà bọn họ nhất định phải làm. Hơn nữa bọn hắn cũng đã tới nông nỗi này, không sao cả. Hai người đã quen tay hay việc, mỗi người ôm một cô gái đi ra ngoài.
Rất nhanh trong hai căn phòng vang ra tiếng thở dốc rên rỉ!
Thật là ngu xuẩn!
Trên mặt Lý Thiếu Quân hiện lên vẻ chán ghét, không tiếp tục quản hai người, trực tiếp đi vào một căn phòng bên cạnh.
Bên trong một văn phòng huyện Hoa Hải, Lý Thiên Thạc thật sự phẫn nộ! Lý Mộng đứng trước mặt hắn, nhắc tới nàng cũng không phải bình hoa được Lý Thiên Thạc bao dưỡng, nàng đảm nhiệm công tác văn phòng đại biểu nhân dân. Lý Mộng là một cô gái thanh xuân tịnh lệ, dáng vẻ phong tao không cách nào che giấu.
Cũng phải, nếu nàng không phong tao như vậy, Lý Thiên Thạc muốn nàng sao?
Lý Thiên Thạc thật chiều chuộng Lý Mộng, vô cùng yêu thích nàng. Nhưng hiện giờ quan hệ giữa hai bên lại biến thành lạnh lẽo, Lý Mộng thật không nghĩ tới có một ngày Lý Thiên Thạc lại hung ác với nàng như thế.
Trên sàn nhà rơi vỡ mảnh nhỏ của chén trà.
Em nói em đi, em trai của em bình thường ỷ vào quan hệ của tôi làm chuyện khốn kiếp còn chưa tính, nhưng hiện tại em hãy xem lá gan của hắn càng lúc càng lớn. Không phải vì một Sở Tranh lại đi khai chiến với Tô Mộc, hắn điên rồi sao? Tô Mộc là ai? Hắn chính là quyền chủ tịch huyện do thượng cấp phái xuống, dù chỉ là tạm nhậm chức, dù chưa tuyển cử, nhưng em còn không biết là chuyện gì sao? Tôi dám giở trò với hắn sao?
Tôi còn không dám làm gì Tô Mộc, chẳng lẽ Lý Thiếu Quân ăn gan báo, còn dám xúi giục Đường Đường cùng Văn Sơn đối đãi Tô Mộc như vậy? Cái gì mà cuộc họp huyện ủy chó má, trong huyện có họp sao? Tô Mộc tự mình gọi điện yêu cầu bọn hắn chờ trong trấn, hai người dám chống lệnh không nghe, còn cầm ra lý do bịa đặt như vậy. Em cho rằng hiện tại không có ai nhìn chằm chằm bọn hắn sao? Nếu bị vạch đi ra, kết cục của hai người thế nào em biết không?
Lý Thiên Thạc lớn tiếng rít gào.
Vẻ mặt Lý Mộng tràn ngập lo lắng:
Chuyện đó có quan hệ gì với Thiếu Quân đây? Chẳng lẽ Thiếu Quân không thể tâm sự với họ một chút sao? Hơn nữa không phải là anh đề bạt họ sao? Lý Tuyển còn không dám làm gì họ, Tô Mộc lại dám à?
Sự thật là vậy phải không? Nếu thật sự là vậy, vì sao em lại cảm thấy lo lắng đây?
Lý Thiên Thạc quát lớn.
Em?
Lý Mộng nhất thời nghẹn lời.
Em cái gì em, em có biết đây là chuyện sai lầm lớn tới thế nào! Chỉ sợ lần này Đường Đường cùng Văn Sơn chạy trời không khỏi nắng. Mà đứa em trai của em, hoàn toàn không phải người trong thể chế, lại có thể sai khiến hai người kia, em cho rằng việc này cuối cùng không có chút quan hệ gì với Lý Thiếu Quân sao?
Lý Thiên Thạc quát.
Vậy làm sao bây giờ? Anh đừng gấp gáp, đừng quát nữa!
Lý Mộng vội vàng nói.
Làm sao bây giờ? Tôi có thể làm sao bây giờ? Hiện tại chỉ phải đợi xem hội nghị thường ủy sẽ làm như thế nào!
Lý Thiên Thạc cau mày nói.
Không phải đâu? Chuyện như vậy còn cần mời dự hội nghị thường ủy sao?
Lý Mộng cả kinh hỏi.
Em không biết chuyện chính trị, không biết chuyện trong quan trường đâu!
Lý Thiên Thạc lắc đầu nói.
Em mặc kệ, lần này anh tuyệt đối đừng để Thiếu Quân xảy ra sự cố. Nếu không em không để yên cho anh!
Lý Mộng nói xong liền bật khóc, nhìn thấy nước mắt của nàng, Lý Thiên Thạc càng cảm thấy tâm phiền ý loạn vô cùng.
Được rồi, đi ra ngoài đi, việc này anh sẽ xử lý!
Lý Thiên Thạc mất kiên nhẫn nói.
Đợi sau khi Lý Mộng ra khỏi văn phòng, Lý Thiên Thạc có chút do dự, cuối cùng bấm dãy số gọi cho Tô Mộc!
Hiện tại Tô Mộc đã rời khỏi phòng họp trấn ủy Thập Phương, sau khi hắn đem chuyện xảy ra ở đây nói với Lâm Nghi Đạt, lập tức rời đi. Nhóm người Kha Thủ Điền cũng không ai dám đưa tiễn, bọn họ đều bị Tô Mộc ra lệnh quay về công việc. Cho nên khi Tô Mộc nhận được điện thoại của Lý Thiên Thạc, đúng lúc đang ngừng chân trước một mảnh đất vườn.
Nói thật, nhận được điện thoại của Lý Thiên Thạc, Tô Mộc cũng không giật mình. Nếu ngay cả lòng quyết đoán cùng năng lực của Lý Thiên Thạc đều không có, như vậy mới làm Tô Mộc cảm thấy khinh thị!
Có lão hồ ly nào là đơn giản!
Gừng càng già càng cay!
Lý chủ nhiệm, có chuyện gì không?
Tô Mộc mỉm cười hỏi.
Tô chủ tịch, cũng không có chuyện gì, chỉ muốn nói với anh một tiếng, hội thường ủy đặc thù của đại biểu nhân dân sẽ mời dự họp ngày mai, thảo luận vấn đề tuyển cử với anh, mời Tô chủ tịch nếu có rảnh rỗi có thể tới tham dự!
Lý Thiên Thạc nói.
Ngày mai sao?
Tô Mộc ngoài ý muốn nói.
Phải, chính là ngày mai!
Lý Thiên Thạc quả quyết đáp.
Nếu vậy…được, tôi đã biết! Bên Lý bí thư biết không?
Tô Mộc hỏi.
Tôi sẽ thông báo!
Lý Thiên Thạc đáp.
Vậy đa tạ điện thoại của Lý chủ nhiệm!
Tô Mộc thản nhiên nói.
Như vậy đã ngồi không yên sao?
Đáy lòng Tô Mộc khinh thường cười lạnh, Lý Thiếu Quân dám càn rỡ trong huyện Hoa Hải như vậy, chính là dựa vào Lý Thiên Thạc. Dù gì Lý Thiên Thạc cũng là cán bộ được Đảng bồi dưỡng, trước kia còn là bí thư huyện ủy, còn phóng túng Lý Thiếu Quân làm như vậy. Hiện tại xảy ra chuyện này, mặc dù hắn không biết rõ, nhưng ông nghĩ tôi nghe không hiểu ông muốn nói gì sao? Đây là muốn tiến hành giao dịch với tôi sao? Ý của ông muốn nói, nếu tôi không buông tha Đường Đường cùng Văn Sơn, không buông tha Lý Thiếu Quân, hội thường ủy đặc thù kia sẽ không được tổ chức sao?
Lý Thiên Thạc, tôi ghét nhất bị người uy hiếp!
Ông dám làm như thế, hãy đợi lửa giận của tôi đi!
Về phần Lý Thiên Thạc có thể giở trò gì khác hay không, Tô Mộc cũng không sợ hãi. Hiện tại trong tay hắn còn có át chủ bài, nếu đánh ra ngoài tuyệt đối đủ kinh sợ toàn trường. Mà vương bài kia không phải ai khác, chính là bí thư huyện ủy Lý Tuyển. Tô Mộc thật sự không tin mình chơi ra một chiêu quyền pháp xinh đẹp như vậy, Lý Tuyển còn có thể thờ ơ? Nếu là vậy Lý Tuyển cũng không phải Lý Tuyển.
Một người đàn bà say mê quyền mưu, biết nên làm sao nắm chắc thời cơ!
Tô Mộc đứng ngoài xe nhìn mảnh vườn trước mắt, trong đầu suy đoán phản ứng của huyện ủy, ngay lúc hắn còn chưa hút xong điếu thuốc, di động chợt vang lên, nhìn thấy dãy số điện thoại, Tô Mộc nở nụ cười.
Hết thảy đều ở trong lòng bàn tay!